Ta không hiểu! Từ nhỏ tới lớn, ta từng thấy thích khách đuổi gi.et phụ thân ta, đuổi gi.et Tiêu Diễn, nào đã từng đuổi gi.et ta?
“Hoàng thẩm thẩm, hoàng thẩm thẩm cứu cháu với…”
Rõ rồi, thích khách đuổi gi.et tên nhóc này.
Ngọa Tuyết nhanh tay nhanh mắt, tung bột phấn rải đầy trong không khí.
Xem ra, Chung Ly Tiêu thực sự nhất kiến chung tình với Ngọa Tuyết nhà ta nha!
Nếu không, loại người bủn xỉn keo kiệt như hắn sao lại hào phóng cho Ngọa Tuyết nhiều bột phấn bí mật phòng thân như vậy? Lại còn đủ màu sắc.
Ta cõng Tiêu Hoài Triệt cùng Ngọa Tuyết trốn thoát.
Đến tận canh bốn, bọn ta mới trở về tới Đoan Vương phủ. Cả đám đều nhếch nhác, tóc tai bù xù.
Tiêu Diễn ra ngoài tìm ta đã lâu cũng chạy về, còn dẫn theo Tiêu Trác.
Lúc nhìn thấy ta, mặt Tiêu Diễn xụ ra trông còn lạnh hơn cả vua mặt lạnh Tiêu Trác bên cạnh.
“Chi Chi, ngươi bị Tiệt Nhi liên lụy rồi!’
Tiêu Trác bế TIêu Hoài Triệt đang ngủ say lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ hối lỗi.
“Trác ca ca nói gì vậy, nếu Triệt Nhi có chuyện gì, Dung tỷ tỷ sẽ đau lòng ch.et mất.”
Ta mím môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ không hiểu sao những tên thích khách đó lại buông ta một đại mỹ nhân như ta, ngược lại lại vung đao về phía một đứa trẻ.”
Tiêu Trác cười nói: “Có một số việc, không biết thì càng tốt.”
“Lần này ăn một vố nhớ đời nha, Trác ca ca sau này nhớ tìm vài cao thủ theo bảo vệ Triệt Nhi cho tốt.”
Tiêu Trác cười: “Đúng, nên vậy!”
Ta cũng hiểu tại sao những tên thích khách đó lại muốn hại Tiêu Hoài Triệt.
Cũng chỉ vì Hoàng thượng thích đứa nhỏ này.
Biết đâu ngài sẽ vì tiểu hoàng tôn Tiêu Hoài Triệt này mà lập Thái tử khác.
Tiêu Trác vừa rời đi, Tiêu Diễn lại trưa ra vẻ mặt không vui.
“Thái tử là Sùng ca ca, Tề Vương là Trác ca ca, Tấn Vương là Lẫm ca ca của ngươi. Mà từ trước đến nay ngươi có khi nào gọi ta là Diễn ca ca?”
“Đúng là ta chưa từng gọi ngươi là Diễn ca ca!”
Hắn không nhớ ra ta, tất nhiên sẽ đi dò hỏi được ra chuyện ta và hắn trước kia xung khắc như nước với lửa.
Tiêu Diễn cau mày rửa sạch vết đao ch.em trên cánh tay ta.
Ta tự nhủ, vẫn nên thẳng thắn khoan dung thì tốt hơn.
Đối với hắn, trước giờ ta đều nói thẳng.
“Tám tuổi ta với ngươi liền bắt đầu đánh lộn, sao có thể gọi ngươi là ca ca được.”
“Tô Nguyệt Khê kia chẳng phải mở miệng ngậm miệng đều gọi ngươi là Diễn ca ca hay sao? Ngươi thích nghe không?”
Bàn tay Tiêu Diễn đang quấn băng gạc cho ta hơi khựng lại, hắn nhướng mày cười khẽ: “Đương nhiên là thích. Như có chiếc lông vũ vuốt nhẹ qua tim, vuốt đến ngứa ngáy!”
Ta ậm ừ, lại phá lên cười nói: “Nếu gọi không rõ chữ, thì sẽ thành “Thiến” nha!” *
(* Nguyên tác là thiếu một chữ ‘ca’ thì sẽ thành ‘thiến’, đây là do cách ghép chữ của tiếng Trung, dịch sang Tiếng Việt sát nghĩ thì khó hiểu, nên mình thanh thành câu: Nếu gọi không rõ chữ..)