"Kính trọng trưởng bối? Ai là trưởng bối? Ngươi sao? Ta nhổ vào! Ngươi thì tính là trưởng bối gì chứ. Đừng quên, ngươi tự mình nói với tộc trưởng, vào ngày con ngươi có được tiền đồ tốt đẹp đã đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, đừng có mà làm thân với cô nãi nãi! Nhanh, hoặc là đi gặp quan, hoặc là bây giờ ngươi đưa tiền!"
Nói rồi, Chu Thanh đánh giá trên dưới Chu Hoài Hải một lượt, không nhanh không chậm nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta đọc to từng câu từng chữ trong tờ giấy này cho mọi người ở đây nghe?"
Chu Hoài Hải lập tức run lên một cái: "Trên người ta không có tiền!"
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đứng thẳng lên nói: "Bớt nói nhảm, lấy tiền!"
Chu Hoài Hải vội la lên: "Đây chính là ba trăm lượng!"
Chu Thanh ước lượng số bạc trên tay, nói: "100 lượng bạc còn lại, để cho ngươi mua một lần giáo huấn! Bớt dài lưỡi lại!"
Nói xong, Chu Thanh cầm bạc quay đầu nhìn đám người. Một lần nữa mở tờ giấy kia ra trước mặt quần chúng nói: "Mọi người cũng thấy rõ ràng a, giấy trắng mực đen viết, phàm là Chu Hoài Hải hắn vu hãm ta và cha ta một lần, liền bồi thường 100 lượng bạc, ta cũng không hề đe dọa hắn!"
Chu Thanh phì cười, nói: "Ta nói không đọc từng câu từng chữ, chứ không có nói sẽ không cho mọi người nhìn a!"
"Ngươi.."
Nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn lại không thể ra tay làm gì Chu Thanh. Chỉ có thể dùng đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm nàng. Hắn nhất định phải đoạt lại tờ giấy kia!
Chu Thanh mới lười để ý đến sắc mặt của Chu Hoài Hải, được ba trăm lượng bạc, liền gọi Thẩm Lệ rời đi. Hai người ngồi trên xe la, chuẩn bị đem cá đến cho chưởng quỹ Vân Hải Thư cục.
Chu Thanh cười hắc hắc nói: "Tức giận cái gì? Đường phát tài còn dựa vào hắn, ai lại muốn gây khó dễ với tiền kia chứ!"
Thẩm Lệ buồn cười, lại muốn đưa tay sờ sờ đầu Chu Thanh.
"Đi gửi không?"
"Gửi, gộp với bảy trăm lượng lần trước, vừa tròn 1000 lượng."
Nói đến đây, khóe miệng Chu Thanh khẽ giật một cái. Con đường phát tài của nàng và cha nàng có chút dã man a!
Từ cổng thành đến Vân Hải Thư cục, phải đi qua một đoạn đường nhỏ tương đối tĩnh lặng. Hai bên trái phải đường nhỏ là tường viện của hai nhà lớn, bên cạnh tường viện đều có những cửa hàng nhỏ, nhưng lại chưa mở cửa.
Con đường nhỏ này quanh co khúc khuỷu, cơ bản không có người qua lại. Xe la mới tiến vào con đường này không đủ thời gian uống một chén trà, liền bị ép dừng lại. Chu Hoài Hải cầm đầu, phía sau hắn có thêm tám chín đại hán khoẻ mạnh, người người đều cầm trong tay một cây gỗ to bằng cánh tay. Kể từ khi vào trong thành, Chu Hoài Hải liền mời mấy hán tử biết công phu làm hộ viện.
Đứng ở phía trước, sắc mặt Chu Hoài Hải âm trầm nhìn chằm chằm Chu Thanh, nói: "Đưa tờ giấy kia cho ta."
Chu Thanh quay đầu, hỏi Thẩm Lệ thật nhanh: "Hôm qua huynh nói huynh biết võ công đúng không?"
"Ừm."
"Võ công của huynh, chỉ có thể dùng để bắt cá hay là cũng có thể đánh nhau?"
Thẩm Lệ.. Không chỉ có thể đánh nhau, mà còn có thể giết người đấy! Nàng chớ có coi thường ta!
Nhìn thấy nụ cười của Thẩm Lệ, Chu Thanh lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
"Để ta ở lại cản bọn hắn, huynh mau chạy đi báo quan, huynh chạy nhanh hơn ta, có thể tiết kiệm thời gian!"
Nói rồi, Chu Thanh quơ lấy cây gậy gỗ trên xe la, một bộ lão nương đơn đấu đi khắp thiên hạ ai cũng không sợ, gác cây gậy gỗ lên đầu vai, liền nhảy xuống xe la.
"Như thế nào, bài học vừa rồi còn chưa đủ dạy dỗ ngươi sao?"
Chu Hoài Hải nheo mắt, không thèm nói nhảm với Chu Thanh, vũng tay hô: "Đánh cho ta!"
Mấy tráng hán sau lưng hắn lập tức tiến lên.
Chu Thanh.. Mẹ nó! Người xấu không phải đều nói nhảm đặc biệt nhiều sao? Rồi thì nói nhảm lải nhải vài câu, còn chưa bắt đầu động thủ, viện binh đã đến. Ngươi người xấu này, như thế nào lại không làm theo kịch bản gì cả!
Mắt thấy các tráng hán nhào lên, Chu Thanh nhắm chặt hai mắt, kiên quyết vung cây gậy gỗ nghênh đón.
"Nhanh đi!" Trước khi nghênh đón đám người, nàng quay đầu gào ra di ngôn cuối cùng trước khi lâm chung với Thẩm Lệ.
Ngay lúc Chu Thanh cho là mình sẽ bị tay đấm chân đá, một tiếng kêu thảm thiết từ bên tai nàng đã vang lên. Tiếng gào thảm này suýt chút nữa đã đâm thủng màng nhĩ của nàng. Chu Thanh hồ nghi mở mắt ra nhìn, lọt vào tầm mắt là hình ảnh Thẩm Lệ lăng không bay trên đầu mấy đại hán kia. Còn không thấy Thẩm Lệ làm như thế nào, thì mấy tráng hán đang kêu gào thảm thiết kia đã bị Thẩm Lệ đá cho ngã ngửa về sau.
Tráng hán ngã xuống đất, Chu Thanh cũng không kịp kinh ngạc, quơ lấy cây gậy trong tay đập xuống liên hồi. Tựa như đang chơi trò đập chuột đất vậy.
Thẩm Lệ đá ngã lăn một kẻ, cây gậy của nàng liền đập xuống một phát.
Bốp! Bốp! Binh! Bang! Trong nháy mắt, mấy người đại hán đã nằm đo đất một chỗ.
Chu Hoài Hải.. Nghẹn họng trân trối nhìn đám tàn binh bại tướng nằm đầy mặt đất, mí mắt run rẩy nhìn về phía Chu Thanh cùng Thẩm Lệ, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Ngăn hắn lại!"
Chu Thanh vừa lên tiếng, Thẩm Lệ lập tức nhón mũi chân tung người bay lên, trực tiếp rơi xuống trước mặt Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Hải đang điên cuồng bỏ chậy lập tức phanh chân dừng lại.
"Ngươimuốn làm cái gì?" Hắn hoảng sợ nhìn Thẩm Lệ hỏi.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, ông chủ của Bút Mặc Trai này thế mà lại biết công phu!
Hắn vốn muốn đoạt lại tờ giấy kia, chấm dứt Chu Thanh cùng Thẩm Lệ ở chỗ này, nào ngờ..
Thẩm Lệ khoanh tay nhíu mày, nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh xách theo cây gậy lớn đi lên hỏi: "Làm cái gì? Dẫn ngươi đi leo núi!"
Chu Hoài Hải run rẩy quay người nhìn Chu Thanh, nói: "Ngươi đừng tới đây, ta là đại bá của ngươi đấy, ta nói cho ngươi biết, Viễn ca bây giờ là người của kinh vệ doanh, đó là làm công ăn lương đấy!"
Chu Thanh không để ý đến hắn, một gậy liền đập xuống. Hung hăng đánh một cái, một cánh tay Chu Hoài Hải suýt chút nữa liền gãy làm đôi.
Chu Thanh giơ tay ra trước mặt Chu Hoài Hải nói: "Đưa hết tiền trên người ra đây."
Chu Hoài Hải.. Ngươi là thổ phỉ sao!
Việc đã đến nước này, hắn còn có thể nói cái gì! Ngoại trừ trơn tru đưa tiền đập vào trong tay Chu Thanh say đó mau chóng thoát đi, thì chẳng thể thể làm gì khác nữa. Nhưng mà, tiền thì đã nộp, nhưng người lại không chạy thoát.
Hắn muốn chạy, Chu Thanh liền túm lấy cổ áo hắn, hỏi Thẩm Lệ: "Huynh có thể đánh người không đến mức chết, nhưng cam đoan hắn hai tháng không xuống được giường không?"
Vừa trải qua một trận chiến, Chu Thanh xem như đã nhìn ra, công phu của Thẩm Lệ, cũng không chỉ là da lông.
Thẩm Lệ.. "Ta sẽ tận lực."
Dù sao nếu là trước kia động thủ, thì hầu hết là đoạt mạng. Dù có lưu lại một mạng, đó cũng là vì thuận tiện cho việc thẩm vấn, loại tình huống này, người còn sống sót hơn phân nửa là tàn phế.
Thẩm Lệ nói xong, Chu Thanh xé một mảnh ngoại bào của một tên tráng hán xuống, nhét vào trong miệng Chu Hoài Hải, tiếp đó thảnh thơi ngồi trên xe la. Nhìn cao thủ biểu diễn. Chu Thanh cho là Thẩm Lệ còn muốn đánh một hồi, kết quả..
Chu Thanh ngồi trên xe la còn chưa vững, Thẩm Lệ đã dùng hai chiêu kết thúc chiến đấu.
"Nhanh như vậy?"
"Ừ."
Chu Thanh.. Kính nể nhìn vị cao thủ ẩn dật một cái, quay đầu nói với Chu Hoài Hải: "Ta mặc kệ con trai ngươi là ai, ta cảnh cáo ngươi, chớ có chọc đến ta, nếu không, thấy ngươi một lần ta đánh một lần!"
Vẻ mặt ỷ thế hiếp người!
Thẩm Lệ ngồi lên xe la, đánh xe rời đi. Vừa rồi lúc động thủ, hắn đã tận lực đánh người ngã xuống hai bên đường. Tất cả mọi người, đều dán sát vào hai bên chân tường viện. Như thế, cũng không ảnh hưởng qua lại, lại không dễ dàng bị người nào ngẫu nhiên đi ngang qua nhìn thấy.
Chu Thanh cầm chỗ ngân phiếu lấy được từ Chu Hoài Hải, hỏi Thẩm Lệ: "Đây là bao nhiêu?"
Trầm Lệ liếc qua, đáp: "1000 lượng."
"Oa! Nhiều như vậy sao! Vậy trong nháy mắt ta đãcó 2000 lượng gởi ngân hàng rồi!"
"Ừ, vạn nhất Chu Hoài Hải báo quan thì sao, mặc dù chúng ta chiếm lý, nhưng thực tế là con của hắn có được chuyện tốt ở Kinh Đô, ngân phiếu này chính là chứng cứ phạm tội của chúng ta, không còn, ai cũng không thể chứng minh một thân thương tích của hắn là do chúng ta đánh."