Phu Quân Lại Muốn Đánh Lộn

Chương 19



Tết sắp đến.

Trong cung xảy ra một biến cố lớn.

Thái tử Tiêu Sùng bị buộc nhiều tội.

Tấn vương Tiêu Lẫm và đồng đảng cáo buộc hắn dung túng cho Thái tử phi dùng thủ đoạn phóng mê hương trong tiệc mừng thọ của Bệ hạ.

Mặc dù người bị hại cuối cùng là Tô Nguyệt Khê, em gái ruột của Thái tử phi, và Tô Nguyệt Khê cũng đã bị đưa đến Bắc Nhung để hòa thân, nhưng hành động này vẫn làm tổn hại đến thể diện và uy nghiêm của Đại Ninh.

Tề vương Tiêu Trác và đồng đảng cáo buộc Thái tử xa hoa dâm dật, khi thanh toán quốc khố, chỉ riêng Thái tử đã chiếm dụng ba trăm vạn lượng bạc của quốc khố.

Cú đánh cuối cùng là bức thư trong tay Hoàng thượng.

Bức thư là do Tiêu Sùng viết tay cho một thương gia lớn ở Giang Nam, hắn muốn khống chế triều thần, nên đã yêu cầu thương gia Giang Nam cung cấp sổ sách ghi lại những nhược điểm của bách quan.

Sổ sách bách quan đã bị người của Tiêu Lẫm, kẻ thích bán ân tình, đốt mất, thậm chí cả gia đình thương gia đó cũng bị diệt môn.

Còn bức thư của Thái tử thì bị Tiêu Diễn chặn lại giữa đường, khóa trong hộp gỗ.



Ta không thể ngờ rằng Văn Thuận lại là tai mắt của Hoàng thượng bên cạnh Tiêu Diễn, càng không ngờ rằng Tiêu Diễn đã xúi dục Văn Thuận.

Đêm tiệc thọ của Hoàng thượng, Văn Thuận nghe theo sự sắp xếp của Tiêu Diễn, dâng hộp gỗ đã mở khóa cho Hoàng thượng.

Bức thư đó theo lẽ thường đã đến tay Hoàng thượng.

Thái tử bị phế truất, Hoàng hậu bị giam vào lãnh cung, Thái tử phi Tô Vân Thanh bị giam vào dịch đình, phủ thái phó bị hạ lệnh xét nhà.

Hoàng thượng nghĩ đến việc Tô Nguyệt Khê hòa thân với người ngoài quan ải, nên đã nương tay cho Tô thái phó cáo lão hồi hương.

Kết cục cáo lão hồi hương của Tô thái phó khiến phụ thân ta, người đã nhiều lần từ quan không thành, vô cùng hâm mộ.

Vị trí Thái tử để trống suốt nửa năm, Hoàng thượng tuổi cao, sức khỏe ngày càng kém.

Phụ thân ta cứ khăng khăng muốn từ quan, không màng gì khác, tiến cử thẳng Tiêu Trác làm Thái tử.

Phụ thân ta phá lệ vì Tiêu Trác, ở ngay trước triều đình đã chống đối Hoàng thượng, Hoàng thượng tức giận mắng ông già rồi, không còn biết giữ mồm giữ miệng nữa.

Vì vậy, phụ thân ta mặt mày ủ rũ bị lột mũ quan, cởi bỏ quan phục, mặc một bộ đồ thường lui về Ngu phủ.

Trở về Ngu phủ, ông vui mừng khôn xiết, vừa giết gà vừa nướng lợn sữa, chỉ thiếu điều đốt pháo ăn mừng trước cửa.

Phụ thân ta nói, trong lòng Hoàng thượng đã định sẵn ngôi vị Hoàng thượng cho Tiêu Trác, người có thể làm được việc, ông chỉ cần thêm dầu vào lửa, cáo lão hồi hương cũng không đến nỗi khiến Tiêu Trác căm ghét ông đến cực điểm.



Ta không hiểu lắm tại sao phụ thân ta lại nói Tiêu Trác sẽ căm ghét ông đến cực điểm, có lẽ là vì cái gọi là "một đời vua một đời thần" chăng!

Chuyện gì cũng được, đợi đến khi phụ thân ta ổn định ở Giang Nam, ta và Tiêu Diễn sẽ đi tìm ông.

Tiêu Diễn nói, hắn đang xem xét thời cơ, hắn muốn giao lại toàn bộ binh quyền trong tay trước khi Hoàng thượng lập Thái tử.

"Giao binh quyền cho phụ hoàng, người muốn cho ai thì cho, các hoàng huynh muốn tranh giành thế nào thì cứ tranh giành."

Nghe vậy, phụ thân ta cười tủm tỉm nói: "Con rể tốt, khuê nữ ta đã mua cho ta mấy mẫu ruộng ở Giang Nam, đến lúc đó ngươi phải giúp ta gieo hạt."

"Được thôi, nhạc phụ, ruộng của chúng ta ngoài trồng hoa màu ra, còn có thể thả thêm cá giống, ở Nam vực ta đã từng thấy cách nuôi cá này, chẳng phải Ngu Chi Chi thích ăn cá hấp nhất sao..."

Ta nhìn bố vợ con rể khoác vai nhau, không nhịn được cười.

Triều đình thật sự không phải là nơi chúng ta có thể nương tựa.

Có trọng binh trong tay thì thế nào?

Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì khuyết.

Con người ta, khi đạt đến sự tôn quý vô hạn thường cũng chính là lúc hiểm nguy rình rập.