Ta ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn đang nằm im trên giường.
Tiêu Diễn là lục hoàng tử được Hoàng thượng cực kỳ sủng ái, lại dựa vào quân công hiển hách mà sớm được phong đến tước Đoan Vương.
Bởi vì cha ta là thần tử phụ tá từ khi Hoàng thượng còn là Thái tử, cho nên ta và mấy vị hoàng tử trong cung cũng được coi là thanh mai trúc mã.
Nhưng trong số mấy vị hoàng tử này, thì người xung khắc với ta nhất chính là Tiêu Diễn.
Từ nhỏ đến lớn, ta và hắn ngoại trừ đánh lộn thì cũng chính là cãi lộn.
Nhưng cố tình là, phụ thân xuyên qua của ta lại một hai bắt ta phải gả cho hắn.
Phụ thân nói nếu trước mặt Hoàng thượng mà ta lại chọn hoàng tử khác làm hôn phu, thì phụ thân sẽ tự vẫn trước mặt ta.
Ngay cả dao phay, phụ thân ta cũng đã mài qua vài lần…
Thôi thôi, ta từ nhỏ đã không có mẫu thân, thì cũng không thể chỉ vì một tên Tiêu Diễn mà bức tử phụ thân thân sinh đã che chở mình lớn lên được.
Nghĩ kỹ ra thì, Tiêu Diễn vốn có người trong mộng*, nên nếu ta gả cho hắn, khiến cho hắn yêu mà không có được người trong mộng thì đối với hắn, đối thủ một mất một còn này của ta, cũng là một loại cực hình.
*Nguyên tác là bạch nguyệt quang - ánh trăng sáng.
Nhưng điều làm ta nghi hoặc chính là Tiêu Diễn tựa hồ chẳng có ý định phản đói. Hắn vui sướng mà tiếp nhận thánh chỉ cưới ta.
Nhưng ngay đêm động phòng hoa chúc, chúng ta cũng không nhịn được mà vung tay đánh nhau như ngày trước.
Chuyện đánh đấm này, ngay từ nhỏ ta đã không thua hắn.
Khi còn bé, mặc dù đánh nhau đến mức ngã cả xuống hồ sen trong Ngự Hoa Viên của Hoàng thượng, thì ta cũng có thể cưỡi trên cổ hắn, túm lấy thanh ngó sen mà gõ lên đầu hắn.
Kết quả là phụ thân ta trên triều đình bị dồng liêu chê cười. Nhưng phụ thân nói không sao cả, mặt mũi của ông không quan trọng bằng việc nữ nhi được vui vẻ.
Nên thời khắc xốc bay mái ngói phòng tân hôn lúc đó, ta mới hiểu rõ.
Hóa ra, Tiêu Diễn cũng có suy nghĩ giống như ta. Hắn biết ta cũng có người trong lòng.
Tên nam nhân này nào có chính trực như phụ thân nói. Hắn quả đúng là không mưu mà hợp với ta, cũng tính toán khiến ta “yêu mà không được”.
Chúng ta thành thân, về cơ bản là tiến thêm một bước để hủy diệt lẫn nhau!