Phủ Nguyệt Quốc Có Một Nhị Quận Chúa

Chương 13: Nhị quận chúa muốn đi bắt cướp!



_ Lạc Xuân Điện _

Vương chủ ngồi trên Long Ngai, mũ áo chỉnh tề, bộ y phục đỏ cam lấp lánh đầy khí chất, thể hiện rõ chức vị cao quý của người. Đôi mắt vương chủ được kẻ một đường dài, ánh nhìn đầy kiên định thật khiến người khác phải nể sợ.

Bên dưới đại sảnh, hàng chục vị quan thần xếp thành hai hàng dài, một bên là nữ quân, một bên là nam quân. Họ đều là những vị quân chủ tài giỏi hơn người, ai ai cũng vô cùng oai phong.

Ngạn Nhi lần đầu tham gia buổi lên triều, không đứng im được mà cứ ngó nhìn xung quanh, khiến cho Lăng Hàn đứng ở dãy bên kia luôn phải khẽ nhắc nhở:

– Ninh Ngạn, đừng động!

Ngạn Nhi quay sang nhìn Lăng Hàn, không hiểu sao nét mặt có vẻ vui mừng. Cô cười cười, khẽ vươn đầu sang thầm thì:

– Lăng thiếu quân? Ngươi cũng ở đây à?

Lăng Hàn hơi lườm cô, anh ở đây cũng không có gì là lạ. Vì là phu quân của quận chúa nên bắt buộc phải tham gia việc triều chính, bất cứ ai cũng vậy, dù là người của nước khác cũng không ngoại lệ.

Còn chưa ổn định được bao lâu, Ngạn Nhi lại tiếp tục cất giọng thì thầm nói với thiếu quân, vừa nói vừa kiễng chân, vươn người nhìn về phía trước:

– Ta nói cho ngươi biết cái này, ta đang tìm Thẩm Phong Duệ, huynh ấy chắc chắn cũng ở đây!

Nghe Ngạn Nhi nói, sắc mặt Lăng Hàn như tắt nắng. Anh trùng mắt nhìn chằm chằm cô. Nữ nhân này đúng là tùy tiện, trong buổi lên triều mà còn dám ngọ nguậy tìm trai, đã thế còn ngang nhiên nói cho phu quân của mình. Lăng Hàn hít sâu một cái, định nói gì đó với cô thì Ngạn Nhi quay phắt lại nói với anh:

– Thiếu quân, ta không nhìn thấy Đại tỷ....Ngươi thấy không?

Lăng Hàn cau mày, nhìn một lượt sang dãy đối diện, đúng là không thấy Đại quận chúa. Việc này kể cũng hơi lạ! Đại quận chúa Ninh Phương vốn là một nữ quân chủ quản lý đội nữ quân, còn Thẩm Phong Duệ quản lý đội nam quân, vì thế buổi lên triều chắc chắn không thể thiếu hai người này. Nhưng đến giờ Đại quận chúa vẫn chưa xuất hiện....

Lăng Hàn chợt nghĩ đến tối hôm qua, Mã Kỳ đã nói với anh:

" — Tiểu Vương chủ, trong lúc đứng canh ở ngoài, thần thấy Đại quận chúa đi qua. Hình như nàng ta bị thương, có lẽ là do vừa đi làm nhiệm vụ, không may chạm trán thích khách! "

Xem ra đó là lý do Đại quận chúa không đến buổi triều hôm nay.

Từ lúc đến Phủ Nguyệt Quốc, Lăng Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp cận Đại quận chúa, mọi hành động của nàng ta vẫn luôn được báo cáo lại. Đối với Lăng Hàn, chỉ có nàng ta mới có thể giúp anh tìm lại Cao Dập Tinh, vì vậy nhất định không được bỏ qua.

Khi các quan thần đến đông đủ và ổn định, giáo quan Dung Viên ra hiệu buổi triều bắt đầu. Các quan thần lần lượt lên báo cáo, có vẻ như mọi việc trong Phủ Nguyệt đều diễn ra rất tốt đẹp, vượt ngoài mong đợi. Vương chủ tỏ ra rất hài lòng.

Lăng Hàn đứng bên dưới nghe, nét mặt thay đổi, bỗng trở nên căng thẳng. Đôi mắt kiếm như ánh ra tia lửa. Tay anh nắm chặt thành nắm đấm....

"Quả nhiên là Cao Dập Tinh ở đây! Trước giờ mình luôn bán tính bán nghi, lần này thì chắc chắn rồi!"

Lăng Hàn liếc nhìn lên, nhắm thẳng ánh mắt vào Vương chủ đang ngồi trên Long Ngai, muốn thực hiện được mục tiêu, nhất định phải dục hoãn cầu mưu. Lăng Hàn nhớ đến câu nói của phụ thân trước khi khởi hành:

– Hàn Nhi, con phải nhớ: Dục tốc thì bất đạt, tuyệt đối không được manh động làm liều.....!

Lời dặn ấy Lăng Hàn luôn ghi nhớ, không dám quên một giây phút nào.

Buổi triều kết thúc, sau khi các quan thần về hết, chỉ còn lại Tam quận chúa Ninh Nguyên, Thẩm quân chủ, Lăng Hàn và Ngạn Nhi ở lại nghe Vương chủ dặn dò.

Vương chủ khẽ thở dài, cất giọng trầm ngâm nói:

– Gần đây ở Tân Phường có một bang cướp, Phương Nhi và Thẩm quân chủ đã truy lùng từ lâu nhưng chưa bắt được. Phương Nhi bây giờ lại đang bị thương, e là không thể cùng Thẩm quân chủ tiếp tục được, ta cũng muốn để con bé nghỉ ngơi vài hôm!

Vương chủ vừa dứt, Thẩm Phong Duệ lập tức tiếp lời, giọng điệu vô cùng kiên định:

– Vương chủ yên tâm, thần có thể tự quán xuyến được!

Vương chủ có vẻ vẫn còn lo lắng, Tam quận chúa thấy thế thì lập tức chắp tay, đưa ra đề nghị:

– Vương chủ, để thần cùng với Thẩm quân chủ cùng xử lý việc này. Đại quận chúa cứ an tâm nghỉ ngơi, đã có chúng thần ở đây, nhất định sẽ cố gắng hết sức!

Vương chủ gật đầu đồng ý. Tam quận chúa mỉm cười quay nhìn Phong Duệ, Phong Duệ vẫn kiên định nhìn về phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi.

Nãy giờ đứng nghe mọi người nói, Ngạn Nhi không biết mình nên làm gì. Nhị quận chúa từ trước đến giờ chưa từng để tâm đến mấy việc này, bản tính ham chơi vô dụng, chẳng lẽ giờ cô cũng thuận theo tự nhiên? Ngạn Nhi chợt nghĩ tới nhiệm vụ mà hệ thống giao cho...Đúng rồi, đây chẳng phải là thời cơ sao!!? Nếu lần này coi bắt được bang cướp kia, chắc chắn sẽ nhanh chóng hoàn thành được nhiệm vụ.

Nghĩ đến đây, Ngạn Nhi tỏ ra vui mừng, cô không chần chừ giơ tay xin được nói. Khi thấy Nhị quận chúa có ý kiến, tất cả những người ở đó đều quay sang nhìn cô chằm chằm, đây đúng là chuyện lạ đối với họ. Hôm nay thấy Nhị quận chúa tham gia triều chính đã lạ lắm rồi, bây giờ còn ý kiến gì nữa!!!

Ngạn Nhi nhìn biểu cảm của mọi người, cô khẽ chớp chớp mắt, không biết mình có nên nói không nữa.

– Mẫu thân, nữ nhi cũng muốn tham gia!

Vương chủ hơi ngạc nhiên, Nhị quận chúa lá ngọc cành vàng cuối cùng cũng chịu trưởng thành rồi sao? Không cần phải nói Vương chủ đã vui mừng thế nào, bà lập tức hỏi lại:

– Ngạn Nhi, con chắc chứ? Con thật sự có thể cùng đi với mọi người sao?

– Ninh Ngạn, cô chắc không đấy?

Lăng Hàn nhìn cô tỏ vẻ nghi ngờ. Ngạn Nhi cau mày chẹp miệng, thì thầm với Lăng Hàn:

– Thiếu quân đừng có coi thường ta! Ta không còn là Nhị quận chúa của trước kia nữa đâu!

Lăng Hàn thấy Ngạn Nhi khẳng định chắc nịch như thế thì gật gật đầu, ghé tai cô nói lời trêu chọc:

– Cô mà làm sao thì ta không cứu đâu đấy!

Ngạn Nhi lườm Lăng Hàn một cái, sau đó quay sang tươi cười với Vương chủ. Nhìn vẻ mặt của Nhị quận chúa, Tam quận chúa " xì " một tiếng tỏ vẻ coi thường.

" Chỉ được cái thể hiện! Với khả năng của cô ta thì làm được cái gì chứ!?"

Ngạn Nhi hít thở sâu, cô quyết tâm bắt được bang cướp này để trả lại yên bình cho dân chúng bách tính, và để hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao cho.
— QUẢNG CÁO —