Thời điểm mà nàng bị người hầu vu hãm yêu đương vụng trộm với người bên ngoài, chưa từng có người nào thật lòng suy nghĩ cho nàng, loại chuyện này xảy ra với một nữ tử khuê các chưa xuất giá mà nói, chính là một sự vũ nhục như thế nào!
Điều đáng buồn hơn chính là, phụ thân nàng không hề hỏi rõ nguyên nhân, mà ngày hôm sau liền đuổi nàng ra khỏi nhà, đưa nàng đến thành Tô Châu để tự kiểm điểm lại bản thân.
Phụ thân à, người hành động như vậy chính là đã trực tiếp định tội con gái của mình rồi còn đâu...
Cô Tô Cô Tô, để lại bóng dáng cô độc của nàng.
Nàng biết rõ trong lần bắt cóc sáu năm về trước, là trong nhà có người muốn mưu hại nàng, muốn khiến cho danh dự của nàng bị huỷ hoại hoàn toàn...
Nếu không trên người của ba lão khất cái nghèo túng kia, làm sao có thể có được thuốc mê đây! Ba lão khất cái ấy, làm sao có gan đụng đến một tiểu thư thế gia như nàng được!
Ngoại trừ người trong nhà ra, cũng không ai có thể biết nhị nữ Tuân gia nàng đang ở thành Cô Tô này.
Nhưng nàng như cũ vẫn không nói gì, cũng chịu đựng không phản kháng lại.
May mắn là Thái tử cứu nàng, giúp nàng thoát khỏi ma trảo của bọn chúng.
Cũng bởi vì chuyện đó mà nàng lấy cái chết bức bách, gạt bỏ bao nhiêu bà mai và gia đình giàu có đến cầu thân, gắng gượng từ lúc còn là thiếu nữ đến khi biến thành một lão cô nương.
Mặc dù theo phong tục thì việc thành gia lập thất muộn cũng không thành vấn đề gì cả, nhưng đối với Tuân Tố hơn hai mươi tuổi mà nói, thành gia bây giờ đã là việc quá muộn.
Chủ mẫu của nàng bên ngoài tỏ vẻ buồn bã bên trong lòng lại vui mừng khôn xiết, nàng cũng vì đạo nghĩa và lợi ích nên thuận theo không hối tiếc.
Một người hiền lành cao quý như vậy, từ nhỏ khi trở về Tuân gia là sự ấm áp đầu tiên nàng cảm nhận được, mọi người đều cô lập nàng nhưng trong sự tuyệt vọng đó nàng lại vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhất.
Mà sự ấm áp này đến quá trễ, lâu ngày không gặp khiến nàng nghĩ rằng, Tuân Tố nàng đời này sẽ không đợi được một người hiền lành lương thiện như vậy nữa.
Nhưng hắn cuối cùng đến rồi, chẳng những không có ý xấu nào mà cứu nàng, còn chăm sóc cho nàng rất lâu...
Nàng biết mình còn chưa xứng với người đó, cho nên nàng càng ngày càng cố gắng, liều mạng học cầm kì thi hoạ, học cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí còn vụng trộm học tập cả lễ nghi cung đình...
Nàng ấy vô cùng cố chấp, sự cố chấp ấy muốn chứng minh cho tất cả những người đã vứt bỏ nàng, chứng minh khả năng của nàng cho bọn họ thấy, khiến bọn họ hối hận sâu sắc về hành động của bản thân.
Nhưng sau khi trải qua nhiều gian nan trắc trở, ấy mà vẫn luôn là bản thân nàng một thân một mình tự gánh vác tất cả, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến độ muốn thiếp đi.
Phóng tầm mắt nhìn cả giang hồ, không có một bến cảng nào có thể để cho nàng dựa vào, nàng luôn cô độc như một chiếc thuyền lẻ loi trôi dạt trên mặt nước, không biết phải đi đâu về đâu.
Nàng nghĩ rằng, thực chất bên trong nàng là một người nhu nhược dễ bị ức hiếp, ở trong Tuân phủ vắng vẻ tĩnh mịch ấy, mẹ ruột mất sớm, phụ thân lại không để ý đến nàng, ngay cả bên người nàng cũng không có lấy một nha hoàn để làm bạn.
Thật buồn cười!
Lệ Thiên Lương còn từng nói nàng là nữ trung hào kiệt, gặp nguy hiểm không sợ hãi, chẳng qua nàng chỉ là...Chẳng qua chỉ là sau khi chịu đựng hết những tổn thương đó thì lòng nàng ngoài sự chết lặng ra cũng không còn cảm xúc gì khác nữa rồi...
Cho đến lúc này, nàng đi theo Lệ Thiên Lương xuống phía Nam, thấy cảnh sinh tình, thành Cô Tô trước mắt, vẫn là quang cảnh ngày xưa, thậm chí so với trước kia càng phồn hoa hơn nhiều.
Nhưng nàng lại cảm thấy thương cảm và đầy phiền muộn, cùng là một mảnh đất, ban ngày nhộn nhịp tấp nập, tửu lầu khắp nơi, người người huyên náo, ban đêm dù yên tĩnh tối mịt, nhưng vẫn có những tia sáng yếu ớt từ đèn đuốc được thắp lên...
Tuân Tố cảm thấy, mình giống như chiếc lá ngô đồng vô cùng yếu ớt, trống rỗng dù có một phần cao ngạo quật cường cũng vô dụng, cũng chỉ có thể mặc cho gió thổi mưa đánh mà thôi.
Thế nhưng những nỗi ưu sầu ấy vẫn tích tụ còn mãi, thời gian trôi qua, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, có lẽ sẽ hoài niệm về một thứ gì đó mà mình không thể có được, cảnh đêm đầy sự thê lương và cô tịch.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể thở dài trong vô vọng, cảnh còn người mất, chuyện đã dừng, muốn nói nhưng nước mắt cứ rơi*...Ký ức ngày xưa bị cưỡng ép xé ra, nàng vẫn không hề thay đổi, chỉ là đời người hận nước đông lưu*.
Tất cả sự tưởng niệm, những suy nghĩ và lo lắng vô cùng hỗn loạn, cuối cùng bùng phát như lũ lụt, biến thành một con dao sắc bén mang theo sự tuyệt vọng, nàng không ngừng ngại chĩa mũi nhọn về phía Lệ Thiên Lương.
Nếu như...Nếu như có thể trở lại trước đây, vậy thì tốt biết bao!
Nàng vẫn là Tuân Tố, nhị tiểu thư của chính đạo đệ nhất thế gia Tuân gia, phụ thân nàng vẫn là Tuân Thiên Khoát, người trên giang hồ ai ai cũng khen ngợi ca tụng, là chính nhân quân tử mà ai ai cũng kính ngưỡng, Minh chủ Chính nghĩa minh.
Mà không phải giống như bây giờ, không có nhà để về, còn bị người ta chỉ vào bức hoạ trên tường thành, phỉ nhổ nước bọt chửi bới, mắng nàng phản bội chính phái, nói nàng là tay sai của ma giáo.
Chắc hẳn thái tử điện hạ đã biết chuyện rồi đi, rõ ràng là nàng không làm gì sai, rõ ràng là nàng không hề làm chuyện gì cả...
Nếu nói ai sai thì tất cả đều do Lệ Thiên Lương, muốn trách là phải trách cô!
Nếu như không phải Lệ Thiên Lương muốn giết huynh trưởng của nàng, nàng chắc chắn sẽ không quỳ xuống cầu xin tha thứ, tự làm nhục chính mình. Nếu như không phải Lệ Thiên Lương trói nàng uy hiếp nàng, nàng cũng nhất định sẽ không bị huynh muội ruột thịt của mình vứt bỏ. Nếu như không phải Lệ Thiên Lương giam cầm nàng, phụ thân cũng tuyệt đối sẽ không buông bỏ nàng. Nếu như không phải Lệ Thiên Lương....
Vì sao Lệ Thiên Lương không dứt khoát giết nàng cho xong?
Tất cả mọi sai lầm đều là của Lệ Thiên Lương, chính là cô đã tàn nhẫn đánh nát toàn bộ suy nghĩ và nhớ nhung của nàng!
Nếu người này chưa từng xuất hiện, vậy thì tốt rồi...
Cho nên, vì để có thể vãn hồi một chút tôn nghiêm đáng thương cuối cùng của Tuân Tố ta, Lệ Thiên Lương, ngươi chết đi có được không?
Chỉ cần ngươi chết rồi, ta có thể lợi dụng phần công lao to lớn bằng cách giết chết ngươi này để có thể đường đường chính chính trở về, giang hồ chính đạo chúng ta mới có thể yên tâm!
Cho nên đêm đó trong khách điếm, nàng mới dùng bồ câu truyền tin cho Tuân Thiên Khoát tiết lộ hành tung của Lệ Thiên Lương, cho nên Tuân Thiên Khoát mới có thể suốt đêm phái sát thủ đi diệt trừ cô.
Ngươi chết đi! Lệ —— Thiên —— Lương ——.
Tuân Tố mở to mắt, bất chấp tất cả, nàng dùng hết khí lực toàn thân vung chuỷ thủ lên...
Lê Thiên Lương nhìn thấy trong mắt Tuân Tố sự oán hận tận cùng của nàng dành cho cô, là sự u ám cùng đè nén, điên cuồng cùng quyết tuyệt như thế.
Đôi mắt nàng như một hang động tối tăm không thấy đáy, phải dùng hết sức lực xé rách da thịt của Lệ Thiên Lương, sau đó chiếm đoạt toàn bộ.
Mắt thấy Tuân Tố mất hết lý trí như vậy, chỉ thấy nàng đỏ mắt nhìn chằm chằm cô, vung chuỷ thủ lung tung, như muốn liều mạng giết chết cô cho bằng được.
Lệ Thiên Lương nhíu mày, trái phải né tránh cũng không hề đánh trả lại, trong lòng hoài nghi ngày càng lớn.
Tuân Tố người này, tính cách nàng luôn ôn hoà mà lạnh nhạt sao lại thay đổi một trăm tám độ nhanh như vậy? Không phải trong lòng đang ẩn giấu chuyện gì chứ? Sao lại đối xử với cô như kẻ thù giết cha vậy?
Mấy ngày trước hai tỷ muội bề ngoài còn duy trì hoà bình, nhưng hôm qua, chân trước cô vừa mới vào khách điếm ở thành Tô Châu, chân sau đã có mấy đám sát thủ muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Thầm nghĩ hai đại hộ pháp chưa vào thành, sớm đã trở về phân bộ cung Phù Mộng, cũng không biết rõ điểm dừng chân của các cô. Mà Các chủ Thiên Lạc của Thiên Cơ Các, cùng cô quen biết mười năm, đối với loại chuyện bán đứng nhau này, Lệ Thiên Lương có chín phần nắm chắc hắn sẽ không làm vậy.
Quan trọng nhất chính là việc cô dịch dung, dung nhan biến hoá rất lớn, ngoại trừ Tuân Tố, vốn dĩ sẽ không có người nhận ra được cô.
Hôm sau, cô còn cố ý dậy sớm để mau chóng rời đi, vì muốn tránh sự đuổi giết, nhưng vẫn bị sát thủ phục kích, tốc độ của sát thủ, sao có thể nhanh như vậy được? Vậy nên, chắc chắn là có người sớm đã báo tin!
Đêm qua tại khách điếm, Tuân Tố và cô phân phòng ngủ, cô vốn tưởng rằng nàng làm vậy để thuận tiện chạy trốn, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng nhất định đã biết sẽ có sát thủ xuất hiện, cố ý tránh xa cô để tránh bị liên luỵ.
Mà phòng của hai người cũng cách nhau quá xa, Tuân Tố sẽ không biết được động tĩnh gì trong phòng của Lệ Thiên Lương, cho dù hôm sau Lệ Thiên Lương chất vấn nàng, Tuân Tố cũng có thể lấy cớ mình ngủ say, không nghe thấy động tĩnh nào.
Đêm đó Lệ Thiên Lương lục soát được ở trên người sát thủ phát hiện thấy tín lệnh Tuân phủ cùng một tờ giải treo thưởng đã bị lột xuống.
Tuân Tố!
Thân hình Lệ Thiên Lương chuyển động theo bước chân, Tuân Tố lại không hề có quy luật đâm loạn một vòng, cô thong thả tránh đi đòn tấn công của nàng.
Cô đang muốn tìm cơ hội đoạt lấy chuỷ thủ trong tay nàng, vừa muốn phòng bị sát thủ đang đứng cách đó mười thước đánh lén, vừa phân ra hai phần tinh thần hồi tưởng lại.
Ngày hôm đó ở trong hình đường cung Phù Mộng, cô bị Tuân Tố hạ độc, dẫn đến lúc luyện công bị phân tâm, sinh ra ảo giác, bị nội thương.
Lúc đó cô có thể hiểu được, là Tuân Tố vì muốn báo thù cô khiêu khích ly gián ba huynh muội bọn họ, khi ấy thấy nàng vô cùng oán hận cô, nên cô cũng tuỳ ý nàng.
Cô chưa bao giờ truy cứu gì cả, nghĩ rằng hai người bọn họ xem như là huề nhau.
Nhưng trong lòng cô lại có một chút gì đó khác thường loé lên, đáy lòng chua xót, ép buộc cô không thể không thừa nhận sự thật nào đó.
Dựa theo tính cách có thù tất báo của Lệ mỗ, ngày đó Tuân Tố hạ độc, cô không trả thù nàng, không tra tấn nàng là chuyện không thể không xảy ra, vậy mà...
Vậy mà cô lại cảm thấy bọn họ đồng bệnh tương liên, âm thầm muốn buông tha một cô nương đáng thương bị người thân bỏ rơi này, cùng chịu chung một nỗi khổ này.
Huống hồ, lúc mới gặp, Tuân Tố mang đến cho cô một sự thân thuộc như thể đã từng quen biết.
Ngẫm lại cảm thấy buồn cười, cô máu lạnh như vậy, giết người như ma, vậy mà sẽ bỗng nhiên dâng lên một chút lòng thương hại này?
Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, suy nghĩ như vậy vốn dĩ không thích hợp với cô, cô tốt bụng buông tha nàng, nhưng còn chưa tới một tháng, Tuân Tố liền muốn giết ngược lại cô!
Mà Lệ Thiên Lương cũng bất ngờ không kịp đề phòng, tóm lại cô cũng không hiểu vì sao Tuân Tố đang có cuộc sống êm đẹp như vậy, hà cớ gì phải đưa cô vào chỗ chết chứ? Cô làm nhục nàng hay cô hành hạ nàng? Đều không có!
Cô cũng không muốn nhốt nàng trong ngục tối mục nát ấy, thậm chí cũng không hề hạn chế tự do của nàng, còn để cho nàng ở Cô Tâm cư, cùng tất cả chi phí ăn mặc của cung Phù Mộng, thậm chí còn cùng uống rượu nói chuyện với nàng.
Dựa theo dòng suy nghĩ của Lệ ma đầu, cô thật sự nghĩ không ra, cô đối đãi tốt với Tuân Tố đã là một ân huệ, cô không hiểu vì sao người trước mắt này lại phát điên, muốn giết cô.
Vốn dĩ cô không muốn động thủ, không nghĩ rằng Tuân Tố lại chủ động tới cửa tìm chết...
Trong mắt Lệ Thiên Lương hiện lên sự tàn nhẫn, cô cười lạnh, thầm nghĩ, người này, thật sự là phải được mài giũa mới đúng, còn nếu yêu thương nàng thì không ổn, cho nàng ba phần thuốc nhuộm liền muốn mở cả một phường nhuộm rồi...
Hừ, chẳng qua cô cảm thấy Tuân Tố còn có chút tác dụng nên mới giữ lại đến bây giờ, nếu không cô đã sớm giết chết nàng rồi!
Lệ Thiên Lương muốn bắt nàng về cung Phù Mộng dùng đại hình hành hạ, đánh cho nàng rách một lớp da, đánh cho đến khi nàng thu hồi những suy nghĩ vô dụng này mới thôi.
Nàng muốn giết được cô sao? Đùa cái gì vậy chứ! Tuân Tố còn không nhìn lại bản thân có bao nhiêu cân lượng.
Trong lòng cô vừa nghĩ vậy, lập tức hành động, cô không tránh né nữa mà chủ động ra tay nghênh đón.
Tay trái nhanh như chớp giữ chặt cổ tay phải đang cầm chuỷ thuỷ của Tuân Tố, ngăn chặn thế công của nàng, tay phải bổ tay đoạt lấy chuỷ thủ của nàng ném vào bụi cây.
Hai người nhìn nhau, trong con ngươi uể oải của Tuân Tố hiện lên một tia đỏ nguy hiểm, nàng liều mạng giãy dụa, muốn co chân đá chân cô, thế nhưng trên cổ tay bỗng nhiên truyền tới cơn đau nhói, cả người nàng liền mềm nhũn.
《 Hàn Tâm quyết 》 của Lệ Thiên Lương vừa xuất, một luồng khí lạnh toả ra, hàn ý chạy khắp người khiến Tuân Tố run rẩy, nhưng nàng vẫn ngoan cố giơ tay trái lên chống cự.
Mà Lệ Thiên Lương như chê nàng không đủ thống khổ, đùa cợt nhìn nàng giãy dụa.
Lệ Thiên Lương co một nửa các đốt ngón tay phải lại, hoá thành móng vuốt đại bàng sắc bén, cô chụp lên vai trái của Tuân Tố, mạnh mẽ nhấn xuống, dùng chiêu phân cân thác cốt*, thủ pháp cực kì độc ác thô bạo, lực đạo nặng nề như muốn phế bỏ cả cánh tay trái của Tuân Tố.
*Phân gân thác cốt: Chia/ Xé gân xương.
"—— A."
Tuân Tố vặn vẹo hét to một tiếng, sắc mặt biến đổi, trên gương mặt nàng trắng bệnh như tờ giấy, nước mắt chảy ròng ròng, tiếng la hét thống khổ cùng tiếng hít thở sâu của nàng giống như muốn đâm thủng không khí, xuyên thấu bầu trời u ám kia.
Trong mắt sát thủ cách đó mười thước, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, tay áo Tuân Tố bị xé toạc, cánh tay trái của nàng vô lực rũ xuống. Năm vết máu màu tím đậm dài phía trên sưng lên, trái tim của đám sát thủ run rẩy, liên tục thu hồi suy nghĩ đánh lén, sau đó...
Không có sau đó nữa.
Sau khi phế đi một cánh tay của nàng, tay phải Lệ Thiên Lương đang muốn giơ lên, cô muốn bóp chặt cổ họng của Tuân Tố, chất vấn nàng rốt cuộc có điều gì bất mãn với cô.
Nhưng đột nhiên cô thoáng nhìn thấy, bên trong cánh tay trái đang run rẩy của Tuân Tố, gần phía bên ngoài, trên da thịt loang lổ vết bầm tím đang sưng lên, có một vết bớt màu đỏ nhạt hình trăng lưỡi liềm, to bằng nửa lòng bàn tay, nửa chặn nửa che.
- -------------
*Tác giả có lời muốn nói:
"Cảnh còn người mất,mọi chuyện dừng, muốn ngữ lệ trước lưu." Trích từ《 Vũ lăng xuân – Vãn Xuân 》của Lý Thanh Chiếu. (1)
"Nước nhân sinh hướng đông lưu" hóa dùng câu "Tất nhiên là người sinh trưởng hận thuỷ trường đông" trong 《Tương kiến hoan kỳ》của Lý Dục. (2)
Lệ Thiên Lương (nước mắt chảy ròng ròng nhìn nàng): Thê tử, ta mới là phu quân.
Tuân Tố (bên ngoài lạnh lùng bên trong vui mừng): A a.
Thái tử:...
Thích cất giữ bình luận rồi, cất kỹ thiểu ô ô, nũng nịu bán manh lăn lộn ~
Chương sau ấm áp trở lại rồi.
- -------------
1.
Vũ Lăng xuân - Vãn xuân
Phong trú trần hương hoa dĩ tận,
Nhật vãn quyện sơ đầu.
Vật thị nhân phi sự sự hưu,
Dục ngữ lệ tiên lưu.
Văn thuyết Song Khê xuân thượng hảo,
Dã nghĩ phiếm khinh châu.
Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu,
Tái bất động, hứa đa sầu.
*Dịch nghĩa:
Gió lặng, bụi thơm, hoa rụng hết,
Ngày tàn, mệt mỏi chải đầu.
Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi
Muốn nói, nước mắt đã tuôn trào.
Nghe nói ở Song Khê mùa xuân còn đẹp,
Cũng định dong chiếc thuyền nhỏ du lãm.
Chỉ sợ những chiếc thuyền nhỏ nhẹ ở Song Khê
Chở không nổi quá nhiều nỗi buồn.
Theo Du Chính Loan trong Quý Tị loại cảo, bài từ này làm năm Thiệu Hưng thứ 4 (1134) khi tác giả tị loạn về Kim Hoa, với nội dung nhớ quê cũ khi ở nơi đất khách quê người thời loạn.