Tạ gia mời đến Thái y trong cung, dược liệu cũng không tiếc tiền bạc mà mua.
Bệnh tình của A Nha ngày một tốt lên.
Tin ta nhận lời cầu hôn của Tạ nhị lang, muốn gả vào Tạ gia đã truyền khắp nơi.
Vở《Đăng Nương truyện》của đoàn hát lê viên bên cạnh cũng hát đến đoạn: Đăng Nương vì cứu tiểu cô, một mình vào hang cọp.
Ta ngồi nghe vị đào kép kia liếc mắt đưa tình, u buồn như hoa lan đẫm sương.
Một chỗ ngồi khó cầu, ngược lại thích hợp cho chúng ta bày hàng ở đối diện, nghe được trọn vẹn cả vở kịch.
Mọi người sau khi xem xong, vừa mắng Trạng nguyên lang, vừa mắng Tạ gia.
Sau đó lại đến quầy hàng của ta mua ít tương, dặn dò ta dù có khó khăn cũng phải sống thật tốt.
Cũng có vị khách không mời mà đến, là Lục lang.
Hắn đứng chắn trước quầy hàng tương của ta: "Kẻ mà nàng muốn gả là Tạ Vô Tướng, ta biết hắn, lúc trước ở chỗ Lưu tiên sinh, ta và hắn đã nhiều lần bất hòa, tiên sinh cũng không thích hắn ngỗ nghịch ngang bướng."
Lưu tiên sinh là phu tử ở Liêm Châu, từng dạy học cho Hoàng tử, cả hai phe phái cũ và mới đều muốn lôi kéo, nhưng ông ấy đều từ chối, an nhàn vui sống ở Hạc sơn, xem hoa uống rượu làm vui.
Ta bất kể đông lạnh hè nóng, gánh tương lên núi, nấu nước cho ông ấy pha trà.
Đổi lại là việc ông ấy đồng ý thu nhận Lục lang làm học trò.
"Hơn nữa nàng ngốc nghếch nhàm chán, không hiểu phong nhã, hắn rất nhanh sẽ chán ghét nàng thôi."
Ta nhìn Lục lang, không biết từ lúc nào, hắn lại xem thường ta đến vậy.
Rõ ràng hắn từng ở trước mộ phần của phụ mẫu ta, thề rằng sẽ không bao giờ nạp thiếp, sẽ đối xử tốt với ta.
Rõ ràng hắn cũng từng thức trắng đêm thay người khác sao chép sách vở, kiếm chút tiền mua cho ta một chiếc trâm bạc, nói mình có được hiền thê là phúc ba đời.
"Ngay cả con thuyền kia cũng là của gánh hát nhà Tạ Vô Tướng nuôi dưỡng, nuôi dưỡng những kẻ si mê hát hí làm trò vui mà thôi.”
"Nàng nhìn lại mình xem, cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì. Hắn cưới nàng, chưa chắc đã thật lòng, phần lớn là muốn đối nghịch với ta."
Đang nói, con thuyền hoa kia liền chuyển hướng cập bến.
Lại thấy vị đào kép kia tựa người cười đến run rẩy: "Lục công tử cũng quá đề cao bản thân rồi."
Nghe thấy người khác chế nhạo, Lục lang không vui quay đầu lại.
Lại nhìn thấy một cô nương kiều mỵ vô cùng, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: "Chẳng lẽ cô nương cho rằng, Tạ Vô Tướng nguyện ý cưới một người bị hưu sao?"
Nàng ta lười biếng liếc nhìn Lục lang một cái, sau đó mỉm cười nhìn ta: "Người ta đều nói lấy vợ nên lấy hiền thê, nhưng chưa gả vào ai biết nữ tử kia có thực sự hiền thục hay không?”
"Ngươi có hiền thê, ta liền cưới đó."
Ta ngẩn người nhìn vị đào kép trước mắt, lúc này mới phát hiện ra nàng ta có dáng người cao ráo, chỉ là vừa rồi ngồi, nên không nhìn ra.
Lục lang cũng mới nhận ra người trước mắt là Tạ Vô Tướng, đối thủ một mất một còn của mình, tức giận nói: "Tạ Vô Tướng! Ngươi cải trang thành bộ dạng hạ lưu này, chẳng lẽ không sợ mất mặt người đọc sách hay sao!”
"Thẩm Minh Trúc, nàng cũng nghe thấy rồi đấy, hắn cưới nàng cũng là muốn đối nghịch với ta mà thôi."
Ta nhìn Tạ Vô Tướng mặc y phục hí kịch, giả trang thành đào kép trước mắt, trong lòng cũng bắt đầu bất an.
Lúc trước Lục lang cùng học chung trường với hắn, từng nói với ta hắn là tên công tử bột ăn chơi trác táng, sống trong nhung lụa.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Tạ Vô Tướng mười tuổi, danh tiếng thần đồng đã vang xa.
Mười bốn tuổi, một bài phú cổ thể làm chấn động bốn bể, được Thánh thượng ban thưởng mũ mão đai ngọc.
Mười bảy tuổi lên Hạc sơn, bái Lưu tiên sinh làm thầy.
Tất cả mọi người đều cho rằng sau này hắn sẽ vào triều làm quan, tiền đồ vô lượng.
Nhưng vào năm mười chín tuổi, sau một trận bệnh nặng tỉnh dậy hắn liền cưa gỗ đóng quan tài, gõ chậu hát vang.
Nói mình ở trong mộng mắc bệnh, sống không quá ba năm.
Đã sống không quá ba năm, vậy thì cứ tận hưởng cho thỏa thích.
Từ đó về sau, hắn liền trở nên điên cuồng.
Không còn đọc sách, chỉ thích hưởng lạc.
Sáng tác khúc nhạc dâm loạn, vẽ tranh xuân cung, nếu có hứng thú, còn thoa phấn trang điểm hát hí kịch, cùng đám người hạ lưu giao du.
Từ đó về sau, cũng không còn ai nhắc đến thiếu niên thiên tài Tạ Vô Tướng nữa.
Chỉ còn lại tên công tử bột, lưu manh, vô lại, háo sắc Tạ nhị lang.
Chẳng lẽ Tạ gia thật sự cho rằng, ta có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý, sống đúng đắn sao?
"Thánh thượng từng cho phép ta lựa chọn hoa nương chim quý trong cung, bất kể là tuyệt sắc nhân gian, hay tiên nữ cung trăng, ta đều đã gặp qua, trong lòng cũng không hề gợn sóng.”
"Nhưng năm đó ở Hạc sơn, ta gặp nương tử giặt quần áo múc nước, trâm cài áo vải lại khiến ta khó quên."
Ta bị hắn nói đến mức hai má nóng bừng, cúi đầu xuống.
Tạ Vô Tướng trang điểm phấn son, đôi mắt cười long lanh như nước: "Tạ mỗ cảm thấy, cô nương tốt như vậy, không nên chịu đựng những ngày tháng tồi tệ như thế."