Mặc dù chiếc trâm ngọc bích vẫn luôn ở trên tóc ta đã bị Tiêu Diễn lấy lại, nhưng ta vẫn muốn biết đôi chút về chiếc hộp gỗ.
Văn Thuận vẫn luôn cung kính với ta, ta hỏi gì y trả lời nấy.
Trước khi xuất chinh, Tiêu Diễn đã đưa chiếc hộp gỗ cho Văn Thuận, còn nói nếu Nam chinh không trở về được nữa thì Văn Thuận phải giao chiếc hộp đó cho ta.
Ngoài ra, Tiêu Diễn còn đưa cho y một chiếc nhẫn ngọc bích, kết hợp với chiếc trâm ngọc bích để mở chiếc hộp gỗ.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy bí ẩn.
Rốt cuộc Tiêu Diễn đã giấu bí mật gì không thể tiết lộ, mà phải đợi sau khi hắn chet mới có thể nói cho ta biết?
"Văn Thuận, Vương gia nhà ngươi có... có ý định nói chuyện với ta không?" Ta thản nhiên hỏi dò.
"Ôi chao, tiểu tổ tông Vương phi của ta, người cứ dỗ dành ngài ấy một chút, ngài ấy sẽ nói chuyện với người thôi."
"Hắn nói nếu nói chuyện với ta thì hắn là ch.ó, để không làm ch.ó, hắn đã kiên trì không nói chuyện với ta được bảy ngày."
"Cái gì ch.ó không ch.ó, để có thể cùng người gạo nấu thành cơm, thậm chí ngài ấy còn hạ..."
Dường như nhận ra mình nói sai, Văn Thuận bấm tay lan hoa, hoảng sợ che miệng.
Nếu không phải vì động tác khiến người ta nổi hết cả da gà của y, ta còn chưa kịp hiểu ra ý trong lời y nói.
Thì ra, xuân dược của Minh Nguyệt Lâu là do Tiêu Diễn tự hạ cho mình.
Bởi vậy mới nói, khi ta muốn tìm những viên quan mời hắn uống rượu để tính sổ, Văn Thuận bên cạnh cứ giả giọng nũng nịu kêu không cần.
Ta thật sự phục tên khốn Tiêu Diễn kia!
Tuy rằng đã xem không ít sách phong nguyệt, nhưng chuyện đó vốn là chuyện giữa hai người có tình cảm, thuận lý thành chương.
Hắn sao lại còn hạ thuốc chính mình??
"Tiêu Diễn hắn phát điên à?"
Văn Thuận ấp úng, sau đó nhăn mũi bặm môi, ngượng ngùng nói: "Vương phi, hay là người cởi quần ngài ấy ra xem, sẽ biết trước đây ngài ấy cũng đủ điên rồi."
Ta: "..." Ý là sao?
Ta mất ngủ liên tiếp mấy ngày.
Nghĩ đến chuyện Tiêu Diễn bây giờ lại muốn cùng ta gạo nấu thành cơm?
Tiêu Diễn không nhớ chuyện trước kia, lại động lòng với ta rồi sao?
Trước kia, hắn chỉ khi say rượu mới mất trí mà đè ta ra hôn.
Những ngày này, hắn tỉnh táo, còn quá đáng đến mức tự mình dùng thứ thuốc đó…
"Này, giữa mùa đông giá rét, trên đất lạnh lắm đấy."
Ta nằm trên giường, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất.
"Hay là ngươi lên giường đi? Giường rộng lắm, chúng ta lấy chiếc chăn gấm này làm ranh giới, nước giếng không phạm nước sông nhé?"
Đáp lại ta là tiếng hừ nặng nề của Tiêu Diễn, hắn còn xoay người, nằm nghiêng quay mặt ra cửa, không để ý đến ta.
16.
Yến thọ của Hoàng thượng được tổ chức tại ngự hoa viên, còn náo nhiệt hơn cả tưởng tượng.
Điều khiến ta mất hứng là Tiêu Diễn không nói chuyện với ta, lại đứng ở thủy tạ trò chuyện vui vẻ với Tô Nguyệt Khê.
Có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt, Thái hậu ra lệnh cho ma ma bên cạnh gọi ta đến.
Thái hậu ban cho ta một miếng bánh hoa sen.
Bánh hoa sen mùa đông là món ăn của riêng Thái hậu.
"Thái hậu lão tổ tông, ta có thể ăn thêm một miếng nữa không?"
Ta nhìn hai miếng bánh hoa sen còn lại trên đĩa, muốn ăn thêm một miếng.
Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt không hài lòng: "Sao ngươi lại tham ăn như vậy?"
Ta thầm trợn trắng mắt, làm ra vẻ khuê nữ đoan trang: "Hồi bẩm Hoàng hậu, thứ mình thích thì chẳng phải nên tranh thủ sao?"
Hơn nữa trong này có hai miếng, ta xin thêm một miếng cũng không quá đáng!
Thái hậu khẽ cười, ra hiệu cho ma ma đưa hết bánh hoa sen cho ta.
Ta tạ ơn Thái hậu, ăn một miếng, gói miếng còn lại bằng khăn tay.
"Chi Chi gói một miếng, là để dành về Đoan Vương phủ rồi ăn sao?" Thái hậu lão tổ tông vẫn thích trêu chọc ta.
Ta đứng dậy, ghé vào tai lão tổ tông, thì thầm: "Tiêu Diễn giận con lắm, con muốn lấy miếng bánh hoa sen cuối cùng này, do lão tổ tông ngài ban riêng cho con để dỗ hắn."
Thái hậu cười đến cong cả mắt, bà khẽ nói với ta: "Hóa ra người mà ngươi muốn tranh thủ lại chính là tôn nhi của ta!"
Ta nhún vai khẽ vâng một tiếng, đứng dậy định đi về phía Tiêu Diễn.
Nhưng lại bị một cung nữ bưng rượu hắt ướt hết người.
Thấy vậy, nữ quan quản sự vội vàng dẫn ta đến phòng thay đồ để thay quần áo.
Vào phòng thay đồ, ta còn chưa cởi áo ngoài, cửa phòng đã bị khóa trái.
Cùng lúc đó, một mùi hương kỳ lạ thấm vào mũi.
Ta vội vàng che miệng và mũi, nghĩ thầm thời buổi này kẻ độc ác thật nhiều, dám động thủ trong tiệc mừng thọ của Bệ hạ.
Hoàng hậu dù sao cũng là mẫu nghi thiên hạ, cho dù không thích ta, bà ta cũng không ngu ngốc đến mức trong yến tiệc lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để đối phó với ta.
Yến thọ lần này do Tiêu Lẫm, người hiểu rõ nhất tình hình phụ trách, Tiêu Lẫm sẽ không muốn phá hỏng yến thọ do mình phụ trách.
Trong tầm mắt, hương trầm khiến người ta loạn hồn được đặt dưới bình phong.
Ta bất lực tránh xa bình phong, bước về phía cửa sổ.
Không lâu sau, nữ quan trói ta lại dẫn đến một người đàn ông.
Giọng nói thô lỗ của người đàn ông này nghe một cái là biết ngay là A Y Đốn, đại hoàng tử Bắc Nhung đến triều bái.
Bắc Nhung là bộ lạc du mục ở phía bắc Hãn Sơn của Đại Ninh, tập tục "kế hôn" của họ khiến cho người Đại Ninh chúng ta vô cùng khinh thường.
Ta đột nhiên nhớ đến lời Tô Nguyệt Khê thì thầm nói nhỏ với ta trong yến tiệc vừa rồi.
"Ngu tỷ tỷ, tỷ xem A Y Đốn kia kìa, vai u thịt bắp, đầy râu, khuôn mặt hệt như cái đĩa lớn."
"Bọn Bắc Nhung ấy, cha chết thì cưới mẹ, huynh chết thì cưới tẩu, nếu bắt ta phải gả đến đó, ta thà tìm một cái cây cổ thụ mà treo cổ chett còn hơn."
Tô Nguyệt Khê thật buồn cười, không lâu trước đây ta đã đánh nàng ta, nàng ta và Tô Vân Thanh nghĩ cách để chuyện này đến tai Hoàng hậu, khiến ta phải chép sách.
Nàng ta lấy tư cách gì mà lại chạy đến gọi ta là tỷ?
Ta liếc nàng ta một cái, cho nàng ta ánh mắt "đừng có lại gần bà đây", sau đó nàng ta liền ngây ngốc đi quấn lấy Tiêu Diễn.
Nghĩ lại thì chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan của hai tỷ muội Tô gia.
Bởi vì Thái tử phi có thể sai khiến được cung nữ trong yến tiệc