Suy nghĩ kéo về thực tại, nàng nhìn Tiêu Diễn hô hấp yếu ớt đang nằm trên giường.
Ta giơ nắm đấm lên, quơ quơ giả đấm vào trước mặt hắn.
Đáng ghét, tên này tại sao ngay cả lúc nhắm mắt cũng tuấn tú như thế?
Nếu để cho hắn sống lại, chẳng phải là ta tác hợp không công cho hắn với người trong mộng Tô Nguyệt Khê của hắn hay sao?
Tô Nguyệt Khê là muội muội của Thái tử phi Tô Vân, là đệ nhất mỹ nhân kiêm tài nữ nổi danh lừng lẫy khắp kinh thành.
Nhưng ta vô cùng tán đồng với nhận xét của phụ thân và tiểu cữu về nàng ta: Hừ, con nhóc đó thì tính là mỹ nữ kiêm tài nữ cái gì, chẳng qua là tự cho mình là đóa sen trắng thanh cao mà thôi.
“Tiểu thư, người quơ nắm đấm như vậy liền có thể giải độc trên người Vương gia ư?”
Tỳ nữ Ngọa Tuyết hiếu kỳ hỏi: “Đây là biện pháp giải độc mà thần y Chung Ly bắt mạch cho Vương gia tìm ra hay sao?”
Ngọa Tuyết là bé gái mồ côi ta thu nhận về khi bé, lúc ta cùng phụ thân đến Giang Nam giúp nạn thiên tai.
Nàng nhỏ hơn ta ba tuổi, tính tình hơi ngốc nghếch.
Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt ta, nàng đang chui vào trong bụi cỏ tìm nửa cái màn thầu rơi, nên ta mới đặt tên cho nàng là “”Ngọa Thảo”. (Ngọa: Nằm - Hán Việt)
Nhưng phụ thân ta nói cái tên “Ngọa Thảo” này không tốt lắm, người liền tự ý đổi chữ “Thảo” thành chữ “Tuyết”.
Còn thần y Chung Ly, người Ngọa Tuyết vừa nhắc tới chính là thiếu chủ Chung Ly Tiêu của Thần Y Cốc mà phụ thân ta từng phải vứt hết mặt mũi để mời về.
||||| Truyện đề cử: Sắc Dụ |||||
Ta cứng người, gật đầu với Ngọa Tuyết: “Đúng vậy nha, Chung Ly Tiêu nói nếu làm vậy sẽ kích thích Tiêu Diễn, sẽ giúp hắn tỉnh lại.”
Ngọa Tuyết bị ta tống cổ cho lui, nàng nhíu mày ngơ ngác, nửa tin nửa ngờ.
Tiêu Diễn trúng độc lâu ngày đã hôn mê bất tỉnh. Ta đang suy nghĩ không biết có nên làm theo phương pháp giải độc mà Chung Ly Tiêu nói ra kia không?
Từ lúc chúng ta thành hôn tới nay, Tiêu Diễn hoặc đi xuất chinh đánh giặc, hoặc là về phủ đánh nhau với ta.
Ta thật không rõ vì sao một nam nhân tay cầm binh quyền, chỉ huy thiên quân vạn mã, nam chinh bắc chiến như hắn, mỗi lần hồi phủ lại đam mê đến nghe lén chuyện của ta?
Hắn hai ngày ba hôm giả vờ ra khỏi phủ, nhưng kỳ thực lại trộm tới đầu tường viện của ta nghe lén ta nói chuyện với Ngọa Tuyết.
Đừng hỏi ta vì sao lại phát hiện ra chuyện này.
Hắn thực sự quá đáng giận!
Ta với Ngọa Tuyết nói trong phủ chẳng có gỉ thú vị, nhưng nam tử đều rất tuấn tú, ngay cả gã sai vặt bưng thức ăn cũng rất thuận mắt.
Ngày hôm sau, trong phủ liển đổi một đám thị vệ, mà cả đám lại toàn những tên sứt môi lồi rốn, răng hô mặt lớn. Bọn họ đứng canh cửa cũng nhe răng trợn mắt cả ngày, khiến ta sợ hết hồn.
Ngay cả gã sai vặt bưng thức ăn cũng bị đổi thành một ông lão.
Thấy kết quả này, Tiêu Diễn nhướng mày với ta. Hắn cười khoe khoang:
“Vương phi, trong phủ mới đổi người, ngươi có thấy cảnh đẹp ý vui không?”