Tuy chỉ có hai người nhưng Hoa Lâm nói vậy cũng khó tránh khỏi hiềm nghi nói quá sâu. Vương Quốc Hoa không cho rằng y nói láo, chính là vì nói thật nên cũng đáng phải suy nghĩ.
- Ha ha. Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng không tiếp lời. Hoa Lâm cũng đoán được Vương Quốc Hoa sẽ có phản ứng như vậy nên y lấy thuốc đưa tới mời hắn: - Lão đệ, có phải thấy lạ không?
Hoa Lâm nói thẳng như vậy cũng là điều Vương Quốc Hoa muốn thấy. Vì thế hắn không nói chỉ ngồi im chờ Hoa Lâm nói tiếp. Hoa Lâm hút một hơi thuốc mới nói: - Cậu chưa đến Phương Lan nên không biết tình hình cụ thể. Tôi nói một câu không dễ nghe, dù là Ban tổ chức cán bộ thị ủy muốn phái cán bộ xuống, Tôn Trường Thanh mà muốn cản thì ban cũng không có biện pháp. Ví dụ như lần trước tỉnh ủy xây dựng đội ngũ kế cận, Ban tổ chức cán bộ rất coi trọng, Tôn Trường Thanh đề cử hai cán bộ bị Ban tổ chức cán bộ thị ủy bác bỏ. Kết quả như thế nào cậu đoán được không? Trong ba cán bộ tốt nghiệp lớp học thanh niên xuất sắc trường Đảng tỉnh có một phân tới huyện Phương Lan làm phó bí thư, không đầy tháng sau tên này chủ động viết báo cáo xin điều chỉnh công việc.
Vương Quốc Hoa có chút giật mình, thầm nói ai muốn đi chứ? Vương Quốc Hoa không nói gì, Hoa Lâm thấy rõ vẻ mặt của hắn nên nói tiếp: - Vì việc này trưởng ban Phương rất tức giận, đến kiện cáo với bí thư Lâm, kết quả bí thư Lâm lại phê bình đồng chí đi xuống, không đoàn kết với đồng chí bên dưới, làm dân oán thán.
Vương Quốc Hoa nghe vậy lặng lẽ hút một hơi thuốc: - Bị bắt làm kẻ ác.
Hoa Lâm lắc đầu: - Vấn đề tạm bỏ sang bên, nói đến con của lão Tôn – Tôn Đạo Luy, năm ngoái sinh nhật 25 tuổi viết một câu đối: Xuân thân môn hạ tam thiên khách, tiểu tôn thành nam ngũ xích thiên. Câu đối này hắn còn để người khắc trước cửa biệt thự ở thành nam.
Vương Quốc Hoa cầm chén lên đang định uống nghe vậy không nhịn được dừng lại: - Ha ha, tự so với Đỗ Nguyệt Sinh.
Hoa Lâm cười ha hả nói: - Quốc Hoa học vấn phong phú, không mấy người biết cái này. Tôn Đạo Luy có ba ngàn đàn em hay không thì không biết, nhưng có thể khẳng định huyện Phương Lan trong mắt hắn chính là vườn sau nhà mình. Không phải vì hắn nghĩa khí mà bố hắn là bí thư huyện ủy.
Vương Quốc Hoa khiêm tốn nói: - Có một thời gian sách gì tôi cũng đọc. Tôn Đạo Luy này khá thú vị, xem ra muốn thành lão đại xã hội đen.
- Phải lão đại xã hội đen hay không thì khó nói, dù sao có lời đồn trăm mỏ than to nhỏ ở Phương Lan đều nghe hắn, nếu không đừng mong làm ăn được, không chừng còn mất mạng. Tôi cũng nghe nói trong tay hắn phải có trăm người mất mạng. Mỏ than ở trong nước vứt ai đó xuống hố thì cảnh sát tìm sao được? Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, công việc chính thức của Tôn Đạo Luy là tổng giám đốc tập đoàn mậu dịch nông nghiệp huyện Phương Lan.
Hoa Lâm dừng không nói, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi thêm mà cân nhắc lời này. Hoa Lâm nhất định có mâu thuẫn với Tôn Trường Thanh, nguyên nhân chưa chắc do chuyện lớp học thanh niên xuất sắc, rất có thể tích tụ đã lâu.
Vương Quốc Hoa mới đến, có người quen như Hoa Lâm giúp cũng tiện hơn.
- Trưởng ban Hoa, những lời này tôi ra ngoài sẽ quên, còn mong hiểu nhiều. Con người của tôi luôn không muốn trêu chọc người. Chẳng qua trưởng ban Hoa, tôi coi anh là bạn. Vương Quốc Hoa tỏ thái độ, Hoa Lâm cũng không hy vọng Vương Quốc Hoa thoáng cái chọc vào Tôn Trường Thanh, đó là không thực tế. Vương Quốc Hoa vừa nhìn là biết có chỗ dựa cứng, kiến thức không cạn. Chỉ cần mình nói thật, chôn hạt mầm, Vương Quốc Hoa xuống địa phương muốn làm việc thì không thể tránh khỏi có va chạm với Tôn Trường Thanh.
- Ha ha, Quốc Hoa lão đệ, tôi thích nghe lời thật, thời gian dài cậu sẽ biết, trưa tôi sẽ bày tiệc chào mừng, nhất định phải nể mặt đó.
Vương Quốc Hoa đang chuẩn bị đáp ứng, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi vào nói: - Tiểu Vương đến à, thị trưởng Nghiêm bảo tôi mấy hôm nay sang đây xem, nói nếu cậu tới thì lập tức đến gặp.
- Đây không phải là thư ký Tạ sao? Sao lại có thể đến chỗ tôi đòi người vậy? Hoa Lâm cười cười trêu chọc, y có ý đừng lấy thị trưởng Nghiêm ra đè người.
Tạ Trường Hà do Nghiêm Hữu Quang đưa từ thị xã Lưỡng Thủy sang, vốn chức thư ký dành cho Vương Quốc Hoa không ngờ chuyện thay đổi, Nghiêm Hữu Quang đành phải lấy Tạ Trường Hà khá chững chạc ở Ban tổ chức cán bộ đi cùng. Nghiêm Hữu Quang mới tới nên cũng cần một hai người đáng tin.
- Trưởng ban đừng hiểu lầm. Tiểu Vương lúc ở quận Lưỡng Thủy là ái tướng của thị trưởng Nghiêm, lần này thị trưởng Nghiêm đến Bắc Câu nhận chức tự mình điểm danh Tiểu Vương tới, không tin anh hỏi Tiểu Vương. Tạ Trường Hà nghe hiểu ý của Hoa Lâm nên vội vàng giải thích.
- Nếu lão bí thư gọi, tôi phải lập tức qua ngay. Vương Quốc Hoa đứng lên cười nói với Hoa Lâm: - Như vậy đi, tối tôi mời Hoa lão ca dùng bữa, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi chút.
Hoa Lâm lập tức nói: - Được, tôi không đi cùng cậu sang đó, lát không chừng lãnh đạo lại bắt xuống thị sát.
Vương Quốc Hoa theo Tạ Trường Hà đi ra, Cao Thăng ở dưới lầu đi lên. Tạ Trường Hà nhìn Cao Thăng rồi nói: - Sao, Tiểu Vương còn dẫn người ư? Lãnh đạo biết không?
Vương Quốc Hoa đương nhiên nghe ra đối phương có ý trách, chẳng qua hắn không giải thích chỉ lạnh nhạt nói: - Thư ký Tạ đi trước, chúng tôi đi sau.
Vương Quốc Hoa không lên xe Tạ Trường Hà làm Tạ Trường Hà có chút khó coi. Lúc ở Lưỡng Thủy y đã biết Vương Quốc Hoa có quan hệ tốt với Nghiêm Hữu Quang. Thân là tân thư ký của Nghiêm Hữu Quang, thân phận thay đổi làm địa vị của y tăng lên, gần đây có cảm giác bay lên mây.
Ai ngờ Vương Quốc Hoa rất không thích chó dựa hơi chủ, trước đây đã có loại việc tương tự như vậy xảy ra.
Tạ Trường Hà có chút giật mình, vội vàng hạ thái độ. Y biết Nghiêm Hữu Quang rất coi trọng Vương Quốc Hoa, đừng để lát nữa Vương Quốc Hoa kiện cáo, Nghiêm Hữu Quang không chừng đuổi mình.
Vương Quốc Hoa thấy y như vậy nên mới thản nhiên nói: - Cao Thăng là do bạn đề cử làm lái xe cho tôi. Đây coi như giải thích, Tạ Trường Hà lúc này mới yên tâm.
Lên xe Tạ Trường Hà không nói gì, không phải không muốn nói mà suy nghĩ xem nên nói như thế nào mới không phiền phức. Thị ủy, ủy ban thị xã Bắc Câu khá thú vị, trụ sở thị ủy ở phía nam, trụ sở ủy ban ở phía bắc, không biết trước đó sao lại xây dựng như vậy. Tóm lại phải đi mười phút mới tới.
- Tiểu Vương, thị trưởng Nghiêm sau khi nhận chức có áp lực không nhỏ. Tôi nói chuyện hơi gấp mong đừng để ý. Tạ Trường Hà quyết định nói thẳng, ý rất rõ chính là y nhiều chuyện nhưng có nguyên nhân.
Áp lực Nghiêm Hữu Quang có thể đến từ bên thị ủy. bí thư thị ủy Lâm Tĩnh thì Vương Quốc Hoa cũng nghe đến. Chỉ biết đây là một người phụ nữ rất mạnh, bí thư thị ủy do một phụ nữ làm có thể nói là hiếm thấy trong cả nước.
Tạ Trường Hà tỏ thái độ, hắn cũng không làm khó nên nói: - Xu thế của bí thư Lâm rất mạnh ư?
Tạ Trường Hà nghe vậy chỉ có thể cười khổ nói: - Đâu chỉ là mạnh, chờ cậu gặp lãnh đạo là biết.
Xe đến ủy ban thị xã, Vương Quốc Hoa xuống xe cùng Tạ Trường Hà lên lầu. Vừa tới cửa đã nghe thấy Nghiêm Hữu Quang đập bàn: - Sao? Tôi là thị trưởng ký tên mà không lấy được tiền? cục Tài chính có còn là cơ quan thuộc ủy ban không?
- Thị trưởng Nghiêm, ngài hiểu lầm, đây không phải do tài khoản không có tiền sao? Cả thị xã lớn như vậy, khắp nơi đều há mồm chờ gạo, chờ cơm, thu tài chính hàng năm chỉ có thế, đầu năm thị trưởng Mao đã phe hết rồi. Trả lời là một người phụ nữ, từ giọng có thể thấy không cung kính gì.
- Được rồi, cô về đi. Một người phụ nữ từ trong đi ra, người phụ nữ này rất biết cách ăn mặc. Ra cửa thấy Vương Quốc Hoa và Tạ Trường Hà, ả ta còn cười cười với hai người.
Tạ Trường Hà rất khách khí nói: - Cục trưởng Tần. Đồng thời y cũng giới thiệu với Vương Quốc Hoa: - Đây là cục trưởng cục Tài chính – cục trưởng Tần, vị này là tân phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan – Vương Quốc Hoa.
Gặp Vương Quốc Hoa ở đây, ả phụ nữ có chút bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa, sau đó nhiệt tình đưa tay tới: - Tần Thời Nguyệt, gọi tôi Tần tỷ là được. Hai người làm việc, tôi đi trước. Nói xong ả lập tức đi ngay, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Người phụ nữ này không hàm hồ.
Nghiêm Hữu Quang ở trong đi ra tiếp lời: - Đâu chỉ có thế, ngay cả mặt mũi của tôi cũng không cho.
Vương Quốc Hoa đi lên một bước cười nói: - Lão lãnh đạo, nếu không để tôi đuổi theo xử lý.
Nghiêm Hữu Quang nghe xong cười ha hả: - Cậu đó, đến là tốt rồi, cuối cùng có thể có người nói chuyện được. Đỗ Nguyệt Sinh :Từ một người dưới đáy xã hội Nguyệt Sinh đã trở thành một con người có địa vị, thân phận của một chính khách và có tầm ảnh hưởng rất rộng ở Trung Quốc thời bấy giờ. Trước đó, Nguyệt Sinh ở Thượng Hải vốn là một người buôn bán hoa quả nhưng trọng tình trọng nghĩa, gan dạ phi thường nên được vợ của tham trưởng Hoàng Quyền Vinh trọng dụng. Năm 1919, phong trào quần chúng được phát động, Hoàng từ chức, nhượng lại quyền mua bán nha phiến, 2 người đi theo 2 con đường đối lập nhau nhưng đều có những bước tiến vượt bậc về địa vị. Nhưng sau khi bình diện đã ổn định thì hệ thống chính trị lại có sự thay đổi không nhỏ… Thời dân quốc những năm 1920 - 1930 người Tây tập trung ở Thượng Hải rất đông, có thể nói đây là thiên đường cho những người muốn đầu cơ. Trong con mắt người nước ngoài, Thượng Hải giống như một xã hội Trung Quốc thu nhỏ.
Ở Thượng Hải đâu đâu cũng nhìn thấy những âm mưu thủ đoạn bất hợp pháp. Chỉ cần đánh mất đi một chút lương tâm là có thể được thế nắm quyền. Nhất là những người nghèo khó, làm sao họ có thể cưỡng lại trước cám dỗ của cuộc sống. Tên tuổi Đỗ Nguyệt Sinh được sinh ra trong bối cảnh gọi là “thời thế tạo nên anh hùng”. Vào thời đó, Nguyệt Sinh là người giàu có nhất Thượng Hải. Dưới quyền anh có khoảng 80 vạn thanh niên. Có thể nói tầm ảnh hưởng của Nguyệt Sinh rất mạnh (ảnh hưởng đến 2 mặt kinh tế và chính trị của Trung Quốc). Sau này Nguyệt Sinh còn trở thành một thủ lĩnh có tầm ảnh hưởng không nhỏ đến lịch sử Trung Quốc. Người dân gọi Đỗ Nguyệt Sinh là "Hoàng đế Thượng Hải".