Phu Nhân Thất Sủng Của Thành Chủ Đại Nhân

Chương 4: Đồng hành với ác ma



Những tưởng đã thoát được bãi chiến trường ấy rồi, ai dè khi nàng ngó lại lại thấy mấy tên đang đuổi theo mình.

"Chẳng phải bọn họ chỉ nhắm vào Thành chủ đó thôi sao?" - Nàng vừa hớt hải chạy vừa hỏi hắn.

"Có thể bọn thích khách này thấy nàng xinh đẹp quá, muốn bắt luôn cả nàng rồi!".

Cuối cùng thì đang chạy giữa đường nàng bị hụt hơi, tay nàng vuột ra khỏi tay của Thiên Dịch, bị thụt lại phía sau.

Nàng đã nghĩ mình sẽ bị mấy tên thích khách bắt lại nhưng lại nghe tiếng "choang" một cái. Ngoái đầu lại nhìn thì thấy vị Thành chủ kia đang đứng đó chặn mấy tên thích khách giúp nàng.

Thân thủ hắn rất phi phàm. Chân phải hắn vừa đá tên này thì tay trái đã chém bay đầu của tên khác, xoay người một cái thì thanh gươm trên tay đã vẽ một đường đỏ ngang trên cổ của mấy tên khác. Tay trái hắn bắt lấy eo nàng rồi nắm đi.

"Ngọc Diệp!".

Nàng lại bay lên nữa rồi, còn nghe thấy tiếng của Thiên Dịch đang phảng phất đâu đó. Nàng bất giác lần lấy tay của hắn, toan gỡ ra.

"Nàng muốn rơi xuống đó chết à?" - Giọng của hắn lạnh như băng.

Nàng thôi không kháng cự nữa, tóc bay trong gió điên cuồng khiến cây trâm trên đầu không chịu được nữa mà bị cuốn đi mất.

Quán Phong bị động tĩnh trên tay làm cho chú ý. Mái tóc mây đen nhánh thả tung xuống như một dải suối dài. Nữ nhân trong tay bị tóc thổi bung làm cho khó chịu nên quay đầu hất mái tóc ra phía sau. Vẻ đẹp đó, mùi hương đó, có thể khiến hắn cả đời không thể quên được.

Không để ý đến vẻ mặt thất thần của hắn, nàng chỉ ngây thơ hỏi.

"Quán Phong,... khi nào ngài có thể thả ta xuống?" - Nàng cố ý lựa lời để không động chạm đến hắn.

Lời nói của nàng khiến hắn thức tỉnh, nhưng vẫn không hề đáp lại.

Nàng thầm mong đó không phải là một khu rừng âm u vắng vẻ như hôm qua để khi tìm đường đi về không quá khó khăn. Nhưng trái với mong ước của nàng, hắn ta có vẻ cực kỳ thích mấy nơi hoang vu.

Nàng lững thững đi theo hắn, cố gắng tỏ ra lịch sự ém sự bất mãn của mình vào trong lòng.

"Đây... đây là đâu vậy...?" - Nàng nhẫn nhịn với hắn.

Dù là thế giới nào thì nàng đều biết không nên gây sự với mấy kẻ có tiền có quyền, hơn nữa lại giỏi võ.

Hắn không thèm quay lại nhìn nàng mà nói.

"Đây là con đường nối giữa Ung Châu và Kinh Châu, từ đây cách Ung Châu 50 dặm".

Nàng không hiểu cách tính này cho lắm, nhưng nàng biết là dặm còn nhiều hơn cây số, ý là còn nhiều hơn 50 km sao?

Nàng bỗng muốn chửi thề.

Đi bộ kiểu gì mới tới đây?

Ngọc Diệp đoán cái hướng mà hắn đi là vào rừng, vậy chắc cái hướng ngược lại là về đường cái.

"Ngươi đi đâu?".

Gì vậy? Tên thành chủ đó lại đuổi theo nàng.

Hắn muốn làm gì? Không phải hắn cố tình mang nàng đến đây là có ý đồ xấu chứ? Hôm qua, đúng rồi nàng quên mất chuyện hôm qua.

Như vậy nàng lại càng hớt hải chạy.

"Đứng lại!".

Hắn nắm lấy vai nàng xoay lại.

"Buông ta ra! Buông ta ra!" - Nàng quyết liệt kháng cự hắn.

"Ngươi bị điên à? Từ đây về Ung Châu thành phải đi bộ ít nhất là hai đến ba ngày. Chưa kể con đường này heo hút, sẽ không có ai giúp ngươi đâu, chưa gặp bọn thổ phỉ là còn may!".

"Vậy sao còn đưa ta đến đây?" - Nàng không nén được nỗi bức xúc.

"Không phải ta vô tình cứu ngươi sao? Ta tiện đường thì mang ngươi đi thôi, hay ta đã cứu ngươi rồi thì còn phải làm ơn thêm lần nữa cho ngươi trả ngươi về lại chỗ cũ thì mới được?".

"Ngài...".

Máu nóng trào lên ngực khiến nàng không kiếm được từ gì để nói.

"Nếu ngươi còn muốn sống thì có thể tiếp tục theo ta về Kinh Châu, ta tiện đường nên còn có thể giúp được ngươi".

Lồng ngực nàng cứ phập phồng liên tục, cảm tưởng như nó bị dồn nén đến mức có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy. Đến đây nàng đã không quen được với bất kỳ thứ gì rồi, mãi mới quen biết được với một người tử tế, lại được khuyến mãi cho một cô a hoàn xinh đẹp thì lại bị trôi dạt đến đây.

"Khi nào đến Kinh Châu, ngài có thể cho ta ngân lượng để về lại Ung Châu có được không? Ta không có tiền..." - Nàng lại phải hạ mình năn nỉ hắn.

Nhưng mà hắn vô cùng lãnh đạm, nhìn nàng bày tỏ sự khó hiểu.

"Tiểu thư, cô thật sự không biết ngượng sao? Năm lần bảy lượt yêu cầu người khác giúp mình vô lối như vậy".

Hay lắm, biết thế thì thà đừng nói. Bây giờ nàng tức đến nỗi thở không ra hơi. Nàng cũng đâu có cần hắn giúp. Hắn giúp rồi đưa nàng đi tới một nơi xa lắc xa lơ, giờ còn nói nàng mặt dày.

Tên Thành Chủ này đẹp trai đúng là có thừa, mỗi tội quá chi là nhỏ mọn.

Nàng ôm cục tức vào trong bụng, cố gắng câm lặng đi theo hắn. Rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Ngài không thể dùng khinh công để về Kinh Châu luôn được à?".

"Ta đâu phải thần tiên, muốn khinh công cũng phải hồi lại nội công mới vận được! Hai hôm nay ta đã lạm dụng khinh công quá nhiều rồi!".

"Vậy sao chúng ta không đi đường cái?" - Nàng cứ không ngừng thắc mắc.

Phùng Quán Phong cũng không chịu nổi nữa, hắn chưa từng gặp nữ nhân nào lắm lời như nàng ta. Không phải những người khác đều có thể thuận theo hắn vô điều kiện hay sao?

"Cô không thấy ta đang bị bọn thích khách truy đuổi hay sao? Đi đường cái khác gì đi nộp mạng?".

Ngọc Diệp chỉ muốn hỏi một chút thôi, không ngờ lại bị hắn nạt nộ tới như vậy.

Thì thôi cứ chấp nhận đi theo hắn vậy.

Có vẻ như đây đúng là kiếp nạn của nàng. Cả đời nàng chưa từng đi bộ nhiều đến thế. Đế giày của nàng theo sỏi đá mòn dần đi, chỉ còn lại trơ trọi phần vải phía trên, đi mà đau rát.

"Sao ngày càng chậm vậy?" - Hắn rất thiếu kiên nhẫn.

Nàng thở không ra hơi, nói không thành tiếng nữa rồi.

"Chân ta đau quá!" - Nàng không nhịn được mà rêи ɾỉ, thầm mong được cảm thông.

Nhưng không!

"Mới có thế thôi đã không chịu được. Đúng là vô dụng mà. Đi cỡ như cô không bị thích khách bắt lại là may lắm rồi đó!".

Nàng mím môi, tốt nhất vẫn là nên im lặng với hắn.

Tưởng đi xong hết ngày hôm đó sẽ đến nơi, không ngờ vẫn chưa tới. Nàng ngồi với hắn lãnh đạm không có gì tả nổi. Chỉ có tiếng dế nói thay hai người.

Trời đêm đó phảng phất hương lạnh, vừa cao vừa đen, lốm đốm sao, còn trăng thì siêu to và tròn, giống như có thể bao phủ được cả bầu trời được luôn vậy.

Lúc đó Quán Phong đang nhấm nháp bầu rượu, vô tình nhìn thấy người đối diện co ro ngồi ngắm trăng. Tóc nàng vẫn xoã dài ôm lấy gương mặt tinh khôi đầy dịu dàng. Đáy mắt nàng đen láy sáng trong, đôi lúc còn lấp lánh. Hắn ngắm đến ngây người. Hắn còn không biết chính mình có thể như vậy.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên đường. Ngọc Diệp bắt đầu cảm thấy sống không bằng chết, chân nàng đau quá rồi. Nàng cố cắn răng, đi mà như lết. Đằng nào thì tên Thành Chủ đó vốn cao ngạo, có thèm ngoảnh lại nhìn chút nào đâu.

Nàng đoán nàng có ngất xỉu chết ở giữa đường thì chắc gì hắn đã quan tâm.

Mắt trời chói chang bắt đầu làm mắt nàng hoa hết cả lên, bước đi loạng choạng dần. Lúc nàng tưởng nàng sẽ ngã quỵ thì đột nhiên có một thứ gì đó vững như đá đã đỡ lấy nàng.

Mặt hắn vẫn lạnh tanh, không nói một lời, bế nàng đến một chỗ râm mát để ngồi nghỉ. Ngạc nhiên hơn cả là, bỗng dưng hắn quỳ xuống đất, nâng chân nàng lên.

Nàng vốn tưởng hắn không để ý?

Từ đây nhìn xuống mới thấy ngũ quan của hắn thật sự rất hoàn mỹ.

Hắn tỉ mẫn gỡ giày của nàng ra. Có những chỗ da đã bị ma sát làm cho bong ra từ hôm qua đóng vảy dính chắc vào giày gỡ ra rát đành đạch. Nàng nén để không khỏi xuýt xoa.

Hắn xé vạt áo lấy ra một tấm khăn băng lấy hai bàn chân của nàng. Ngọc Diệp không thể hiểu nổi biểu cảm trên mặt Quán Phong lúc này.

Hắn là đang nghĩ, bàn chân nàng vốn nhỏ nhắn, trắng nõn, xinh đẹp thế này lại để bị thương thật là đáng tiếc. Hắn từ lúc nào đã phát sinh ra loại cảm giác phải bảo vệ thật tốt nữ tử này.

"Nàng không ngại sao?" - Hắn bỗng ngẩng lên hỏi.

Nàng có chút chột dạ, nhưng bấy giờ đã thấy đỡ đau hơn nhiều rồi.

"Ngại gì vậy chứ?" - Nàng còn đung đưa chân, có chút không hiểu.

"Cô nương à, rốt cuộc nàng ở đâu ra vậy chứ? Nàng không biết nếu nữ nhân cho nam nhân xem chân thì...".

Hắn ngưng bặt, còn ra vẻ bí ẩn.

"Thì sao chứ?".

"Thì nữ nhân đó sẽ thuộc về nam nhân đó".

Nói đến đây, hắn tự nhiên bật cười. Hắn cũng chẳng hiểu sao bản thân lại như vậy nữa.

"Còn có luật như vậy nữa à?".

Quán Phong ngưng cười, đang suy tư cái gì đó. Đột nhiên hắn xoay người, đặt kiếm lên cổ nàng.

Nàng chẳng mảy may cử động, còn chưa hiểu chuyện gì.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Cứ tỏ vẻ ngây thơ như vậy có phải đóng quá giả rồi không? Nói mau, có phải ngươi là người trong cung phái đến?".