Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!

Chương 99: Thật Sự Rất Hâm Mộ Cậu





Là sơn dầu, vẫn chưa khô hết, đang tỏa ra một mùi gay mũi.
Trong lòng vô cùng căng thẳng, Trần Tiểu Nghiên theo bản năng đến đẩy cửa, cánh cửa cứ thế mở ra.
Lúc ra ngoài rõ ràng là đã đóng lại rồi, cô lại càng hoang mang hơn, còn chưa kịp thay giày đã vào, bước nhanh đến căn phòng rồi đẩy cửa ra.
Trong nhà rất yên tĩnh, trên giường chỉ có chiếc chăn bị vén ra, sờ thử thì đã lạnh rồi.
Kéo hờ chiếc rèm cửa ra thì thấy sắc trời u ám.
“Du Du?” Trần Tiểu Nghiên bình tĩnh gọi một tiếng, không có động tĩnh gì.
Vội vàng quay người đi ra, bên ngoài ban công, thấp thoáng một bóng dáng khẽ lắc lư, cô chần chừ bước sang, nín thở kéo cửa ra.
Một bóng dáng gầy gò đang lảo đảo bước về phía trước.
“Tiểu Nghiên…?” Lý Du Du chỉ mặc một chiếc áo ngủ, bàn tay run rẩy đang nắm lấy một con dao gọt trái cây, thấy cô ấy giống như sắp mệt lả đi, có thể thấy chân cũng đang mềm nhũn.
“Chuyện này là sao vậy?” Trần Tiểu Nghiên vội bước tới đỡ lấy cô ấy.
Lý Du Du trấn tĩnh lại một chút mới nói với cô: “Vương Chí Lương lại đến.”
“Tớ đang ngủ mơ mơ màng màng, còn tưởng có người gõ cửa nên đã đi mở cửa…”

Lúc nhìn thấy vết sơn dầu, Trần Tiểu Nghiên đã nghi ngờ Vương Chí Lương giở trò.

Bây giờ nghe cô ấy chính miệng nói đã mở cửa, tim không khỏi hẫng đi một nhịp: “Anh ta không làm gì cậu chứ?”
Lý Du Du lắc đầu, chỉ nói đúng lúc hàng xóm sát vách trở về, cô ấy la lên vài tiếng thì Vương Chí Lương đã bỏ chạy rồi.
Buông dao gọt trái cây xuống, Lý Du Du lại giống như thấy hơi khó chịu, yếu ớt bước đến bên ghế sô pha rồi ngồi xuống.
“Không sao chứ?” Trần Tiểu Nghiên lại hỏi tiếp, lấy cốc chuẩn bị rót chút nước ấm, chớp mắt lại nhìn thấy dưới áo ngủ của cô ấy có chút dấu vết màu máu tươi.
Tập trung nhìn thử, còn tưởng không cẩn thận bị dính sơn dầu.
Lý Du Du nhìn theo tầm mắt của cô, vẻ mặt lại bỗng nhiên thay đổi, tay xoa bụng giống như vô cùng nghiêm trọng, khẽ gọi một tiếng: “Tiểu Nghiên, tớ…”
Trần Tiểu Nghiên bỗng nhiên hiểu ra, phút chốc cũng hoảng hồn, vội đặt cái cốc xuống bước đến cẩn thận vén quần áo của cô ấy ra, chỉ thấy trên chăn đã đỏ cả một mảng, nhìn thấy mà giật mình.
“Tiểu Nghiên, giúp tớ với.

Tớ, tớ không muốn mất đi…” Cổ họng Lý Du Du hơi nghẹn lại, đôi mắt thoáng chốc cũng ươn ướt.

Một tay đặt trên bụng, tay còn lại giữ chặt cô không buông, giống như đang kéo lấy một tia hy vọng sống duy nhất.
Có lẽ phụ nữ có con đều như thế, bình thường có tùy hứng và bất cẩn thế nào đi nữa, vào những lúc thế này cũng sẽ trở nên cẩn thật dè dặt.
“Không sao đâu, tớ đi tìm xe, cậu nằm yên ở đây đừng động đậy.” Cô đành phải vỗ về cô ấy như thế, nói xong cầm lấy một cái chăn bông đắp lên đùi cô ấy, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Cất bước đi xuống lầu, vừa ngước lên, một bóng người tối đen như mực bỗng nhiên đập vào tầm mắt, chắn ngăn trước mặt.
Ánh sáng trên hành lang lờ mờ, bên ngoài cũng không có chút ánh sáng nào chiếu vào.

Trần Tiểu Nghiên theo bản năng cứ tưởng là Vương Chí Lương trốn ở đó, tim suýt nữa đã ngừng đập.
Dừng chân xem kỹ lại lần nữa mới phát hiện không phải người khác, mà là Nguyễn Chi Dập.
Tay trái đút trong túi quần, tay phải đang kẹp một điếu thuốc ánh lửa lập lòe, dường như anh ta đã đứng ở đó rất lâu.
“Sao anh…” Cô thở phào một hơi, mở miệng ra muốn nói rồi lại thôi.
Nguyễn Chi Dập ngẩng đầu lên, phun ra một làn khói, không giải thích tại sao mình chưa đi cũng không nói tại sao lại đứng đây, chỉ hời hợt hỏi: “Sao em lại xuống đây?”
Trần Tiểu Nghiên tằng hắng cổ họng khô khốc, giơ tay chỉ lên lầu: “Lý Du Du… bỗng nhiên xảy ra chút chuyện, cần đến bệnh viện ngay.”
“Xảy ra chuyện sao?” Vẻ mặt Nguyễn Chi Dập khẽ thay đổi, nói xong thì nhanh chóng dập tắt đầu thuốc lá: “Cần giúp đỡ không?”

Trong lúc hoảng loạn cô không hề từ chối, bèn gật gật đầu, thấy Nguyễn Chi Dập cất bước đi lên cầu thang, cô cũng đi theo lên trên.
Trong căn phòng, Lý Du Du đang tựa trên sô pha, bờ môi nhợt nhạt, trên trán rịn ra một lớp một hồi, ngồi im không dám nhúc nhích gì.
Vào lúc này cũng không quan tâm nhiều nữa, Nguyễn Chi Dập vén tay áo lên, ôm ngang người cô ấy.

Trần Tiểu Nghiên thu dọn qua loa vài món đồ mang theo bên mình rồi cũng xuống lầu.
May mà trên đường đi không bị tắc đường nhiều, chiếc Maybach đi giữa đường quốc lộ, đa số xe xung quanh cũng chủ động nhường đường.

Nửa tiếng sau cũng đã đến bệnh viện.
Kiểm tra hết một lượt, đưa vào phòng bệnh tiêm thuốc, may mắn là không có gì đáng ngại.
Trần Tiểu Nghiên gọt một quả táo đưa đến tay Lý Du Du, an ủi cô ấy vài câu, thấy cảm xúc cô ấy đã ổn định, cô mới ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài hành lang, Nguyễn Chi Dập vẫn đang chờ ở đó.
Đã gần mười giờ, trông anh ta có vẻ cũng hơi mệt mỏi.
Nghĩ cũng phải, từ tối hôm qua đến giờ không làm sao ngủ ngon được, ban ngày còn có công việc cần xử lý, thời gian buổi chiều phần lớn lại phải bôn ba vì chuyện của cô, đoán chừng cũng rất mệt rồi.
Trần Tiểu Nghiên đi tới cảm ơn rối rít, chỉ nói ở đây đã không sao nữa, sau đó thật lòng thật dạ mời anh ta về nghỉ ngơi sớm.
Nguyễn Chi Dập chẳng nói chẳng rằng, lại mở miệng hỏi: “Tối nay em có về nữa không?”
Cô thấy hơi khó hiểu ý của câu này, hơi ngập ngừng một chút.

Nguyễn Chi Dập xoa ấn đường: “Tôi đang hỏi em có về nhà nữa không? Tôi thấy xung quanh chỗ các em ở đều là người thuê nhà, quản lý cũng không nghiêm ngặt, hình như ai cũng có thể tùy ý ra vào.”
“Cũng đúng, nhưng mà…”
“Buổi chiều em ra ngoài lúc bốn giờ hơn đúng không? Lúc về còn chưa đến tám giờ, trong vài tiếng ngắn ngủi như vậy, thằng khốn đó có thể mang sơn dầu đến nhà, chắc chắn không phải nổi hứng nhất thời.” Không chỉ là giọng điệu, vẻ mặt của anh ta cũng hơi nghiêm túc: “Tôi đoán là anh ta vẫn luôn âm thầm quan sát, đợi cơ hội ra tay lần nữa.”
Nói như vậy, quả thật Trần Tiểu Nghiên cũng thấy rất có thể.
Sống lưng rét lạnh từng cơn, cô chợt ôm lấy cánh tay: “Vậy cũng hết cách.

Chắc tối nay tôi không về nhà nữa, phải ở lại bệnh viện với cô ấy.”
“Vẫn nên cân nhắc chuyển nhà đi.” Nguyễn Chi Dập nói.

Nghe ra được lời đề nghị này rất chân thành, nhưng chuyển hay không thì không phải chỉ xem ý kiến của mỗi mình cô.

Trước khi Lý Du Du đợi được Kim Trạch Ân, đoán chừng không thể đi được.

Trần Tiểu Nghiên cũng không thể bỏ cô ấy lại một mình được.
Thấy cô không nói gì, Nguyễn Chi Dập không hỏi đến cùng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu các em không muốn chuyển, vậy thì đi báo cảnh sát đi.”
Suy nghĩ này lại rất ổn, Trần Tiểu Nghiên nhếch môi gật đầu: “Cũng được, ngày mai tôi đi ngay…”
“Giao cho tôi đi.

Vẫn chưa muộn lắm, bây giờ tôi đi luôn.” Nguyễn Chi Dập đáp lại, nói xong thì nhìn đồng hồ.
Trần Tiểu Nghiên vừa muốn nói cảm ơn lần nữa, anh ta đã quay người đi xuống lầu.
Nhìn hình bóng đi không ngoảnh đầu lại đó, cô không khỏi thấy hơi trống trải.
Có những thứ muốn bắt lấy, nhưng lại giống như sương khói, không thể nào bắt được.
Quay về phòng bệnh, Lý Du Du đang tựa nửa người trên đầu giường, hai mắt đang nhìn vào hư không, thấy cô vào mới ngoảnh đầu lại, giống như đang lén lau nước mắt.
Trần Tiểu Nghiên chỉ coi như không thấy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào quả táo vẫn chưa động đến trên đầu giường, cười hỏi: “Sao lại chưa ăn thế?”
“Không có hứng ăn…” Lý Du Du cúi đầu, tuy đang cố hết sức che giấu, nhưng vẫn nghe ra giọng nói hơi khàn khàn.
“Bây giờ cậu không còn một mình nữa.

Đứa bé cũng kiên cường như vậy, sao cậu lại không biết xấu hổ mà để nó đói thế?” Cô dịu dàng nói, nói xong thì cầm lấy con dao nhỏ cắt một miếng đưa vào tay Lý Du Du.
Lý Du Du chần chừ, giống như đã thỏa hiệp nhận lấy bỏ vào miệng, cẩn thận nhai kỹ rồi nuốt xuống, sau đó mới nhìn cô nói: “Thật sự rất hâm mộ cậu.”.