Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 104: Thuyết phục



"Ngài nói như vậy, còn không phải là bởi vì Chu Hoài Sơn thi đậu đồng sinh lại kết giao được với Tri phủ đại nhân sao!"

Tộc trưởng bị mấy lời này của mẹ Thành Vũ Nương chọc cho giật giật khóe mặt, nặng nề thở dài một tiếng.

"Nể tình quan hệ lâu năm giữa hai nhà, ta khuyên ngươi một câu, mau về nhà đi, đừng làm rộn nữa, náo tới náo lui, ngoại trừ để cho người ta vây xem náo nhiệt ném đi mặt mũi của mình, còn có thể như thế nào! Ngươi cho rằng ngươi náo loạn, người ta liền có thể đồng ý sao?"

Mẹ Thành Vũ cứng cổ đáp: "Ta cũng không tin bọn họ thật có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm thấy chết không cứu như vậy!"

Mắt thấy bà ta khó chơi, tộc trưởng nặng nề phất tay quay đầu đi tìm cha Thành Vũ.

Bên ngoài, mẹ Thành Vũ nắm chắc nguyên tắc nhà ta không dễ chịu các ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt, ngồi dưới đất gào thét đại náo. Một hồi mắng, một hồi khóc, một hồi cầu xin.

Chu Thanh ngồi ở trong phòng sắc mặt khó coi. Vốn cho rằng hung hăng cự tuyệt mẹ Thành Vũ, bọn họ không để ý đến bà ta, bà ta làm ồn ào một lúc rồi cũng sẽ tự rời đi. Không ngờ, sức chiến đấu của bà ta lại hung hãn như vậy. Chu Thanh cũng không để ý tới chuyện này cho lắm, nhưng thanh âm ồn ào này thật sự ảnh hưởng quá lớn đến việc học hành của Chu Hoài Sơn.

Vốn dĩ Chu Hoài Sơn đọc sách đã tốn sức lắm rồi, lại thêm mẹ Thành Vũ quấy nhiễu, hắn càng lý lẽ hùng hồn mà buông sách không học nữa. Một hồi nghiêng trái, một hồi ngã phải, một hồi gác sách lên đầu, một hồi lại lầm bầm mắng mẹ Thành Vũ một câu.

Chu Thanh vừa thúc giục, Chu Hoài Sơn liền trưng ra vẻ mặt đau khổ rên rỉ: "Ta đọc không vào a, quá ồn!"

Hùng hồn.

Tức giận, cây gậy trong tay Chu Thanh đập bốp một cái lên giường, xoay người nhảy xuống kháng.

"Khuê nữ, con định đi đâu?"

"Mua gói thuốc, độc chết bà ta!" Chu Thanh tức giận quăng lại một câu.

Chu Hoài Sơn.. Đủ hung ác!

Chu Thanh xỏ giày, hùng hổ đi ra ngoài. Chu Hoài Sơn lập tức một mặt xem náo nhiệt nằm sấp bên cửa sổ nhìn theo.

Mẹ Thành Vũ nhìn thấy Chu Thanh đi ra, cao hứng cho là Chu Thanh cuối cùng đã đồng ý, phủi mông đứng lên nói: "Thanh nha đầu, ngươi đổi ý rồi sao?"

Chu Thanh vừa đi ra ngoài, liền trông thấy Trung Thúc đang từ xa đi tới, đằng sau còn mang theo hai chiếc xe ngựa.

Mẹ Thành Vũ vừa nói xong, cũng nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu nhìn lại. Thành gia quanh năm bán thức ăn trên huyện thành, bởi vì Thẩm Lệ bái Chu Hoài Sơn làm thầy, bọn họ còn từng đi đến Bút Mặc Trai nhìn qua. Vừa nhìn liền nhận ra đây là chưởng quỹ của Bút Mặc Trai. Sao ông ta lại tới đây? Chẳng lẽ ông chủ kia định quay trở về?

Trong lòng mẹ Thành Vũ lộp bộp một tiếng, lập tức khẩn trương lên.

"Trung Thúc, sao ngài lại tới đây?"

"Chủ nhân của chúng ta phân phó ta tới tặng chút đồ tết."

Nói chuyện, Chu Thanh mở cổng lớn ra, sợ mẹ Thành Vũ thừa cơ lẻn vào trong viện, Chu Thanh dùng thân thể gắt gao ngăn chặn bà ta.

Mẹ Thành Vũ chỉ sợ ông chủ kia trở về cướp mất Chu Thanh, thừa dịp Chu Thanh đi ra, lập tức ôm chặt lấy nàng.

"Thanh nha đầu, ngươi hãy phát phát thiện tâm đi, gả cho Vũ Tử a, đại nương cam đoan với ngươi, nếu ngươi chịu gả tới, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi a? Được không, đại nương van ngươi, ngươi cứu Vũ Tử một mạng đi mà. Ông chủ ở huyện thành này, là người có tiền, nhưng nam nhân có tiền tâm nhãn đều hỏng, về sau hắn chắc chắn còn muốn nạp thiếp, còn muốn tầm hoa vấn liễu, bên người đều là một đám nữ nhân vây quanh, nào có tốt như Vũ Tử. Thanh nha đầu, ngươi đáp ứng đại nương đi, ngươi không thể thấy chết không cứu a."

Trung Thúc lái xe tiến viện, vừa nghe nói như thế, lập tức giật mình trong lòng. Gì? Gả cho Thành Vũ? Thanh cô nương gả cho Thành Vũ, thì đại nhân nhà ông phải làm sao bây giờ?

Trung Thúc lập tức nhấc chân đi ra cửa.

Mẹ Thành Vũ nói xong, liền định quỳ xuống trước mặt Chu Thanh, tiếp đó ôm lấy chân Chu Thanh liều mạng cầu khẩn. Nhưng chưa kịp chờ bà ta quỳ xuống..

"Bà bức ta gả đi, sẽ không sợ ta ghi hận trả thù trong lòng, ngay đêm thành thân liền hạ một bát thuốc, độc chết Thành Vũ của bà sao?"

Mẹ Thành Vũ bị giọng nói âm ngoan này của Chu Thanh dọa cho cứng đơ ngươi, không khỏi lảo đảo về phía sau nửa bước, trừng to mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh.

Chu Thanh bước đến gần bà ta một chút, nói: "Để cho bà người đầu bạc tiễn người đầu xanh, việc hiếu hỉ cùng tổ chức một thể."

Mẹ Thành Vũ..

Trung thúc đang nhấc chân giữa không trung..

Thừa dịp mẹ Thành Vũ bị chấn kinh, Chu Thanh hất tay bà ta ra, lách mình tiến vào viện, đóng sầm cửa lại.

"Muốn ta gả cho Thành Vũ nhà bà, cũng được, nhưng mà chúng ta giấy trắng mực đen viết cho rõ ràng, sau khi ta gả đi, sống chết của Thành Vũ không liên quan gì đến ta. Một khi hắn chết, ta lập tức khôi phục sự tự do, bà có dám viết không? Bà dám viết ta liền dám gả, nếu bà không dám viết, cũng đừng trách ta thấy chết không cứu!"

Mẹ Thành Vũ.. Lập tức gào to như heo bị chọc tiết.

Trung Thúc một mặt buồn bực, rốt cuộc đây là thế nào?

Động tĩnh bên ngoài kinh động đến người trong phòng, cả nhà tam phòng đều ra ngoài xem xét. Trung Thúc chỉ huy hai xa phu đánh xe chuyển tất cả rương lớn trên xe xuống dưới.

Chu Hoài Sơn cảnh giác nhìn chằm chằm mấy cái rương kia, chỉ sợ vừa mở ra, bên trong lại chứa đầy sách nữa.

"Bên trong là một chút đồ tết, bởi vì chủ nhân nhà ta không thể kịp trở về, phân phó ta đặt mua, tâm ý nhỏ mong mọi người đừng chê."

Trung Thúc khách khí một câu, lại hỏi: "Bên ngoài là xảy ra chuyện gì vậy? Ta vừa nghe thấy, Thanh cô nương phải xuất giá sao?"

Chu Bình liền ba ba kể lại cho ông nghe chuyện Thành Vũ muốn bức ép Chu Thanh gả cho hắn. Trung Thúc nghe xong lập tức nhíu mày.

Chu Thanh cười nói: "Không có việc gì, náo mấy ngày rồi thôi ấy mà."

Trung Thúc khẽ gật đầu đáp: "Nhưng cha ngươi phải đi học a, mắt thấy qua năm liền phải khảo thí rồi, bọn họ hành hạ như thế, cha ngươi sao có thể học vào!"

Lại nói, vừa rồi ông còn nghe thấy bà tử bên ngoài chửi bới đại nhân nhà ông đấy nhé! Cái gì mà người có tiền tâm nhãn đều hỏng, cái gì mà nạp thiếp, cái gì mà đi dạo kỹ viện. Bà tử kia mỗi ngày đều nói, nói, rồi lại nói, vạn nhất Thanh cô nương liền tin thì sao! Rất khó lường nha! Đại nhân nhà ông lại không ở đây, ông phải thay nhà đại nhân bảo vệ tốt Thanh cô nương.

Tâm tư vừa định, Trung Thúc liền nhìn Chu Hoài Sơn nói: "Chủ nhân nhà ta có một tòa nhà bỏ không ở huyện thành, nếu không thì, ngài trước tiên dời qua đó ở một thời gian, đợi đến qua năm thi xong, thì lại quay trở về."

Chu Hoài Sơn vừa nghe có thể vào thành ở, lập tức đáy mắt tỏa sáng lòe lòe. Mặc dù Huyện thành không thể so sánh với kinh đô, thế nhưng cũng mạnh hơn Khánh Dương Thôn gấp trăm lần a. Việc vui vô tận. Còn có Triệu Đại Thành!

Chu Thanh vừa thấy phản ứng này của Chu Hoài Sơn, lập tức cự tuyệt nói: "Không cần đâu, sắp cuối năm rồi, mấy ngày ăn tết cha ta cũng không đọc sách, chờ qua năm, bọn họ cũng sẽ yên tĩnh thôi."

Không thể cả ngày khóc rống như thế được a!

Chu Thanh nói xong, Trung Thúc cùng Chu Hoài Sơn đều trăm miệng một lời nói: "Nếu như không yên tĩnh thì sao?"

Chu Thanh..

Chu Bình chọc chọc tay Trung Thúc hỏi: "Vị đại bá này, nhà của đại ca ở huyện thành có lớn không? Có thể chạy bộ không?"

Ở trong thôn, sáng nào thằng nhóc cũng chạy bộ ba vòng quanh thôn a. Nếu đi huyện thành, thằng nhóc lại không quen đường, cũng không dám chạy lung tung bên ngoài nữa. Vạn nhất bị người ta bắt cóc thì sao! Chu Bình hắn còn chưa kiến công lập danh liền bị người xấu lừa gạt, thì biết tìm ai nói lí lẽ a!

Trung Thúc sờ sờ đầu Chu Bình, cười nói: "Trong nhà không chỉ rộng, mà còn có một cái võ đường, nuôi vài thớt ngựa, có thể cưỡi ngựa."

Chu Bình vừa nghe thấy như vậy, hai mắt lấp tức sáng lên! Oa.. Đây là trạch viện của tiên nhân a!

Trung Thúc nói xong, lại nói với Chu Dao: "Thư phòng trong nhà cũng không lớn, nhưng sách vở cũng không phải ít."

Chu Dao..

Triệu thị..

Oa~~~

Chu Thanh sâu kín nhìn Trung Thúc, ông đây là đang xé lẻ địch nhân rồi tiến hành đánh du kích sao? Ta cảm thấy ông đang có âm mưu gì đó, nhưng mà ta lại không có chứng cứ.

Trung Thúc.. Ho một tiếng, Trung Thúc một mặt tình chân ý thiết nhìn sang Chu Hoài Sơn.

Còn không đợi Trung Thúc mở miệng, Chu Hoài Sơn liền túm lấy cánh tay Chu Thanh lắc lắc: "Khuê nữ, dời qua đó ở đi."

"Không được."

"Vì sao?"

Chu Thanh nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn hỏi: "Vì sao không được, không phải là trong lòng cha rõ nhất sao?"

Chu Hoài Sơn.. Nhìn Trung Thúc, lại nhìn một nhà tam phòng, tiếp đó bày ra dáng vẻ lén lút, quỷ dị lôi Chu Thanh thẳng vào trong phòng.

Đám người bên ngoài..

Vừa vào buồng trong, Chu Hoài Sơn lập tức thấp giọng, nói: "Không được, ta muốn đến huyện thành ở!"

Bộ dáng này rất giống như đứa trẻ con khoanh tay dẫm chân đòi ăn kẹo que. Chu Thanh dở khóc dở cười.

"Định lực của cha vốn kém, ở huyện thành lại phồn hoa náo nhiệt, nếu thực sự đến đó ở, làm sao người có thể yên lặng quyết tâm đọc sách!"

Chu Hoài Sơn liền bày ra vẻ mặt cố chấp kiên định, thề thốt: "Ta mặc kệ, ta phải đi huyện thành, nếu con không để cho ta đi, ta sẽ không học nữa, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đủ cho hai nhà chúng ta ăn uống rồi!"

Chu Thanh.. Nếu ngươi mà là con trai ta, nói ra những lời này, ta chắc chắn sẽ cho mông ngươi một đạp! Nhưng mà đây lại là cha nàng! Thật sự quá bi phẫn rồi!

"Cha không sợ Chu Viễn trả thù sao?"

Chu Hoài Sơn khoanh tay hừ lạnh: "Trả thù thì trả thù, hai ta đồng sinh cộng tử!"

Chu Thanh..

Mắt thấy vẻ mặt Chu Thanh dần dần xanh xám lại, Chu Hoài Sơn lập tức chuyển sang chiêu mềm mỏng.

Nũng nịu ôm lấy cánh tay Chu Thanh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Khuê nữ, ta bảo đảm, đi huyện thành, ta nhất định sẽ học hành cho giỏi, từ nay tới khi thi, tuyệt sẽ không ra ngoài, nếu như ta không học hành chăm chỉ, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"

Nói xong, lại thầm bổ sung một câu trong lòng: Phi phi phi, ta chỉ dỗ khuê nữ thôi, lão thiên gia đừng coi là thật.

Bổ sung xong, lại dùng một đôi mắt chân thành nhìn Chu Thanh.

"Thật sự, khuê nữ, chúng ta liền đi đi, bây giờ điều kiện của chúng ta cũng khá rồi, con xem con đi, mới mười lăm, mười sáu tuổi, mặt mũi đã già đến thế kia, đợi đi đến huyện thành, là có thể bảo dưỡng thật tốt a."