Trên người Giang Noãn Chanh mặc váy ngủ bằng lụa, là do Lệ Mạc Tây nhờ nhân viên trong khách sạn thay chi cô. Hắn chăm chú nhìn Giang Noãn Chanh đang mơ mơ màng màng, ánh mắt phức tạp. Hắn rất rõ cô không phải can tâm tình nguyện chủ động. Nếu không phải là cơ thể đang khó chịu, toàn thân phát hoả, lý trí không ổn định, chắc chắn Lệ Mạc Tây đã sớm bị đuổi ra khỏi phòng từ lâu.
"Giang Noãn Chanh, tôi không phải bồ tát... Không phải bồ tát đâu!" Lệ Mạc Tây đưa tay vén tóc cô sang một bên, để lộ gương mặt xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời.
Giang Noãn Chanh mệt tới mức không mở nổi mắt, nhưng theo phản xạ cô vẫn dính chặt lấy cơ thể của Lệ Mạc Tây. Nhiệt độ cơ thể của Giang Noãn Chanh càng lúc càng tăng cô. Cô ôm chặt lấy Lệ Mạc Tây, nhất quyết không rời khỏi hắn. Chính vì hành động này của Giang Noãn Chanh, ánh mắt Lệ Mạc Tây càng thêm sâu. Cuối cùng, hắn đành phó mặc tất cả cho ông trời, đưa tay rút dây áo ngủ trên vai Giang Noãn Chanh, ngay lập tức váy ngủ liền rơi xuống.
Khí lạnh từ điều hoà và sự tiếp xúc từ cơ thể Lệ Mạc Tây khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy thoải mái. Cô hơi mở mắt, hàng mi chớp chớp nhẹ: "Mát quá!"
Lệ Mạc Tây cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn rất dịu dàng, cũng rất nhẹ nhàng. Trong vô thức, Giang Noãn Chanh chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp trả hắn. Lệ Mạc Tây như được cổ vũ, hôn càng lúc càng sâu hơn. Một hồi sau, nụ hôn của hắn dần dần di chuyển xuống xương quai xanh của Giang Noãn Chanh, in một dấu ấn đánh dấu chủ quyền lên bầu ngực cô. Khắp nơi trên cơ thể Giang Noãn Chanh, Lệ Mạc Tây đều không chịu bỏ qua.
Thời khắc này, hắn mới rõ hắn để ý đến Giang Noãn Chanh nhiều thế nào. Hắn vốn không gần phụ nữ, nhưng lại tìm đủ mọi cách để có thể lại gần cô.
Giang Noãn Chanh... Giang Noãn Chanh... Ba chữ này chẳng biết từ khi nào đã hằn sâu trong trái tim, cũng có thể khiến một người kiên định như hắn thay đổi cảm xúc, tính cách thất thường.
[... ]
Khi Giang Noãn Chanh tỉnh lại có lẽ đã là giữa trưa của ngày hôm sau. Ánh nắng chiếu vào phòng rất gay gắt, không giống như ánh nắng ban mai. Cơ thể cô bị một "vật thể nặng" đè lên. Giang Noãn Chanh quay đầu mới phát hiện "vật thể nặng" đó hoá ra là cánh tay của Lệ Mạc Tây. Lúc này, mọi khung cảnh trong đêm qua cũng đã xuất hiện trong đại não của Giang Noãn Chanh.
Phát giác được người phụ nữ trong lòng động đậy, Lệ Mạc Tây cũng tỉnh giấc. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lệ Mạc Tây thấy sắc mặt cô hồng hào hơn trong lòng nhẹ nhõm hẳn: "Em không sao chứ?" Lệ Mạc Tây cứ ngỡ rằng sau đêm hôm qua, quan hệ giữa hắn và cô sẽ thay đổi.
Giang Noãn Chanh hất tay Lệ Mạc Tây ra khỏi người mình. Cô túm lấy chăn quấn chặt lấy cơ thể, ngồi thẳng dậy: "Lệ Mạc Tây, chuyện đêm qua là tôi có lỗi, tôi không làm chủ được bản thân. Mong rằng anh sẽ bỏ qua. Hai chúng ta không phải cùng một loại người, không thể ở bên cạnh nhau!"
Giang Noãn Chanh nghiêm túc nhìn Lệ Mạc Tây. Cô chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ trở thành người phụ nữ của hắn. Ở bên cạnh Lệ Mạc Tây là mộng tưởng xa vời, nếu là cô của quá khứ, có khi sẽ thực hiện được ước mơ đó. Nhưng còn cô của hiện tại thì không thể, một tiểu thư thất thế lấy tư cách gì đây?
Giang Noãn Chanh muốn bước xuống giường để thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi đây nhưng lại bị Lệ Mạc Tây giữ lại. Ánh mắt hắn hằn rõ lửa giận: "Giang Noãn Chanh, em có tôi là gì? Qua đêm với tôi hai lần đều có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không thì như thế nào? Lệ tổng, bên cạnh anh đã có Hàn Thiên Nhã còn không đủ ư? Tôi không muốn làm kẻ thứ ba. Giang Noãn Chanh tôi dù có thấp hèn đến đâu cũng là có lòng tự trọng, không phải người khác muốn dẫm đạp thế nào thì tuỳ ý thế đó!" Giang Noãn Chanh không yếu thế. Đứng trước cơn thịnh nộ của Lệ Mạc Tây, cô tỏ ra rất cứng rắn. Quan hệ giữa cô và Lệ Mạc Tây cũng đã đến lúc có một dấu chấm kết thúc.
"Tôi và Hàn Thiên Nhã không phải quan hệ như em nghĩ. Noãn Chanh, đừng tin vào những lời đồn đại trên mạng. Tôi và cô ta không hề có bất kỳ liên quan nào!" Nghe thấy Giang Noãn Chanh nhắc đến Hàn Thiên Nhã, trong lòng Lệ Mạc Tây thoải mái hơn đôi chút. Hắn cho rằng là cô đang ghen với Hàn Thiên Nhã nên mới nghĩ như vậy.
"Tôi không quan tâm. Lệ tổng, ý tứ của tôi còn không đủ rõ ràng sao? Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa!" Giang Noãn Chanh quả quyết.
[... ]
Trở về từ khách sạn, vừa bước chân vào ký túc xá, Giang Noãn Chanh đã bị Tống Hân Lộ túm lấy. Giang Noãn Chanh nhìn thấy Tống Hân Lộ có hơi bất ngờ vì thông thường, giờ này cô ấy phải ở cùng Trang Vũ Trạch mới đúng.
"Này Noãn Chanh, cậu có biết gì không? Hôm qua Hàn Thiên Nhã nghe tin bên cạnh Lệ Mạc Tây xuất hiện một người phụ nữ nào đó. Cô ta lập tức vác xe đến bữa tiệc. Nhưng mà bắt gian hụt, làm gì có Lệ Mạc Tây trong bữa tiệc đó chứ!" Tống Hân Lộ dù gì cũng là thiên kim tiểu thư, có một số tin tức chỉ cô ấy mới có thể hóng hớt được.
Giang Noãn Chanh không hề thấy thoải mái khi nghe tin này từ Tống Hân Lộ, nhưng vì không muốn bạn thân nhìn ra sơ hở nên đành hùa theo: "Thế kết quả thế nào? Ai là người phụ nữ bên cạnh Lệ Mạc Tây? Không ngờ Hàn Thiên Nhã cũng có ngày hôm nay, bị người khác cuỗng tay trên!"
Tống Hân Lộ thấy Giang Noãn Chanh chú ý đến câu chuyện của mình thì càng thêm hưng phấn kể thêm: "Không rõ là ai. Nhưng có thể chắc chắn bên cạnh Lệ Mạc Tây đã xuất hiện một người phụ nữ khác, xem ra lần này Hàn Thiên Nhã thật sự thất thế rồi!"
Giang Noãn Chanh tỏ ra nghi hoặc: "Vì sao lại chắc chắn như vậy?"
"Tất cả tin tức về người phụ nữ đều không ai dám để lộ. Cậu nghĩ xem nếu không phải Lệ Mạc Tây nhúng tay vào thì còn ai có thể làm chuyện này nữa? Mà vì sao Lệ Mạc Tây lại phải bảo vệ thông tin của cô ta như vậy chứ? Chắc chắn là không muốn Hàn Thiên Nhã làm phiền, cũng thể hiện hắn thật sự thật tâm đối với người đó!" Tống Hân Lộ giải đáp thắc mắc của Giang Noãn Chanh.
Thật vậy ư? Lệ Mạc Tây bảo vệ cô như vậy, không để thân phận của cô bại lộ là đối với cô thật lòng? Giang Noãn Chanh không tin vào ý này, có lẽ chính hắn cũng không muốn gặp phiền phức nên mới làm như vậy mà thôi.
[... ]
Trong lúc Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ đang thảo luận về thân phận bí ẩn của người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Lệ Mạc Tây thì Hàn Thiên Nhã đã trực tiếp đến Lệ thị tìm hắn. Hàn Thiên Nhã đã mất một đêm để truy tìm tin tức, nhưng kết quả vẫn bằng không. Trực giác của một người phụ nữ nói cho cô ta biết chuyện này không đơn giản như vậy.
Lệ Mạc Tây vừa từ khách sạn đến Lệ thị, bước vào văn phòng đã nhìn thấy Hàn Thiên Nhã ngồi ở đó. Hiển nhiên Lệ Mạc Tây vô cùng tức giận. Hắn đang có một nỗi bực với Giang Noãn Chanh không biết trút lên ai thì Hàn Thiên Nhã tìm tới.
"Em đến đây làm gì?" Lệ Mạc Tây lên tiếng trước, giọng nói rất lạnh.
Hàn Thiên Nhã giật mình. Tuy rằng Lệ Mạc Tây đối xử với cô lúc nóng lúc lạnh như chưa từng gắt gỏng với cô như thế này. Hàn Thiên Nhã rất thức thời, dùng giọng nói ngọt ngào dỗ dành hắn: "Em nghe Nguyên Bảo nói anh bị ốm, cố ý đến thăm anh."