Vương Quốc Hoa mặc rất đơn giản, giầy mua năm trước, áo ngoài mua đầu năm. Ngô Ngôn cũng mặc một chiếc quần tây màu đen, một chiếc áo len màu đen, bên ngoài là áo khoác màu lam.
Bộ đồ này nhìn qua hơi cũ nhưng Vương Quốc Hoa không quá để ý. Phụ nữ có quyền lợi ăn mợi, đàn ông thưởng thức hay không lại là vấn đề khác.
Vương Quốc Hoa lên xe liền lấy sách ra đọc. Ngô Ngôn mấy lần quay đầu lại phát hiện Vương Quốc Hoa đọc không ngờ là quyển sách sử, cô có chút khó hiểu sao hắn lại xem sách này.
Vương Quốc Hoa đang tập trung lại thì thấy xe dần giảm tốc độ, nó cắt ngang tâm trạng đọc sách của hắn. - Chuyện gì vậy?
- Đằng trước có một cái hố không nhỏ. Cao Thăng cẩn thận lái xe chạy trên đường, xe lắc lắc, Vương Quốc Hoa hạ cửa kính xuống nhìn.
- Đường này ai sửa? Đám người Phòng giao thông làm gì không biết nữa. Nhìn chiếc hố rộng ít nhất một mét trên đường, bên trong còn đọng nước, Vương Quốc Hoa lẩm bẩm một tiếng, Ngô Ngôn nghe xong cười nói: - Hố này tồn tại ít nhất đã được một năm nhưng không ai quản. Đây là con đường duy nhất tới xã Điềm Tỉnh.
Vương Quốc Hoa không nói gì, hai bên đường có không ít người qua lại, hắn nhíu mày. Xe qua khỏi hố, đường đã tốt hơn đôi chút. Nhưng cẩn thận nhìn là thấy đường này đã lâu không ai để ý, nhiều vệt lồi lõm.
- Còn năm cây nữa là tới trụ sở xã, ngài đến đó xem một chút hay là thế nào? Ngô Ngôn nhỏ giọng nói, Vương Quốc Hoa thản nhiên nói: - Trước không kinh động người trong xã, tìm chỗ xuống xe đi bộ.
Ngô Ngôn cười cười chỉ vào sách trong tay Vương Quốc Hoa: - Bí thư Vương, sao ngài lại đọc sách này?
Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn quyển sách trong tay: - Sách này làm sao? Hắn lập tức hiểu câu hỏi của Ngô Ngôn nên nói: - Đừng xem thường tư tưởng nho gia, nói không dễ nghe thì nhiều quan chức bây giờ không bằng quan chức thời xưa.
Trụ sở chính quyền xã nằm ở bên ngoài trấn, là căn nhà năm tầng, bên ngoài là tường đỏ.
Cao Thăng đi chậm lại, Vương Quốc Hoa nói: - Tìm chỗ đỗ xe.
- Hôm nay không phải phiên chợ, ngài nếu đến vào thứ sáu thì ở đây khá náo nhiệt, rất đông người. Cùng đi bộ một vòng với Vương Quốc Hoa, Ngô Ngôn vừa đi vừa giới thiệu. Vương Quốc Hoa nhìn đường trải xi măng, đường ở đây tốt hơn đường lên huyện nhiều.
- Bí thư xã Điềm Tỉnh tên Điền Hổ, từng làm bộ đội, sau đó tới công an huyện làm phó trưởng phòng một thời gian, y mới làm bí thư đảng ủy xã hơn năm, năm nay hình như 42 tuổi. Ngô Ngôn rất chăm chỉ giới thiệu tình hình, Vương Quốc Hoa như nghe mà lại như không nghe.
Từ trên đường đi tới chính quyền xã khoảng 500m, Vương Quốc Hoa không lên xe mà đi bộ. Chưa tới cửa trụ sở thì đã thấy ở sân đã có ít người đứng tụ tập ở đó. Người không đông, chỉ mười mấy người. Vương Quốc Hoa lững thững đi tới, rất dễ dàng thấy được bên trong có việc gì.
Một người phụ nữ mặc áo bông cũ trong tay dắt một đứa bé sáu bảy tuổi đang cầu khẩn một người đàn ông từ trong trụ sở đi ra. Người đàn ông khoảng 30 tuổi có chút tức giận nói: - Tạ Tiểu Yến cô đừng có nói mãi vậy, nhà cô không nộp tiền thì đừng hòng thả người. đây là lời của bí thư Điền, ai tới nói cũng vô dụng.
Nghe chữ “nộp thuế”, Vương Quốc Hoa không khỏi nhíu mày. Nhà hắn là nông dân nên biết xã thu tiền này như thế nào. Người đàn ông kia nói xong còn trừng mắt nhìn quanh. - Nhìn gì hả? Có gì hay à?
Tạ Tiểu Yến thấy đối phương đi vào nhưng không dám vào theo chỉ cùng đứa bé đứng yên tại chỗ. Người xung quanh thấy không còn gì để xem nên tản đi. Có người khuyên Tạ Tiểu Yến: - Tạ Tiểu Yến, về đi, đứng đây cũng vô ích bí thư Điền nói được làm được.
- Mẹ, con đói. Đứa bé nhỏ giọng nói, Tạ Tiểu Yến lấy một chiếc bánh trong túi đưa cho nó. - Chúng ta chờ bố con rồi cùng về, mẹ sẽ nấu món ngon cho con. Đứa bé có đồ ăn nên ngoan ngoãn ngồi xổm xuống mặt đất ăn bánh bao, còn cười rất vui vẻ. Tạ Tiểu Yến một tay chống vào cây ven tường, cúi đầu bụm mặt, lát sau mới lau mắt ngẩng đầu lên.
Thấy một người thanh niên đứng trước mặt từ lúc nào không biết, Tạ Tiểu Yến có chút khẩn trương kéo đứa bé vào trong lòng.
- Chị có thể nói cho tôi biết nhà chị xảy ra chuyện gì không? Vương Quốc Hoa cười cười thân thiện hỏi, Tạ Tiểu Yến càng khẩn tưởng hơn liên tục xua tay nói: - Không có gì, không có gì.
Lúc này Ngô Ngôn đi lên nói: - Cô em, đừng sợ, đây là lãnh đạo huyện, em có gì oan ức cứ nói.
Vương Quốc Hoa nghe vậy liền trừng mắt nhìn Ngô Ngôn, Ngô Ngôn lại cười nói: - Bí thư Vương, giọng của ngài khác ở đây, để tôi.
Tạ Tiểu Yến có chút do dự nhìn Vương Quốc Hoa: - Ngài thật sự là lãnh đạo huyện?
Vương Quốc Hoa cười nói; - Tôi là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực huyện, mới từ ngoài tới. Tạ Tiểu Yến lại nhìn Ngô Ngôn, Ngô Ngôn gật đầu nói: - Có gì cứ nói, lãnh đạo sẽ không trách đâu.
Tạ Tiểu Yến gật đầu, ánh mắt mờ mịt sáng lên vì thấy được hy vọng. Cô không khống chế được nước mắt của mình. - Lãnh đạo, chị, không phải chúng tôi không muốn nộp thuế mà bố chồng em năm trước bị tai biến, thiếu chút nữa không qua khỏi, trong nhà có gì bán được đều bán hết, trâu cũng gọi người đến bán. Chồng em đến xin bí thư thôn chậm đóng thuế, nói sẽ ra bên ngoài làm thuê kiếm tiền nộp. Ai ngờ thôn trực tiếp bắt người đưa lên xã nói là chống đối người thi hành công vụ. Quá oan uổng, chồng em là người thành thật, ngay cả con cũng không đánh cái nào thì sao dám chống đối cán bộ? Em nghe nói việc này nên dẫn con tới thăm ba nó. Cán bộ xã thấy em là vợ Trương Tam Long nên không cho vào, chỉ bảo em về nhà lấy tiền. Em đi đâu tì tiền bây giờ? Em muốn xin xã thả người trước, để Trương Tam Long ra ngoài kiếm tiền. Nhà em còn đó chạy đâu được mà họ lo.
Lúc này một người đàn ông trung niên từ trong đi ra, mặt đen xì thấy Tạ Tiểu Yến đang nói chuyện với người nên đi tới lớn tiếng nói: - Tạ Tiểu Yến, Trương Tam Long nhà cô chống lại cán bộ, lần này không giam mười ngày là không được. Tên này khoảng 40, mắt đảo đảo nhìn Tạ Tiểu Yến. Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý Tạ Tiểu Yến tuy mặc kém một chút nhưng cũng đẹp.
Mắng Tạ Tiểu Yến xong, tên kia quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa: - Cậu là ai? Đừng lo chuyện bao đồng, đi chỗ khác.
Thấy tên này khá kiêu căng, Cao Thăng tức tối định đi lên nhưng bị Vương Quốc Hoa ngăn lại. Vương Quốc Hoa sa sầm mặt nói: - Anh là ai? Dựa vào gì bảo tôi đừng quản? Tôi nói với anh, tôi sẽ lo việc này.
Tạ Tiểu Yến ở bên cạnh nhỏ giọng xin người đàn ông kia: - Bí thư Trương, mong ngài cứu giúp để xã thả chồng tôi ra.
Tên kia không ngờ sờ tay Tạ Tiểu Yến trước chỗ đông người: - Tạ Tiểu Yến, chỉ cần cô nghe tôi, tôi nhất định giúp… Cao Thăng ở bên không nhịn được nữa đi nhanh lên trước, lần này Vương Quốc Hoa cũng không cản. Chỉ thấy Cao Thăng vung tay đã túm cổ được họ Trương kia: - Vô sỉ.
- Ôi, mày sao lại dám đánh người. Họ Trương còn kêu lên nhưng rất nhanh đã phải ngậm miệng, ánh mắt của Vương Quốc Hoa làm hắn sợ.
Vương Quốc Hoa nói với Tạ Tiểu Yến: - Chị đi với tôi, chúng ta vào gặp chồng chị rồi nói tiếp.
Vừa nói Vương Quốc Hoa lững thững đi vào trong, Ngô Ngôn kéo Tạ Tiểu Yến và đứa bé chạy theo. Cao Thăng túm chặt cổ họ Trương không cho hắn nói, y vung tay lên tát: - Cút.
Họ Trương bị tát bay ra ngoài ba bốn bước, ngồi bệt xuống mặt đất. Y định gào lên nhưng gặp phải ánh mắt lạnh thấu xương nhìn tới nên sợ. Vương Quốc Hoa đi tới trụ sở, người đàn ông vừa nói chuyện với Tạ Tiểu Yến lại xuất hiện ngăn mấy người lại. - Làm gì vậy hả? BIết pháp luật không mà xông loạn thế hả?
Ngô Ngôn từ phía sau đi lên cười lạnh nói với đối phương: - Anh Trương, giỏi nhỉ, dám ngăn lãnh đạo huyện ư?
- Gì? Lãnh đạo huyện? Đối phương ngẩn ra, y nhận ra Ngô Ngôn nên vội vàng gật đầu cúi người nói: - Chánh văn phòng Ngô, cơn gió nào thổi ngài tới.