Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng Trương Mặc cũng là thường vụ huyện ủy, Tôn Trường Thanh bởi vì việc này mà lớn tiếng với hắn chỉ có thể coi là bất bình thường.
Vương Quốc Hoa hơi suy nghĩ một chút là hiểu ra vấn đề.
Trương Mặc chỉ nhận sai cho có, giống như một học sinh nhận sai khi bị thầy giáo mắng. Mấy thường vụ ở đây vẻ mặt ai cũng khó coi. Hôm nay Trương Mặc bị mắng, sau đó đến ai?
- Bí thư Tôn, tôi lập tức điều chỉnh. Trương Mặc vội vàng nói sẽ sửa nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa lại đứng lên nói: - Không cần, tôi ngồi đâu cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng tới mọi người họp là đủ.
Một câu như vậy làm không khí trong phòng thay đổi. Tôn Trường Thanh muốn làm gì? Hắn muốn nói cho mọi người ngồi đây biết ai là người quyết định ở huyện Phương Lan? Hắn bảo ai ngồi đâu thì phải ngồi đó. Bố trí trước đó có lẽ không đơn giản là sơ sót. Vương Quốc Hoa lại không coi ra gì nói vậy, Tôn Trường Thanh còn tưởng hắn sẽ thỏa hiệp, ai ngờ Vương Quốc Hoa lại đáp lại như thế.
Vương Quốc Hoa đã phát ra một tín hiệu mãnh liệt, Tôn Trường Thanh có thể tùy ý nhằm vào thường vụ khác nhưng Vương Quốc Hoa này thì không. Nói cách khác anh áp dụng được với người khác nhưng với tôi thì không có cả.
Tôn Trường Thanh nhìn chằm chằm vào kẻ “không biết điều” kia, nhìn gần một phút. Trong cả quá trình Vương Quốc Hoa không trốn tránh mà nhìn lại. Vương Quốc Hoa không phải muốn đấu với Tôn Trường Thanh mà muốn duy trì tôn nghiêm của mình.
- Được, đồng chí Quốc Hoa ngồi đây, sau này họp cũng sẽ như vậy. Tôn Trường Thanh bỏ lại một câu rồi đi tới vị trí của mình. Trong mắt mọi người vốn coi thường Vương Quốc Hoa nhưng giờ đã khác. Cuộc đấu vừa rồi Vương Quốc Hoa là người thắng.
- Hội nghị han đầu tiên là chào đón phó bí thư huyện ủy Vương Quốc Hoa mới tới. Tôn Trường Thanh chờ mọi người vỗ tay xong, Tôn Trường Thanh lại nói; - Tuổi trẻ rất nhiệt tình, huyện ủy sau khi cẩn thận cân nhắc quyết định đồng chí Vương Quốc Hoa phân công quản lý lý nông nghiệp, phòng chống lụt, mọi người một lần nữa chào mừng đồng chí Quốc Hoa nói vài câu.
Mọi người rất phối hợp vỗ tay, Vương Quốc Hoa đứng lên như không có việc gì ảnh hưởng chào mọi người vài câu. Đám quan chức huyện Phương Lan đều biết sản xuất nông nghiệp không có chất béo, nhiều việc phiền phức. Bên phòng chống lụt bão càng không có chuyện gì, có thiên tai là phải xông tới đầu, bình thường lại không có thu nhập gì.
Phó chủ tịch thường trực huyện là hỗ trợ công việc hàng ngày của chủ tịch huyện, Tôn Trường Thanh không ngờ lại an bài như vậy trong hội nghị thường ủy, đây là quá bá đạo. Chu Lập Quốc ở bên rất sốt ruột thầm nói thằng Vương Quốc Hoa này tốt xấu cũng phải phản đối chứ, tùy tiện để người ta bóp .. thế sao? Chẳng qua y không nghĩ phân công công việc bên ủy ban là do mình quyết định, bây giờ Tôn Trường Thanh nói ra thì mình không phản đối, Vương Quốc Hoa sao phải phản đối. Đây là danh không chính ngôn không thuận nên Vương Quốc Hoa không muốn chống đối làm gì.
Bây giờ là hội nghị thường ủy, Chu Lập Quốc không thể nắm giữ chừng mực bảo vệ quyền lợi của mình thì người khác sao phải vội vàng nhảy ra.
- Là Đảng viên, tôi phục tùng mọi quyết định của huyện ủy, trong công việc sau này nhất định sẽ làm tốt, cảm ơn ng. Vương Quốc Hoa nói một câu đơn giản rồi ngồi xuống, nhưng câu nói nhìn như đơn giản lại như cây kim đâm mạnh vào tim Tôn Trường Thanh.
Tôn Trường Thanh biết rõ Vương Quốc Hoa đang nhắc hắn, đây là hội nghị thường vụ Đảng ủy, bây giờ anh là cấp trên. Còn một ý khác Vương Quốc Hoa rất hàm súc nhắc nhở “đừng chọc tao” Mặc dù rất hàm súc nhưng đây là phản kích của Vương Quốc Hoa.
Tôn Trường Thanh biết rõ đừng nói là tỉnh ủy, dù là thị ủy muốn điều chỉnh công việc của mình là rất dễ. Như vậy câu nói của Vương Quốc Hoa có thể hiểu là một loại uy hiếp mình đang cầm viên đạn, không chừng sẽ nổ. Hơn nữa công văn bổ nhiệm của Vương Quốc Hoa là do tỉnh ủy phát ra chuyện này Tôn Trường Thanh không quên. Hôm nay hắn làm thế cũng là muốn nhắc Vương Quốc Hoa ở huyện Phương Lan này ai có quyền quyết định.
Ở điều kiện thừa nhận Tôn Trường Thanh là bí thư huyện ủy, Vương Quốc Hoa đã phản kích trong chừng mực nhất định. Điều này làm Tôn Trường Thanh phải đánh giá lại Vương Quốc Hoa một lần nữa, hôm nay không đạt được mục đích chọc giận đối phương. Tôn Trường Thanh vẫn cho rằng ở tuổi như Vương Quốc Hoa thì sao chịu được sự khinh thường này.
Có thể nói phản kích của Vương Quốc Hoa nằm trong dự liệu nhưng phương pháp lai khác. Nói cách khác, Tôn Trường Thanh thông qua thủ đoạn nhỏ này lại đạt kết quả không như mong đợi. Phản ứng của Vương Quốc Hoa còn cách khá xa so với điều Tôn Trường Thanh muốn thấy.
Trong vấn đề phân công của Vương Quốc Hoa, Chu Lập Quốc không dám lên tiếng một câu, điều này làm Vương Quốc Hoa tỉnh táo nhận ra tình hình huyện Phương Lan khó khăn hơn mình hiểu nhiều. hội nghị kéo dài một tiếng là kết thúc, cả quá trình ngoài Vương Quốc Hoa nói hai câu, thời gian còn lại đều là do Tôn Trường Thanh nói.
Tan họp, Vương Quốc Hoa trực tiếp đứng lên rời đi chứ không chào hỏi ai. Vương Quốc Hoa thật ra có thể cảm thấy một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hắn rất không thích cảm giác này.
Hắn đang chuẩn bị lên xe, Trương Mặc thở hổn hển chạy theo: - Bí thư Vương.
Vương Quốc Hoa quay đầu lại, Trương Mặcnhỏ giọng nói: - Chuyện trước hội nghị tôi xin lỗi. Lúc nói chuyện, Vương Quốc Hoa có thể chú ý thấy ánh mắt Trương Mặc khá lạ nên cười nói: - Chuyện qua rồi.
Nụ cười chân thành của Vương Quốc Hoa làm Trương Mặc run lên, đây là điều y không nghĩ tới. Y đuổi theo xin lỗi chỉ là hình thức. Mặc kệ là ai gặp đãi ngộ như vậy cũng đều khó chịu, nhưng không ngờ Vương Quốc Hoa lại khác, Trương Mặc không thể hiểu nổi.
Trước khi lên xe, Vương Quốc Hoa còn nở nụ cười với Trương Mặc. Trương Mặc đứng đó đột nhiên cảm thấy nụ cười này của Vương Quốc Hoa chính là việc này không tính lên đầu anh. Vương Quốc Hoa dùng cách này để thể hiện sự tôn trọng với đồng nghiệp làm Trương Mặc chấn động.
Điện thoại cắt đứt công việc của Mạnh Vũ Vi, nghe xong cô ừ ừ mấy câu rồi dập máy, sau đó đi vào phòng trong. Lâm Tĩnh ngẩng đầu cười hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
Mạnh Vũ Vi cười nói: - Vương Quốc Hoa vừa nhận chức đã có chuyện.
Lâm Tĩnh tò mò nói: - Nói một chút.
Mạnh Vũ Vi nói: - Đầu tiên là xe, hắn từ chối xe Camry mà văn phòng bố trí, chọn xe Santana, không ngờ hắn ghét xe Nhật Bản.
Lâm Tĩnh cười nói: - Linh tinh, đây là em không có kiến thức, ở đây có hai khả năng, một không phù hợp quy định, thứ hai trong vòng tròn của hắn mà ngồi xe Nhật Bản sẽ mất thân phận, nói tiếp đi.
- Trên hội nghị thường ủy vừa kết thúc, Vương Quốc Hoa và Tôn Trường Thanh có va chạm một chút.
Mạnh Vũ Vi nói chuyện ra, Lâm Tĩnh lặng lẽ xoay bút trong tay một lúc lâu mới nói: - Biết rồi, ra ngoài đi. Mạnh Vũ Vi lặng lẽ đi ra, Lâm Tĩnh đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lâm Tĩnh biết rõ vấn đề tồn tại ở huyện Phương Lan, chẳng qua cô không có cơ hội quá tốt để điều chỉnh. Lâm Tĩnh luôn suy nghĩ kỹ rồi mới có hành động, khi thời cơ chưa tới mà ra tay thì Lâm Tĩnh sẽ cho rằng là tự mua phiền phức cho mình. Theo Lâm Tĩnh thấy huyện Phương Lan như mụn nhọt, chờ nó chín thì mới lấy ra. Đây cũng là nguyên nhân hai năm qua Lâm Tĩnh không động tới Tần Thời Nguyệt, ngoài ra còn một điểm là vị nguyên bí thư thị ủy đang ở Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân kia, Lâm Tĩnh cũng hơi e ngại.
Ngay khi Lâm Tĩnh muốn ra tay thì thị trưởng mới lại tới, giữa hai người cũng cần chút thời gian qua lại, nói khó nghe một chút là nhất định đấu một trận. Không thể nói Lâm Tĩnh không thể làm gì khác hơn là để Tần Thời Nguyệt đi đầu. Hai năm không động tới không phải do Lâm Tĩnh không muốn động, Lâm Tĩnh từ đầu đi tới vị trí này đã nghĩ tới bước tiếp theo, bây giờ chính là lúc quan trọng nhất.
Lâm Tĩnh vốn tưởng Vương Quốc Hoa còn trẻ, tới huyện Phương Lan thì sẽ không nhịn được, nhất định làm loạn một phen. Không ngờ hắn lại nhận sự thật, điều này hơi phá vỡ kế hoạch của Lâm Tĩnh, cần có điều chỉnh. … Vương Quốc Hoa vừa lên lầu thì gặp một người phụ nữ khoảng 30. Hôm qua lúc nhận chức hắn cũng gặp, đây là nữ phó chủ tịch duy nhất của ủy ban. Vương Quốc Hoa không định dây dưa cô ta nhưng người phụ nữ này lại chủ động chào hỏi hắn. - Bí thư Vương, họp xong rồi ư?
- Có thể Thành, có việc sao? Vương Quốc Hoa đứng lại cười nói.
Vẻ tự tin trên mặt Thành Duyệt lập tức cứng lại, xem ra cũng nghe hiểu ý của Vương Quốc Hoa. Phụ nữ làm quan có ưu thế cũng có khuyết điểm rõ ràng. Cả huyện Phương Lan này có mỗi mình cô là nữ cán bộ cấp phó huyện.
- Tôi vẫn phân công quản lý phòng chống lụt bão, tôi tới là để bàn giao. Thành Duyệt cười có chút miễn cưỡng, là phó chủ tịch xếp cuối, phân công quản lý của cô đương nhiên không phải phòng ban tốt.
- Vào văn phòng tôi nói chuyện. Nếu là công việc, Vương Quốc Hoa không có lý do gì phản đối.