Phủ Nguyệt Quốc Có Một Nhị Quận Chúa

Chương 12: Nhiệm vụ thứ ba



" Xin chào chủ nhân, ta là hệ thống kiểm duyệt tác phẩm. Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai. "

Ngạn Nhi giật mình vì sự xuất hiện của hệ thống, cái hệ thống này đúng là thoắt ẩn thoắt hiện, thích thì xuất hiện trong mơ thích thì xuất hiện lù lù ngay trước mặt. Ngạn Nhi chống tay nhìn vào luồng sáng trước mặt, cất giọng:

– Hay quá ta! Chỉ vì cái nhiệm vụ đấy mà ta suýt chết, đúng thật là....!!!!

Ngạn Nhi cau mày trách móc. Hệ thống bỗng phát ra tiếng cười quái dị. Cái gì cơ? Hệ thống mà cũng biết cười ư? Lần này Ngạn Nhi đúng là được mở mang tầm mắt. Sau khi ngừng cười, hệ thống lại tiếp tục:

" Đến lúc phải đến với nhiệm vụ thứ ba rồi. Sau một thời gian luyện tập, chủ nhân đã học hỏi được thêm rất nhiều điều quý giá, vì vậy, nhiệm vụ thứ ba là lúc để chủ nhân phát huy tốt nhất những gì mình học được. Nhiệm vụ thứ ba của chủ nhân sẽ là: Hãy góp sức lực của mình để giúp đỡ dân chúng, bách tính vượt qua những khó khăn mà họ đang phải đối mặt. Nói dễ hiểu hơn là hãy làm thật nhiều việc tốt dưới danh nghĩa Nhị quận chúa, điều này sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho chủ nhân sau này "

Ngạn Nhi nghe xong thì ồ lên một tiếng. Nhiệm vụ lần này có vẻ hay đấy! Ngạn Nhi gật gật đầu. Hệ thống lại tiếp tục:

" Nếu như lần này chủ nhân không hoàn thành nhiệm vụ, chủ nhân sẽ....

– Ta sẽ không thể sang nhiệm vụ tiếp theo và thời gian ở trong thế giới này sẽ kéo dài hơn chứ gì? Nhớ rồi nhớ rồi! Ngươi nói lần thứ ba rồi đấy!

"Chủ nhân nhớ được là tốt rồi! Mong rằng chủ nhân sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, chúc chủ nhân may mắn"

Luồng sáng vụt tắt, hệ thống biến mất. Ngạn Nhi ra khỏi phòng, cô đứng ở sảnh viện ngắm hoa. Ngạn Nhi khẽ vươn vai một cái, mũi hít thở không khí trong lành, hương thơm ngào ngạt của hoa hoà vào trong không khí, những cơn gió thổi mát lạnh vụt qua làm cho mái tóc của cô khẽ bay bay.

Lăng Hàn từ trong gian phòng bên cạnh bước ra, anh đi đến đứng cạnh cô, khẽ ngước đầu nhìn trời. Ngạn Nhi quay sang nhìn thiếu quân, rồi lại nhìn về phía trước. Đôi môi hơi mỉm cười, Ngạn Nhi cất giọng nhẹ nhàng:

– Phủ Nguyệt Quốc không giống như Thành Lâu Quốc, thiếu quân phải chịu khổ như vậy, thật không dễ dàng chút nào!

Giọng điệu của Ngạn Nhi hơi trầm, không có gì là châm chọc. Lăng thiếu quân chỉ hơi nhếch cười, vẫn không nhìn cô lấy một cái, và cũng chẳng đáp lại. Chẳng ai biết trong đầu anh đang nghĩ điều gì, dáng vẻ vô cùng điềm đạm. Ngạn Nhi mím môi quay sang nói với Lăng Hàn:

– Ta dù sao cũng là Nhị quận chúa, ngươi là phu quân của ta, có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, được không?

Lăng Hàn cúi đầu nhìn Ngạn Nhi. Anh nhìn trong đôi mắt cô ánh lên sự hi vọng, ánh mắt long lanh góp phần làm cho khuôn mặt cô xinh đẹp hơn bội phần. Hai gò má khẽ ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn nói ra những lời thật ngọt ngào. Lăng Hàn khẽ cười, đáp lại cô:

– Nhị quận chúa thật sự nghĩ cho ta sao?

Ngạn Nhi cau mày, đôi mi khẽ rũ xuống. Cô suy nghĩ một lúc, sau đó lại ngước nhìn Lăng Hàn, đầu hơi nghiêng tỏ vẻ khó hiểu. Lăng thiếu quân bật cười, cúi người gần cô hơn. Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó đưa tay lên véo má cô một cái. Ngạn Nhi giật mình kêu lên một tiếng.

– Ta là Tiểu Vương chủ của Thành Lâu Quốc, ta còn cần cô bảo vệ sao? Cô đúng là yếu còn thích ra gió!

– Lăng Hàn!!!!!!!

Thật không thể tin được tên thiếu quân này dám châm chọc cô. Người ta đã có lòng tốt như thế mà không thèm cảm ơn lấy một câu. Ngạn Nhi hết muốn nói luôn, mặt mày nhăn nhó nhìn Lăng Hàn.

" Đáng ghét!!! "

...----------------...

_ Ngọc Vân Viện _

Đại quận chúa ngồi trên ghế, khuôn mặt nàng hơi nhăn lại, đôi môi có chút nhợt nhạt mím chặt, tỏ vẻ vô cùng đau đớn. Ninh Phương ôm chặt lấy cánh tay mình, quay nhìn vết thương đang chảy máu. Máu chảy ra đỏ thẫm cả một vùng, ngấm vào lớp áo vải, xem ra vết thương không hề nhẹ.

Tiểu Tuyết từ trong gian phòng bê ra hộp cứu thương, đặt lên trên bàn. Tuyết ngồi xuống bên cạnh quận chúa, nhẹ nhàng vén tay áo nàng lên. Nhìn thấy vết thương nặng như thế, Tiểu Tuyết không khỏi kinh sợ:

– Quận chúa, người bị thương nặng quá! Hay là gọi thái y đi...

– Không, không cần phiền phức thế đâu! Ngươi cứ sát trùng qua rồi băng vào là được!

Đại quận chúa lập tức từ chối. Đây không phải lần đầu nàng bị thương, cũng không phải điều gì to tát, nàng không muốn người khác phải lo lắng nên lúc nào cũng một mình chịu đựng. Tiểu Tuyết vô cùng lo lắng cho chủ tử, nhưng cũng đành miễn cưỡng nghe theo.

Tuyết lấy miếng bông lau sạch máu xung quanh, sau đó lấy lọ thuốc nhẹ nhàng rắc lên vết thương. Thuốc vừa rơi xuống, Ninh Phương đau đớn khẽ run lên bần bật, hai mắt nhắm chặt. Nàng cắn răng chịu đựng, khuôn mặt xinh đẹp trở nên căng thẳng, nhợt nhạt.

Chờ cho thuốc ngấm,Tiểu Tuyết cầm lấy miếng băng trắng quấn xung quanh cánh tay cô nhiều vòng, sau đó ghim vào để băng không tuột ra khỏi tay. Xong xuôi mọi việc, Tiểu Tuyết cất đồ vào trong hộp, sắp xếp cho ngay ngắn gọn gàng.

Nhị quận chúa kéo tay áo xuống, với tay lấy tách trà lên uống một hớp. Tiểu Tuyết đứng bên cạnh nàng khẽ than thở:

– Quận chúa, người bị thương thế này tốt nhất là nên nghỉ ngơi vài hôm. Lúc nào người cũng nghĩ đến công việc, không hề biết chăm sóc bản thân tí nào!

Ninh Phương hướng mắt ra phía cửa, khuôn mặt thanh thoát có chút đượm buồn. Vết thương này của nàng cũng là do đi diệt cướp.

Chẳng biết từ đâu ra xuất hiện một bang cướp rất đông và bạo, tên là Bang Long Chỉ, cầm đầu là một tên họ Giao. Bang Long Chỉ đêm nào cũng vào nhà dân giết người cướp của. Số người bị giết ngày càng tăng khiến cho lòng dân không yên. Vì thế mà đêm nào Đại quận chúa và Thẩm quân chủ cũng phải đi tra lùng tung tích bang Long Chỉ trừ hại cho dân.

Đêm qua Đại quận chúa đã đối đầu với tên cầm đầu và không may bị thương nặng, tên cầm đầu cũng đã trốn thoát được. Ninh Phương khec cúi đầu, chỉ thấy nàng cất giọng nhỏ nhẹ:

– Đất quốc còn nhiều khó khăn, cướp bóc hoành hành, nếu ta không đi diệt thì sẽ gây hại cho dân chúng, dân khổ thì quan cũng không sướng được!

– Ai cũng nghĩ được như quận chúa thì thật tốt! Chẳng bù cho Nhị quận chúa, lúc nào cũng chỉ phá phách.....

Tiểu Tuyết nghĩ đến Nhị quận chúa thì không khỏi tức giận. Đại quận chúa cười nhạt, xua xua tay:

– Muội ấy thiếu canh bất sự*, ngươi đừng nhắc đến làm gì! Ta chỉ lo....nếu có ngày ta không còn đủ sức lực, thì ai có thể gánh vác đại sự thay thế ta....!

*còn nhỏ chẳng trải việc đời (ít tuổi chưa từng trải mấy)

Đại quận chúa quả nhiên rất ra dáng một Vương chủ tương lai, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại thông minh tháo vát, luôn biết suy tính kĩ càng, biết người biết ta. Mọi nhiệm vụ Vương chủ đều tin tưởng giao cho nàng, Đại quận chúa dưới một người trên vạn người, cho đến lúc này thì không ai có thể thay thế được vị trí của nàng.
— QUẢNG CÁO —