Phù Mộng Giang Hồ

Chương 2





TUỔI TÁC ĐỔI THAY

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái đã là mười lăm năm sau.

Bốn phía đều là núi, trùng điệp không dứt, trải dọc trăm vạn dẫn*, tranh nhau cao thấp, sừng sững tận mây xanh.

*Dẫn là đơn vị đo lường xưa: 1 dẫn = 7 hay 8 thước.

Nơi này gọi là Cô Tâm Phong, ban ngày mây mù lượn lờ, ban đêm hung ám quỷ dị. Nghe nói từng có chí sĩ dự định tiến vào nơi này tìm hiểu, đến cuối cùng một đi không trở lại, liên tiếp mất tích, sau đó ngừng lại, không dám tiếp tục thăm dò nữa.

—— Ào ào, ào ào.

Thác nước mãnh liệt trút xuống, không theo tự nhiên mà tụ lại vào một hàn đàm sâu không thấy đáy, nhìn lại như có một đạo tia sáng thoáng qua.

Chỉ vì người đi vào nơi này chưa bao giờ sống sót, lâu ngày, dần dần có chuyện lạ nói có yêu ma quỷ quái tồn tại trong hàn đàm.

Thế nhân đều truyền rằng, Cô Tâm Phong toạ lạc ở Bắc Vực, bốn phía xung quanh đều là các dãy núi trập trùng, ở giữa lại là điểm cuối kéo dài vô tận đến địa ngục, nơi đó quỷ sát khắp nơi, chuyên môn đoạt tính mạng người, lột da tróc xương, móc rỗng lá lách, uống máu ăn thịt.

Nhưng điều không thể ngờ tới rằng nơi đây lại là một thế ngoại đào nguyên đẹp không thể tả, núi non trùng trùng, làn nước trong veo, cây cối hoa lá khắp nơi, chim bay uốn lượn, bướm vờn quanh hoa.

Lúc này, bên trong hàn đàm cách thác nước không xa, trên một cái vũng lăng, một bóng người đỏ tươi tĩnh toạ trong đó, nàng đeo lụa mỏng đỏ tươi che mặt, khiến cho người ta nhìn không rõ khuôn mặt phía dưới lớp vải lụa, chỉ có thể thấy được ba cánh hoa điệp đỏ tươi điểm xuyết trên trán.

Một khuôn mặt tao nhã nhắm nghiền đôi mắt, cực kỳ giống tiên nhân không hỏi thế sự, thần bí mà cao nhã, phảng phất như hết thảy mọi thứ trong thiên địa đều không liên quan đến nàng, giống như vì sao duy nhất trên trời còn sót lại, xa xa chói mắt làm cho người ta không đành lòng khinh nhờn.

Quanh thân nàng yên tĩnh dị thường, vạn vật đều động, duy chỉ có nàng một thân sừng sững, ngoài thân không có dị động, tiên khí phiêu nhiên.

Gió nổi lên, sóng nước gợn sóng, tầng tầng lăn tăn rung động, cũng làm bay lên tấm lụa trên mặt nàng, đột nhiên, nàng mở hai mắt, ánh mắt khiếp người, nàng mạnh mẽ kéo cây trúc trong tay —— cá, mắc câu.

Đúng lúc này ——

"Khởi bẩm chủ thượng, ba huynh muội Tuân gia đã đưa tới, hiện tại đang ở Hình Đường". Bãi đất trống bên cạnh Cô Tâm đàm, một gã trung niên nam tử trang phục màu đen quỷ mị xuất hiện, hắn quỳ một gối xuống đất, cúi thấp đầu không dám nhìn trực diện nữ tử trong màn trướng.

Thanh âm tuy cứng nhắc, nhưng thái độ lại vô cùng cung kính.

Nữ tử trực tiếp đứng lên, làn váy huyết sắc yên sa nhẹ nhàng thanh thoát như thiên tiên, ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn chằm chằm con cá bị câu lấy hàm dưới gắt gao vẫn cố gắng mạnh mẽ giãy dụa, nàng nhẹ nhàng nắm cần câu vung về phía sau, cá bị xé rách da thịt ở cằm thoát khỏi móc câu, vừa vặn rơi vào bên chân hắc y nhân, vùng vẫy vài cái liền không nhúc nhích nữa.

Vài giọt nước ám sắc hoà lẫn với bùn đất tanh hôi cùng máu, phun lên đôi giày đen của hắc y nhân.

Một giây sau, liền có hai ba con quạ đen, "cạc cạc" gào thét từ không trung bay vút xuống, chúng nó dừng lại ở bên chân nam tử, cũng không sợ người lạ, mỗ xác cá tranh giành miếng ăn.

Nam tử tựa hồ nghĩ đến việc gì đáng sợ, thân thể không khống chế được run rẩy, hắn càng cúi đầu xuống thấp hơn, trong mắt loé lên sự phức tạp cùng sợ hãi khó có thể phát hiện, càng không dám lau sạch vết bẩn trên giày.

Trực giác nhạy bén cùng nhiều năm đi theo nàng cho hắn biết: Tâm tình của chủ thượng lúc này không tốt, dù cho chủ thượng của hắn ẩn giấu rất tốt và cũng chưa từng biểu lộ một chút nào.

Nhưng chủ thượng càng như vậy, cũng có nghĩa là có một số người phải gặp hoạ......

"Tuân gia sao? Đi thôi." Thanh âm của nữ tử mờ mịt mà xa xôi, giống như sương mù nghe không rõ lắm.

Mũi chân nàng điểm nhẹ, uyển chuyển xẹt qua mặt nước, cũng không liếc mắt nhìn nam tử đang quỳ trên mặt đất một cái liền rời đi. Tựa như huyết sắc hồ điệp, tự do mà phóng khoáng.

Đạp thuỷ vô ngân, vô ảnh vô tung*, khinh công tuyệt hảo.

* Đạp thuỷ vô ngân: Khi võ công đạt tới tuyệt đỉnh, hai chân có thể ở trên mặt nước bước đi mà không làm nước gợn sóng lớn.

* Vô tung vô ảnh: Trong câu: "Lai vô ảnh, khứ vô tung", đến và đi đều không để lại gì.

Nam tử rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng thi triển khinh công nhanh chóng đuổi theo nàng, trong lòng thầm than, rõ ràng là một con người tuyệt diệu như tiên, hết lần này đến lần khác sinh ra tính tình quỷ dị tàn khốc.

Thoạt nhìn khí chất điềm đạm như hoa sen, nàng vốn dĩ thích hợp với y phục tuyết trắng không nhiễm bụi trần, lại duy độc cực kì thích màu đỏ tươi như máu kia.

Một bộ hồng y này, cho dù hắn đã đi theo nàng nhiều năm, sớm đã quen, nhưng mỗi lần nhìn, lại cảm thấy có chút mâu thuẫn chói mắt.

Thế nhưng, y phục này rõ ràng không hợp với khí chất của nàng như thế, lại... Lại ngoài ý muốn phù hợp đến vậy.

Chủ thượng như vậy, toàn thân đều là màu đỏ, cực kỳ giống hoa Mạn Châu Sa nở ở bờ đối diện, tuỳ ý mà trương dương, trí mạng mà nguy hiểm...Rõ ràng nên sợ hãi, rồi lại không chịu nổi dụ hoặc muốn tiếp cận.

*Hoa Mạn Châu Sa: Hay còn gọi là hoa Bỉ Ngạn.

Tại mỗi quốc gia, hoa Bỉ Ngạn lại có những ý nghĩa khác nhau. Tại Nhật Bản, hoa mang ý nghĩa là hồi ức đau thương, Triều Tiên là nhớ về nhau, Trung Quốc là ưu mỹ thuần khiết, cũng là sự phân ly, khổ đau, vẻ đẹp của cái chết. Tựu chung lại, đây là loài hoa đại diện cho sự chia ly, tuyệt vọng.

Hoa Bỉ Ngạn còn có ý nghĩa là "phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết", nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là "hồi ức đau thương".



Vài đoạn ký ức ngày xưa chợt loé lên trong đầu, nam tử có chút thẫn thờ.

Không ai hiểu rõ quá khứ của nàng hơn hắn, nhiều năm thống khổ cùng tra tấn như vậy, là một người cũng sẽ trở nên mệt mỏi, nhưng nàng vẫn một mình cố gắng chống đỡ...

Cũng không biết nên nói nàng cứng cỏi hay quật cường!

Mười lăm năm rồi, tính tình nàng, vốn không nên như vậy!

Tiểu cô nương trước kia, hoạt bát cởi mở, vẫn giữ lại vài phần ngây thơ hồn nhiên, nhưng từ khi...Tất cả đều thay đổi!

Nhưng hết thảy những điều này, vốn dĩ không phải là ý muốn của nàng!

Vì nghĩ đến chuyện này nên bị phân tâm, bước chân của hắn cũng vô thức chậm lại rất nhiều.

"Ngươi thất thần rồi." Bên tai đột nhiên thoáng qua lời nói không mang theo bất kì cảm xúc phập phồng nào, khiến hắn thoát li suy nghĩ trong nháy mắt, liên tục thầm than sự mẫn cảm của nàng.

Nam tử lúc này mới giật mình phát hiện, mình đi quá chậm, đã sớm cách chủ thượng một khoảng cách.

Bản thân mình đã đến tuổi trung niên, cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, tâm tính xưa nay lại không bận tậm chuyện gì, nhưng hôm nay lại có nhiều cảm xúc đến vậy. Nghĩ đến đây, nam tử ngầm tức giận, vội vàng nói: "Thuộc hạ biết tội, thỉnh......"

Hắn cung kính quỳ xuống, không đợi hắn nói xong "Thỉnh chủ thượng trách phạt", chỉ nghe thấy "tạch" một tiếng, nữ tử áo đỏ phía trước đang đưa lưng về phía hắn, bẻ một cành liễu bén nhọn, cầm trên tay không chút để ý mà thưởng thức.

Không khí chợt ngưng tụ, yên tĩnh đến đáng sợ.

"Đừng tưởng rằng bổn tọa không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì."

Bỗng nhiên, nàng cười, tiếng cười thanh thuý như chuông bạc, nhưng rơi vào tai nam tử lại khiến trái tim hắn run rẩy.

Nàng xoay người, cười như không cười nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, đồng tử u ám.

Hắn cảm thấy ánh mắt nàng tràn ngập sát ý, chính mình giống như con mồi bại lộ dưới mí mắt độc xà......

Sau lưng hắn như có gai nhọn đâm vào, mồ hôi lạnh chợt nổi lên.

Một đạo thanh âm u lãnh từ trên cao truyền xuống: "Vô Tâm, ngươi theo bổn toạ mười năm rồi, nên hiểu rõ tính tình bổn toạ."

Một giây sau, cành liễu trên tay nàng không hề báo trước phá không mà ra, lướt qua cổ nam tử sau đó cắm thẳng tắp vào trong thân cây phía sau hắn.

Nàng nói: "Bổn toạ không thích người khác xen vào việc không liên quan đến mình!"

"Không có lần sau."

Nữ tử áo đỏ trút bỏ uy áp, thể xác và tinh thần của Vô Tâm bỗng dưng buông lỏng, may mắn chủ thượng thủ hạ lưu tình.*

*Thủ hạ lưu tình: Giơ cao đánh khẽ. Niệm tình nghĩa xưa mà nương tay.

Đợi sau khi xác định nữ tử đã đi xa, hắn liền cười khổ một tiếng.

Đúng vậy, cho dù hắn lớn hơn nàng gần hai vòng tuổi, trong mắt hắn cũng thật sự xem chủ thượng là nữ nhi yêu thương và bảo vệ, nhưng chung quy nàng vẫn là chủ tử, còn hắn là thuộc hạ.

Cho dù xuất phát từ ý tốt cùng quan tâm, cũng không thể vượt qua bổn phận đi quản chuyện của nàng.

Bởi vì chủ thượng của hắn ác cảm nhất là người khác nhắc lại chuyện xưa, cũng ác cảm thuộc hạ đối với chuyện của nàng quá bận tâm.

Cổ bị cành liễu cọ xát đau đớn, rách lớp da, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, hắn lau cổ, mắt nhìn chằm chằm bàn tay đỏ thẫm, quỳ thật lâu trên mặt đất không nhúc nhích.

Hắn cứng đờ xoay cổ liếc mắt nhìn thân cây, ánh mắt phức tạp, tựa như vòng qua Quỷ Môn Quan dạo một lần.

Hồi lâu hắn mới thu liễm cảm xúc trong mắt, loạng choạng đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm trên đầu gối, một mình rời đi.

Mà ở phía sau hắn, cành liễu khảm nhập vào thân cây, ăn sâu vào gỗ 3 phân.

~~~~~~~~~~~

* Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính xuất hiện, có gỗ có tuyệt vời? Chương tiếp theo xuất hiện một nữ chính khác.

Cảnh báo cấp độ cao:

Cung chủ là diễn viên, đừng thấy cô ấy hung dữ bây giờ, cô ấy có thể cười có thể khóc, tính cách đặc biệt thay đổi theo hoàn cảnh và tâm trạng.

Tóm lại tất cả đều dựa vào diễn xuất, quỷ biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì hì hì@... @

~~~~~~~~~~~

* Truyền thuyết về hoa Bỉ Ngạn:

Không chỉ mang ý nghĩa sâu sắc, loài hoa chốn Hoàng Tuyền này còn gắn liền với truyền thuyết rất độc đáo. Chuyện kể rằng, có một loài hoa rất đặc biệt mang một cái tên rất độc đáo Hoa Bỉ Ngạn.

Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương.

Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, Mạn Châu và Sa Hoa lại điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc.

Cuối cùng, họ cũng định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Thần biết được đã trách tội 2 yêu tinh. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ.

Về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào.

Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định.

——————

Truyền thuyết kể rằng hoa Bỉ Ngạn là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống hoàng tuyền, khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại Hà bắc ngang bờ Vong xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa Bỉ Ngạn. Dù là đau khổ tuột cùng hay yêu thương thắm thiết hoa Bỉ Ngạn đều thu nhận những hồi ức đó.

"Lòng đã nở một nhành hoa Bỉ Ngạn

Nhìn Vong Xuyên đưa tiễn mấy dòng trôi

Cánh mong manh trói đời ta vô ảnh

Bờ nhân duyên xa tít tắp chân trời..."

Nhắc đến hoa Bỉ Ngạn là nhắc đến niềm đau thương, sự chia ly và tuyệt vọng. Nguyên nhân là do Bỉ Ngạn thường nở vào xuân phân.

Theo lời dạy của Phật thì đây là thời gian 7 ngày của mùa thu, người sống có thể đi vào thế giới của người chết để gặp gỡ ông bà tổ tiên.

Bên cạnh đó, Bỉ Ngạn cũng mang một ý nghĩa tâm linh sâu sắc. Theo truyền thuyết,xưa kia, mỗi lần hoa Bỉ Ngạn nở chính là dịp những người sống đi vào được thế giới của người chết, nơi họ có thể gặp gỡ ông bà, tổ tiên. Vì vậy mà ở Nhật, mỗi khi Bỉ Ngạn nở là họ đi viếng mộ, sửa sang mồ mả cho những người đã khuất.

*Nguồn: https://thuvienquocgia.vn/y-nghia-hoa-bi-ngan-tim-hieu-truyen-thuyet-hoa-bi-ngan/amp/