Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

Chương 47: Vẫn Là Cười Trông Đẹp Mắt Hơn



Lê Y Lâm xoắn xuýt xem có nên gọi không, một lúc lâu cuối cùng vẫn gọi vào số điện thoại đó.

Bởi vì chuyện của sáu năm trước nên cô không thích trẻ con lắm, thậm chí là hơi bài xích việc đến gần chúng.

Bởi vì việc đó khiến cô nhớ lại một vài hồi ức không hay, nhớ lại đứa con mà cô đã mất đi…

Đứa con đó đã từng mang theo sự kỳ vọng dịu dàng của cô, nhưng cũng là bằng chứng cho quá khứ dơ bẩn nhất của cô.

Không biết vì sao, nhóc con đáng yêu kia lại hoàn toàn không hề khiến cô có cảm giác khó chịu, mà ngược lại còn khiến cô vô cùng thích, thậm chí là không kìm chế được mà muốn đến gần.

Thật là kỳ lạ.

“Alo… Alo?” Sau khi cuộc gọi được kết nối thì không có tiếng động gì.

Lê Y Lâm biết chắc chắn là Tiểu Bối rồi, vì vậy cô cười nhẹ một tiếng: “Là Tiểu Bối đúng không? Xin lỗi con, dì vừa làm việc xong, bây giờ mới nhớ đến việc gọi cho con.



Tiểu Bối không nói gì, cũng không cách nào đáp lại cô, Lê Y Lâm chỉ đành tự mình nói chuyện, tự mình tìm đề tài nói.

“Cục cưng, con đã ăn tối chưa? Con ốm quá, nhất định phải ăn nhiều một chút có biết không?”

“Trẻ con không được kén ăn, như vậy mới có thể mau lớn được, hơn nữa mập mạp thì mới đáng yêu chứ! Mặc dù bây giờ con đã rất đáng yêu rồi…”

“À đúng rồi, lúc nãy dì có thấy cha con trên tivi, anh ấy đã ký được một hợp đồng lớn, thật là giỏi.

Con giúp dì chúc mừng cha con nhé!”



Mười phút sau, Tiểu Bối bỏ điện thoại xuống, lấy bảng viết chữ mà đã lâu rồi cậu bé không dùng.

Cậu bé viết từng nét từng nét: Congratulations (chúc mừng).

Mặc dù Tiểu Bối không nói được, nhưng cả tiếng Trung và tiếng Anh đều rất giỏi.

Cậu bé chê viết chữ Hán phiền phức, nên đa phần đều viết tiếng Anh.

Nhưng cậu đã rất lâu rất lâu không viết rồi.

Bởi vì cậu không hề có mong muốn được bày tỏ bất kỳ điều gì.

Hai ông bà nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến ngây người.

Bởi vì trước đó đã nhìn thấy qua nên Trần Triết Vũ cũng xem như là bình tĩnh.

Trần Triết Hãn âm thầm nghe những lời nói của Lê Y Lâm trong điện thoại, nhìn thấy từ đơn đó, trên gương mặt lạnh như núi băng của anh nở một nụ cười nhẹ hiếm có, sờ sờ đầu con trai: “Cảm ơn.



Tiểu Bối viết xong, không nói lời nào mà bắt đầu ăn cơm với dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Thậm chí còn ăn món cà rốt mà cậu ghét nhất.

Lúc này, hai ông bà vẫn còn đang ngây ngẩn.

Hình như lúc nãy thằng cả vừa mới cười, cháu ngoan chủ động viết chữ, lại còn chủ động ăn cơm, cháu ngoan còn ăn cả cà rốt nữa…

Cuối cùng bà cụ Trần cũng hoàn hồn, không kịp chờ đợi mà hỏi: “Triết Vũ, rốt cuộc cô gái lúc nãy trong điện thoại nói gì với Tiểu Bối vậy?”

Ông cụ Trần cũng bày ra vẻ mặt tò mò.

Trần Triết Vũ bị cha mẹ vây hỏi, chậm rãi nói: “Cũng không có nói gì, chỉ là nói với Tiểu Bối bảo nó ăn nhiều một chút đừng kén ăn, còn bảo Tiểu Bối giúp cô ấy chúc mừng anh con một tiếng.



Vẻ mặt bà cụ Trần không thể tưởng tượng nổi: “Chỉ vậy thôi à?”

Trần Triết Vũ nhún vai: “Chứ còn sao nữa ạ?”

Sắc mặt của ông cụ Trần vui mừng một cách bất thường: “Chỉ một cuộc gọi của cô gái đó mà còn làm được nhiều hơn những gì bác sĩ tâm lý của Tiểu Bối làm trong một năm.



“Còn không phải sao!” Bà cụ Trần lại ngạc nhiên vừa vui mừng: “Con bé này thật không tệ.

Triết Hãn, con nhất định phải giữ cho chặt đấy!”

Trần Triết Hãn: “Vâng.



Bà cụ Trần ghét bỏ nhìn con trai lớn mình một cái, rồi quay sang đứa con trai nhỏ: “Thằng hai à, anh con là khúc gỗ, làm gì biết theo đuổi con gái, con nhất định phải giúp nó đấy có biết không?”

“Bây giờ đã biết con có ích như thế nào rồi chứ?” Trần Triết Vũ đắc ý hừ hừ hai tiếng: “Yên tâm đi, con nhất định sẽ dùng kinh nghiệm cả đời mình để giúp anh con! Nhưng chúng ta phải đặt ra quy ước trước nhé, cha mẹ đều không được nhúng tay vào đâu đấy, phải biết rằng cha mẹ mà nhúng tay vào giai đoạn này thì sẽ rất dễ hỏng việc!”

Đương nhiên là hai ông bà liên tục lên tiếng trả lời: “Biết rồi biết rồi, chúng ta sẽ không xen vào!”.