Ngồi trong xe ngựa, ta nhắm mắt gõ nhẹ lên đùi, trong đầu hiện lên vô số mảnh ghép, nhìn có vẻ không liên quan nhưng lại toát lên sự kết nối ở khắp mọi nơi.
Có vẻ như có điều gì rất quan trọng mà ta đã bỏ qua. Ta đang cố gắng nhớ lại thì xe ngựa bỗng dừng lại đột ngột.
"Có chuyện gì vậy?" Ta bảo nha hoàn đi xem.
Nha hoàn bước ra ngoài xem xét, rồi quay về nói: "Là công tử nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh chặn xe, nói là có điều muốn nói với tiểu thư."
Sắc mặt ta lập tức lạnh xuống, chẳng lẽ vẫn chưa bị đánh đủ sao?
Hôm đó, những phu khuân vác cuối cùng vẫn nương tay, không đánh gãy tay chân bọn họ.
Ta vốn không muốn gặp Thẩm Thanh, nhưng nghĩ đến việc hắn chặn xe giữa đường thế này sẽ gây ra lời ra tiếng vào, nên đành nén sự chán ghét mà bước xuống xe.
Trên mặt Thẩm Thanh vẫn còn vết bầm, thấy ta xuống xe, hắn tỏ vẻ kiêu ngạo nói với ta: "Lương An, rốt cuộc ngươi còn muốn làm loạn đến bao giờ? Nếu ngươi còn tiếp tục gây sự, ta sẽ không cưới ngươi nữa!"
Ta nhíu mày, người này thật là da mặt quá dày!
"Thẩm công tử, ngươi trúng phải loại gió độc gì mà nói năng hồ đồ như vậy? Ngươi cưới ta? Ngươi cũng xứng sao? Nhà ngươi không có cân à? Không biết bản thân nặng bao nhiêu sao?"
Thẩm Thanh nghe vậy, không thể tin nổi mà nhìn ta, ngay sau đó sắc mặt hắn trở nên u ám: "Ngươi đang giận dỗi ta vì ta đã đưa Doanh Doanh về nhà họ Thẩm, đúng không? Ngươi yên tâm, vị trí chính thê vẫn là của ngươi, thể diện đáng có nhà họ Thẩm sẽ không thiếu cho ngươi."
Ta lắc đầu, hắn đúng là hết thuốc chữa.
"Thẩm Thanh, hôm nay ngươi vô cớ chặn xe ta giữa đường, còn buông lời bẩn thỉu, sỉ nhục danh tiết của ta. Ta sẽ về bảo cha ta, các thúc bá, huynh trưởng cùng toàn gia tộc họ Lương liên thủ tố cáo nhà họ Thẩm các ngươi. Ngươi cứ đợi đó mà xem!"
Nói xong, ta quay đầu bước lên xe ngựa, bỏ lại Thẩm Thanh đứng đó ngơ ngác: "Ngươi trước đây không phải thế này..."
Ta của trước đây sao?
Những năm đầu mới gả vào nhà họ Thẩm, ta luôn giữ lễ nghĩa, hiếu thuận với phụ mẫu của chồng. Dù Thẩm Thanh có lạnh lùng với ta như sắt đá, ta vẫn một lòng tận tâm, tự tay làm mọi việc.
Vì ân cứu mạng, cha ta cũng nâng đỡ Thẩm Thanh, giúp hắn thuận lợi trên quan trường.
Sau này, khi cha ta bệnh tật và từ quan, không còn có thể giúp đỡ hắn trên con đường sự nghiệp, nhà họ Thẩm liền quay ra hành hạ ta tàn nhẫn hơn.
Những việc như đứng hằng giờ giữa trời tuyết để thỉnh an cha mẹ chồng là chuyện thường ngày.
Muội muội Thẩm Thanh muốn ăn cá tươi, giữa mùa đông rét mướt bắt ta xuống sông phá băng bắt cá cũng chẳng phải hiếm.
Mẹ chồng sợ lạnh, lại cho rằng lò sưởi nóng quá khó chịu, bèn bắt ta dùng tay trần đặt lên lò sưởi cho nóng, rồi lấy đôi tay ấy sưởi chân cho bà.
Đôi tay đầy vết thương do nứt nẻ vì giá rét, đặt lên lò sưởi nóng bỏng, vừa đau rát vừa ngứa ngáy, nhưng ta phải nhẫn nhịn năm này qua năm khác.
Cha chồng thích ăn bánh gạo nếp do chính tay ta chiên, mỗi lần chiên phải làm cho vỏ ngoài nứt ra, và mỗi lần chiên cũng đến mười mấy cái. Dầu nóng b.ắ.n tung tóe khắp mặt và tay ta.
Thực ra, cha chồng cũng chẳng thực sự thích ăn, ông chỉ cắn một miếng, phần còn lại đem cho chó ăn.
Mỗi bữa ăn, ta phải đứng bên cạnh phục vụ cho cả nhà ăn xong, sau đó mới được ăn phần còn lại.
Nhìn ta ăn thức ăn thừa, mẹ chồng lại cười nói: "Vẫn là số ngươi tốt, năm đó nếu không có Thẩm Thanh cứu mạng, ngươi làm gì còn cái phúc được ăn cơm thừa canh cặn thế này."
Lời nói ấy như nghẹn lại trong cổ họng ta.
Năm thứ năm sau khi thành hôn, cha ta qua đời, ta về nhà để tang.
Ta khóc, khóc không ngừng.
Nhưng mẫu thân ta vẫn khuyên nhủ: "Con hãy mau chóng trở về nhà họ Thẩm đi, Thẩm Thanh còn đang đợi ở nhà. Con nhất định phải đối xử tốt với Thẩm Thanh và gia đình hắn, để báo đáp ân cứu mạng."
Ta nghẹn ngào hỏi: "Ân cứu mạng, lại là ân cứu mạng. Nếu con không báo đáp thì sẽ ra sao?"
Mẫu thân nghiến răng nói: "Nếu con không báo đáp, thì sau khi c.h.ế.t sẽ xuống địa ngục!"
Thì ra chỉ là xuống địa ngục thôi sao! Ta bỗng ngừng khóc, lau khô nước mắt.
Từ đó, ta bắt đầu không ngừng nạp thiếp cho Thẩm Thanh, mỗi khi hắn bất lực, ta còn tìm không ít phương thuốc bí truyền cho hắn, toàn là mua từ người Hồ.
Mẹ chồng sợ lạnh, sợ rét, ta tự bỏ tiền mua cua tươi từ thương nhân, lấy phần tim cua băm nhuyễn, trộn vào yến sào mà bà dùng mỗi ngày, chăm sóc bà thật chu đáo.
Cha chồng thích ăn bánh gạo chiên, ta thay đổi công thức, thêm mỡ lợn, đường trắng và vừng, khiến bánh trở nên thơm ngon vô cùng. Mỗi ngày, cha chồng ăn hết mấy cái.
Ta còn học từ Xuyên trù nương cách làm các món nổi danh như thịt chân giò trong suốt, thịt Đông Pha, thịt kho dưa cải, mỗi ngày thay đổi món ăn khác nhau, dâng lên mâm cơm.
Đến trước khi ta tái sinh, Thẩm Thanh đã là kẻ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu ớt. Mẹ chồng ta, bệnh tim ngày càng nặng, lại mắc chứng hen suyễn nghiêm trọng, chỉ đi vài bước đã thở dốc, đến nói chuyện cũng khó khăn.
Còn cha chồng, sớm đã có dấu hiệu bị đột quỵ, nói năng lắp bắp, mặt mày đờ đẫn.
Dù ta đã lén uống canh tránh thai nên không có con, nhưng dưới danh nghĩa của ta không thiếu con cái dòng chính.
Nếu cha mẹ chồng và Thẩm Thanh đều không còn, ta sẽ có thể đường đường chính chính làm chủ nhà.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tiếc rằng tính toán không bằng trời tính, cuối cùng ta chưa đợi được ngày ấy thì đã tái sinh.
Vậy thì, ta khác trước kia chỗ nào? Ta vốn không phải là kẻ thiện lương gì, ta chính là kẻ đáng xuống địa ngục!