Xét thấy Tiểu Thất bị thương nặng hơn, nên Hàn Tú chủ động đảm đương nhiệm vụ gian nan mà vinh quang là nấu cơm tối. Dĩ nhiên, thành quả lao động vất vả chỉ là hai phần cơm chiên trứng. Bởi vì, cô chỉ biết làm cơm chiên trứng.
Cũng may là Tiểu Thất còn cho cô mặt mũi, ăn hết sạch, đến một hột cơm cũng không còn.
Trong lúc cô rửa chén thì Tiểu Thất ở trong phòng khách xem tin tức, vào giờ này anh ta thích xem nhất là tin tức.
Rửa chén xong, lau khô tay, cô cũng ngồi lên ghế sô pha cùng xem tin tức. Nhìn trên màn ảnh nhốn nháo một nhóm người, cô liền bị thu hút.
"Cảnh sát khu vực cùng với sự hợp tác của người dân, đã phá được một vụ buôn bán người mang tính nghiêm trọng, bây giờ tôi sẽ thông tin cho mọi người rõ hơn về tòa nhà hiện trường ở sau lưng tôi, đây là một viện điều dưỡng tư nhân nằm ở phía Đông ngoại thành. Cảnh sát cho biết, từ trước đó đã nhận được tin tố cáo ẩn danh...... Trải qua một năm theo dõi truy xét, cuối cùng thì cảnh sát đã bắt gọn được nhóm đối tượng này, giải cứu số người bị hại...... Vụ án lần này mang tính chất nghiêm trọng, số người được cứu vào khoảng hai mươi sáu người, số tội phạm hiềm nghi, liên quan đến vụ án là năm người. Chúng ta cùng đi sâu vào trong để biết thêm thông tin....... Phóng viên Ngã Thị đài truyền hình thành phố."
Ánh mắt Hàn Tú chuyển động không ngừng theo màn hình TV, từng gian phòng được xây đựng hết sức tinh sảo, quá giống với kiểu "phòng tổng thống", trong phòng trang bị đầy đủ thiết bị, hồ bơi mấy trăm m2 cực lớn...... Cô trợn tròn hai mắt, không khỏi cảm thán: "Thật là khiến người ta say mê! Nhìn kiểu gì cũng thấy y như là thiên đường chốn nhân gian, khách sạn năm sao cũng còn kém nữa là, thì ra viện điều dưỡng lại có thể xa hoa như vậy. Viện điều dưỡng tốt như vậy mà lại là hang ổ của tội phạm. Bọn người này cũng hay thật, ai mà nghĩ tới bọn họ lại giấu người ở nơi như thế này."
Hai mắt Tiểu Thất nhìn thẳng vào màn hình tivi, giọng nói lạnh như băng: "Thiên đường của nhân gian sao? Hừ! Nơi này căn bản là địa ngục trần gian, bọn họ không phải là người buôn lậu, mà bọn họ chính là bọn giết người."
"Đúng vậy, những người này táng tận lương tâm, bị bắt là đáng đời, coi như không tử hình, thì cũng lãnh án chung thân, cả đời bị giam cầm." Hàn Tú không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Tiểu Thất, chỉ cho là anh đang bày tỏ sự căm hận với bọn buôn người.
Tiểu Thất không nói tiếng nào, tắt tivi, sắc mặt âm u ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người.
Hàn Tú thấy mặt anh ta xanh mét, nghĩ là miệng vết thương của anh ta lại rách ra, khẩn trương kiểm tra.
"Tôi không sao." Anh nói.
"Tôi thấy sắc mặt anh không tốt......"
"Tôi thật sự không sao."
"Đúng rồi, tối hôm nay anh ngủ ở thư phòng đi, tôi sẽ trải giường chiếu cho anh, anh tới giúp tôi mở cửa ra là được." Cô vừa nói, vừa đi về phòng ngủ của mình.
Tiểu Thất siết chặt nắm tay, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại, phải quên đi chuyện trong viện điều dưỡng.
Hàn Tú ôm một cái nệm trải lên sàn nhà trong thư phòng, lại lấy thêm một cái gối ôm mà cô thích nhất cùng với một cái gối nằm đưa qua đó cho anh ta. Ga giường và mền đều cùng kiểu dáng hoa hồng có viền hoa văn, áo gối là kiểu hoa màu tím mộng mơ, trải ngay chính giữa thư phòng, khiến cho thư phòng hết sức bình thường, không khí tràn ngập cảm giác dịu dàng.
Chỉ tiếc là tấm nệm này, so với thân hình cao hơn 1m8 của Tiểu Thất thì hơi không phù hợp.
Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào khung cảnh mơ mộng hồng tím đan xen trên đất, chân mày nhíu lại thành ông lão, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt đầy chất vấn nhìn về phía Hàn Tú.
Hàn Tú gãi gãi đầu, lắp bắp nói: "Cái đó...... Hôm nay, vẫn chưa mua được giường, nên tạm thời anh ngủ đỡ trên sàn nhà nha. Nhà tôi cũng chỉ có hai kiểu dáng dành cho nữ như vậy thôi, anh không thích... thì cũng chỉ có thể chờ tới ngày mai lại đi mua, tối nay...... thì ngủ đỡ vậy nha. Ở đây có máy điều hòa, sẽ không có nóng như mấy đêm trước nữa đâu. Còn nữa, ở đây còn có máy tính và sách, anh cứ tự nhiên sử dụng và đọc. Còn nữa...... Anh mà cần cái gì, thì cứ nói với tôi."
"Ừ." Tiểu Thất đáp nhẹ.
Hàn Tú cúi đầu, cắn cắn môi, ngập ngừng một hồi, ngẩng đầu nói với Tiểu Thất: "Hôm nay, thật sự cảm ơn anh, nếu như không có anh, thì chắc là tôi hiện đang nằm trong bệnh viện rồi. Nhưng mà, tôi cũng sẽ không vì anh đã cứu tôi, mà đối xử khác biệt với anh đâu. Ở nơi này anh là khách ở trọ, ở công ty, anh chính là nhân viên của tôi." Hôm nay, đã quá nhiều lần ngoại lệ, khiến cho cô cảm thấy bất an, nói thẳng ra rồi, cô sẽ thoải mái hơn.
"Cô không cần cám ơn tôi. Nếu như không có cô, thì có lẽ tôi đã chết rồi, mà cứ coi như tôi còn sống, thì cũng không biết là phải đi đâu......" Giọng nói Tiểu Thất trầm thấp, đè nén cảm giác bi thương cực độ.
Hàn Tú lại một lần nữa bắt gặp, vẻ mặt mang chút bi thương lại có vài phần bất đắc dĩ trên mặt anh ta, phảng phất cứ thật như là nếu cô không nhiều chuyện, dẫn anh ta về đây, thì anh ta thật sự sẽ chết.
Đáy lòng như là bị cái gì đó nhẹ nhàng va chạm, hơi nhói đau.
Cô cắn cắn môi nói tiếp: "Anh nói như vậy, khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ. Anh có biết vì sao lúc đó tôi lại chấp nhận dẫn anh về đây không? Đều là bởi vì phần ân tình của mẹ anh Đỗ lão sư, nếu như không có Đỗ lão sư, thì có thể là tôi sẽ bỏ mặc sự sống chết của anh ở đó. Hơn nữa, đồng ý cho anh ở lại cũng không phải là vô duyên vô cớ, mà là vì tôi muốn phát huy giá trị của anh, để anh kiếm tiền cho tôi. Vậy nên, tôi cũng không phải là kiểu người tốt như trong tưởng tượng của anh đâu... Không phải là ân nhân đâu."
"Không có quan hệ, bất luận là cô vì lý do gì mà cho tôi ở lại đây, đều không quan trọng." Anh lắc đầu một cái.
Hàn Tú có chút luống cuống: "Mà tôi không hiểu là vì sao, anh lại không cho tôi liên lạc với Đỗ lão sư và đám bạn kia của anh. Liên lạc được với bọn họ, thì chẳng phải là sẽ biết được rốt cuộc thì anh đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ anh không muốn biết, bản thân mình đã xảy ra chuyện gì hả?"
"Tôi không muốn biết." Bản thân anh xảy ra chuyện gì, tự anh biết rất rõ. Nếu như nói tới người nhà, thì trên thế giới này có lẽ chỉ có một người được xem là người nhà của anh mà thôi đó chính là giáo sư Trương. Anh sẽ tìm được giáo sư, còn những người khác không phải là người nhà của anh.
"Anh....." Hàn Tú cứng họng, cô thật không nghĩ tới là anh ta lại có thể trả lời như vậy được: "Nhưng mà...... Anh cũng không thể nào, ở chỗ này của tôi cả đời được." Dù sao thì hiện tại bọn họ cũng không có mối quan hệ nào cả, cho dù có, thì cũng chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên.
"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không ở lại chỗ của cô cả đời đâu, đến lúc nên đi, thì tôi sẽ lập tức rời đi. Tôi chỉ mong là trong khoảng thời gian tôi ở đây, cô sẽ không đuổi tôi đi, tôi cũng không cần cô thông báo cho người nhà hay là cho đám bạn kia của tôi biết gì cả. Cô muốn tôi kiếm tiền cho cô, được thôi, tôi sẽ kiếm tiền cho cô, bất kể là chuyện gì cô muốn tôi làm, chỉ cần là tôi làm được, thì cô cứ nói, chỉ cần là cô muốn". Cứ coi như anh không muốn rời đi, thì bắt buộc cũng phải đi thôi. Bọn người Cổ tiên sinh đó, sẽ không bỏ qua anh đâu, hiện giờ có thể là chưa có tin tức của anh, nhưng không có nghĩa là qua một thời gian nữa, họ cũng sẽ không tìm được anh. Anh không thể để cho Cổ tiên sinh làm tổn hại tới cô, qua một thời gian nữa thôi, chờ tới lúc anh hỏi thăm được tình hình của giáo sư Trương ra sao, thì đó cũng là lúc anh nên rời khỏi đây.
Hàn Tú kinh ngạc, Tiểu Thất nói không giống như là nói giỡn, cũng tuyệt đối không phải là kiểu cố tình gây sự, mà ngược lại giống như là anh ta coi nơi này trở thành một nới để tránh nạn, anh đang trốn tránh điều gì đó.
"Tiểu Thất......" Đây là lần đầu tiên cô gọi cái tên này của anh, rất xa lạ nhưng cũng rất thân thiết. "Có phải là anh đã nhớ lại chuyện gì không hả? Nếu như có gì khó khăn, thì anh cứ nói với tôi." Mặc dù cô đã từng mang nỗi hận với anh ta rất lâu, nhưng thời gian cũng đã trôi qua mấy năm rồi, có mang hận nhiều hơn đi chăng nữa, thì nỗi hận đó cũng theo thời gian mà tan thành mây khói.
"Không có gì khó khăn cả." Khó khăn của anh đó chỉ là cần một nơi để cư trú, "Cô có đồng ý với tôi không?"
Hàn Tú liều mạng cắn môi, trầm mặc thật lâu, sau đó thở dài một hơi, trả lởi: "Tôi đồng ý với anh, anh muốn ở đây tới khi nào cũng được. Nhưng tới lúc muốn rời đi, thì nhớ là phải nói với tôi trước một tiếng là được."
"Cám ơn."
Hàn Tú lại một lần nữa cẩn thận, tinh tế, đánh giá khuôn mặt của anh, hy vọng là có thể từ trên khuôn mặt anh, nhìn ra được một chút đầu mối gì đó, chỉ là vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh như thường, cô không nhìn ra được đầu mối gì cả. Anh của bây giờ, cùng với anh của mấy năm trước, hoàn toàn chính là hai người, bất luận là từ kiểu nói chuyện cho đến thói quen, cô đều không tìm ra được một chút điểm giống nhau nào. Nếu như không có khuôn mặt đó, cô thật sự hoảng hốt cho là, người hiện tại đang đứng ở trước mặt cô chính là một người khác, một người hoàn toàn xa lạ.
Trong những ngày qua, trong đầu của cô cứ liên tục đặt ra những nghi vấn, anh ta là Tiểu Thất sao? Thật chẳng lẽ giống như Nicolas Cage và John Travolta trong phim <Face/Off> (*) sao? Lúc trước cô đã cười nhạo anh ta, nói anh ta coi nhiều phim nên bị nhiễm, vậy mà hiện tại bản thân lại có những suy nghĩ này, nhưng mà chính ý nghĩ này cứ làm cho cô lo sợ không thôi.
(*) Phim nói về một nhân viên FBI trải qua một cuộc phẫu thuật cấy ghép mặt và giả định danh tính và ngoại hình của một kẻ khủng bố, nhưng kế hoạch chuyển từ xấu sang tệ hơn khi cũng có một kẻ khủng bố mạo danh điệp viên FBI.
Rốt cục, cô không nhịn được nữa liền hỏi: "Thật ra anh có đúng là Tiểu Thất không? Có phải là anh cũng giống như trong phim có thể dịch dung, đổi thành khuôn mặt của tên kia, thật ra thì, anh chính là một đào phạm trong tù đúng không hả?"
Tiểu Thất ngước hai mắt đen thẫm nhìn cô, khóe miệng khẽ động, cách hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Cô coi TV hơi nhiều rồi đó, tôi cũng rất là muốn mình có khả năng thay đổi gương mặt đây."
Hàn Tú bị anh nói như thế, bên tai nóng lên, không được tự nhiên vuốt tóc: "Ngày mai anh không cần tới công ty, cứ ở nhà chăm sóc vết thương cho tốt. Anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi ra ngoài một chút."
Đang lúc Hàn Tú cầm tay nắm cửa, đang muốn mở cửa, chỉ nghe Tiểu Thất nói với cô một câu: "Hàn Tú, bất luận cả đời này của tôi kéo dài được bao lâu, có thể đi được bao xa, thì tôi vẫn luôn rất cảm kích cô, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên."
Anh ở trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, cho dù có chết đí rồi, thì cũng nhất định không quên. Anh không thể phủ nhận, lỡ một ngày kia anh đột nhiên chết đi, nhưng mà anh sẽ vĩnh viễn nhớ tới cô. Hàn Tú, hai chữ này, đã in thật sâu vào trong trái tim anh.
Hàn Tú quay đầu, ngơ ngẩn, ánh mắt đối diện với một đôi mắt đen, trầm tĩnh sáng ngời.
"Bất luận là cuộc đời này của tôi kéo dài được bao lâu, tôi vẫn luôn rất cảm kích cô, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên." Một câu nói này làm cô cảm thấy phảng phất như là cô đang nằm trên mặt đất, đột nhiên có vật gì đó, rơi từ trên không trung xuống, đập vào trái tim của cô, làm cho cả người cô rung động.
Nhiều năm trước đây, khi cô và anh còn là bạn bè trai gái, cô cũng chưa từng thấy, anh dùng ánh mắt phức tạp như vậy để nhìn cô, dùng một ngữ điệu mang theo sự đau thương như vậy để nói với cô rằng, anh sẽ không quên cô. Khi đó, anh ta chỉ biết cợt nhả theo sát cô nói, Hàn Tú, anh thích em. Rồi trong nháy mắt, anh ta lại cùng với ngưởi con gái khác nằm ở trên giường.
Và hôm nay, mối quan hệ gì cũng không có, cho nên không dám cam kết, anh chỉ nói là sẽ không quên. Là như thế này phải không? Nhớ hay là quên một người, tại sao lại muốn dùng cả đời?
"Cả đời này của anh, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, nếu như anh chỉ dùng để nhớ một người, thì đó chính là một loại lãng phí. Vậy nên...... nên như thế nào thì cứ như vậy thôi là tốt nhất." Hàn Tú dùng sức cắn môi, cổ họng cứ như nghẹn lại, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đóng cửa.
Tiểu Thất nhìn cánh cửa khép lại, bất giác lộ ra một nụ cười chua xót, mang ý vị sâu xa.
Hàn Tú không hiểu anh đang nói tới cái gì, anh cũng không có cách nào để nói cho cô biết sự thật. Cô mà biết sự thật, thì chỉ mang đến cho cô vô tận phiền toái mà thôi.
Hôm nay trên tin tức nói, chỉ bắt được năm người, năm người kia, anh chỉ thấy qua hai người, hai người này trong tổ chức không có vai trò quan trọng gì. Ngay cả những người "Bị lừa bán" kia, mỗi một gương mặt đều xa lạ, những vật thí nghiệm giống như anh đều không thấy một ai.
Trong lòng anh cực kỳ mong, toàn bộ bọn họ bị bắt hết đi, nhưng trước lúc cảnh sát phát hiện thì Cổ tiên sinh đã có chuẩn bị, anh muốn tất cả bọn họ đều phải chết, bao gồm cả anh, bao gồm cái phòng thí nghiệm đó, anh muốn hủy diệt toàn bộ.
Những người này đều là thế thân......
Anh thấy có chút mệt mỏi, từ từ nằm xuống giường.
Cánh tay gác lên hai mắt che khuất tầm nhìn, để cho tim của anh bình ổn lại.
Anh không nghĩ tới tương lai, cũng không muốn biết tương lai sẽ như thế nào, có lẽ qua ngày nào thì hay ngày đó. Nếu một ngày tới lúc anh phải rời đi, thì hết thảy, sẽ được phong kín trở thành một bí mật vĩnh viễn không được tiết lộ.
Anh trở mình, một mùi hương thoang thoảng thuộc về phái nữ, mùi hương đặc hữu không ngừng quanh quẩn ở chớp mũi của anh. Anh nhíu mày, lại trở mình, tránh không đụng đến vết thương, thì hương thơm này càng nồng thêm, là từ trên gối đầu truyền tới.
Là mùi hương của Hàn Tú.
Mặc dù đầu tóc cô gái kia nhìn qua có chút rối, nhưng kì thực chất tóc rất tốt, mái tóc dài luôn thoang thoảng tản ra một hương thơm như vậy. Mùi hương như vậy luôn khiến cho anh rất an tâm.
Anh nghĩ, anh thật sự có chút mệt mỏi.
Anh kéo chăn đắp lên người, nhắm lại mắt, hương thơm quanh quẩn khiến hô hấp của anh trở nên trầm tĩnh rất an tâm, chỉ chốc lát sau liền ngủ say