Tiểu Thất cứ đi sát theo phía sau Hàn Tú, dần dần, anh đã dám ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, mà không phải là cúi thấp đầu trốn tránh nữa.
Hôm nay, ở đây anh đã nhìn thấy được loài người, so với lần đầu tiên lúc anh trốn ra, thì lúc này họ nhìn thấy anh phản ứng lại hoàn toàn khác xa. Mặc dù có rất nhiều nữ sinh cứ dõi mắt theo nhìn anh, rồi bàn luận xôn xao, nhưng mà trên mặt những nữ sinh đó đều mang đậm cười, chứ không giống như một tuần trước, khi nhìn thấy anh đều lộ vẻ mặt sợ hãi.
Những người anh gặp trước mắt này, đều không có tạo cảm giác nguy hiểm cho anh, trái tim nặng trĩu như bị đá đè ép thoáng nhẹ đi, còn trên vai cứ như đang vác một vật nặng tạm thời đã có thể buông lỏng.
Khi đến siêu thị, nếu như nói rất nhiều người thì không chính xác, phải nói chính xác là đông nghẹt người.
Hàn Tú lấy xe đẩy chuyển cho Tiểu Thất. Tiểu Thất cảm thấy hết sức tò mò đối với đồ vật mới này, còn ở trước mắt anh thì bày ra đa dạng các loại mặt hàng đầy đủ màu sắc, làm cho anh không kịp thích ứng, có một số thứ anh đã nhìn thấy được ở trên ti vi, trên sách hoặc là ở trên báo, nhưng phần lớn thì đều là những thứ anh chưa được nhìn thấy, mỗi một món đồ anh đều cầm ở trong tay nghiên cứu cẩn thận một phen, sau đó lại cẩn thận đặt về chỗ cũ.
Đi qua khu bán sách, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn thấy trên bìa của một quyển sách có hình món ăn, “dạy bạn nấu 1000 món ăn gia đình”, anh thuận tay cầm lên, lật từng trang từng trang xem thử, là sách dạy nấu ăn và còn liệt kê đầy đủ các cách phối hợp thành phần dinh dưỡng với nhau trong mỗi bữa ăn, quyển sách dạy nấu ăn này sẽ giúp ích rất lớn trong việc chọn lựa bữa ăn dinh dưỡng tốt cho cơ thể của anh, vì vậy anh đặt sách vào trong xe đẩy.
Anh ngước mắt, nhìn lên đám người nhộn nhịp, trong lúc bất chợt không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tú.
Anh nhíu chặt mi tâm, đẩy xe đẩy đi, tìm bóng dáng của Hàn Tú từ bên trong đám người.
Thỉnh thoảng, anh luôn có thể bắt gặp, ánh mắt của một số nữ sinh hướng về phía anh cười, nụ cười đó cũng không thể làm cho anh an tâm, chỉ làm cho anh phiền não.
Không tìm được Hàn Tú, anh lại càng thêm phiền não.
"Tiểu Thất, anh rốt cuộc là chết ở đâu vậy? Tôi đi tìm anh cả một vòng lớn, kết quả là anh đứng ở nơi này phóng điện với con gái người ta. Thật đúng là tính xấu không đổi mà." Hàn Tú ném mạnh hai lốc giấy vệ sinh vào xe đẩy.
Gần đây giá giấy vệ sinh cứ tăng nhanh, thừa dịp đang hạ giá cô liền vội vàng mua về để dành. Rõ ràng là thấy Tiểu Thất vẫn đi ở phía sau cô, kết quả là cô chạy đến khu bán giấy cầm ra hai lốc giấy, thì lại không nhìn thấy tăm hơi của anh ta đâu cả. Hại cô xách đồ nặng như vậy đi khắp nơi tìm anh ta, kết quả anh ta thật tốt, đứng ở chỗ này phóng điện loạn xạ với con gái người ta, còn cố ý bày ra loại vẻ mặt u buồn trầm lắng đó, chỉ sợ mê chết người không đền mạng.
Đối mặt với lửa giận của Hàn Tú, Tiểu Thất đã tập thành thói quen, anh đã có thể lấy việc chế tạo tạp âm của cô làm thú vui.
Nhưng mà...... Phóng điện loạn xạ là sao? Anh không hiểu nó có ý gì. Nếu như anh có thể phóng điện, thì đã dùng nó để phòng thân rồi, anh cũng không cần phải tìm một nơi an toàn để ở. Mấy nữ sinh kia cười với anh, còn anh chỉ theo bản năng cau mày lại thôi, như vậy lại bị nói là phóng điện loạn xạ sao? Vậy thì, không phải là ngày ngày anh đều phóng điện với Hàn Tú hả? Bởi do cô cứ hễ động một chút là thích tạo tạp âm.
Hàn Tú nhìn thấy trong xe đẩy đặt một quyển sách, cô cầm lên nhìn, lại là “dạy bạn nấu 1000 món ăn gia đình”.
"Hừ! Anh mua sách này làm cái gì? Anh cho rằng cứ nhìn vào sách dạy nấu ăn là có thể nấu ra món ăn sao? Có hiểu cái gì gọi là thực tế hay không? Lãng phí tiền!" Hàn Tú liếc anh ta một cái, trả sách dạy nấu ăn lại giá sách.
Tiểu Thất đưa tay lần thứ ba đặt sách vào lại trong xe đẩy, Hàn Tú trợn tròn mắt trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ muốn phản đối, nhưng đến lúc chống lại ánh mắt kiên quyết lộ ra uy hiếp của anh ta, thì cô đành phải cắn răng chịu đựng, đẩy xe đẩy, đi nhanh đến quầy thực phẩm ở lầu một.
Hàn Tú liều mạng ném vào trong xe đẩy cái loại thịt và rau dưa, tựa như những thứ này đều không tốn tiền vậy, vào giờ phút này, trong đầu của cô chỉ có một suy nghĩ: ‘Đường Trạch Tề, tôi giết chết anh.’
Tiểu Thất bắt chước Hàn Tú, sau khi nhìn kỹ thành phần dinh dưỡng ở bên ngoài các loại thức ăn, thì sẽ ném hết vào trong xe đẩy.
Hàn Tú chết nhìn chằm chằm vào những thứ đó, nghiến răng lại không dám phát tác, chỉ có thể mặc anh ta muốn mua gì thì mua.
Sau đó, chiếc xe đẩy chất đầy đồ ăn, rất khó để điều khiển nó, Hàn Tú đẩy xe có chút khó khăn, cứ hết đụng vào chỗ này lại đụng vào chỗ kia, không cẩn thận đụng phải gian hàng ở trước mặt, bánh xe của xe đẩy bật ngược lại, vừa lúc cán lên ngón chân của cô, làm cho cô đau đến mức trào nước mắt ngay tại chỗ.
Tiểu Thất hơi chau mày, nhìn cô ngồi xổm người xuống, xoa đầu ngón chân, vẻ mặt thống khổ. Anh cũng không suy nghĩ nhiều, theo trực giác vươn tay cầm tay vịn, kéo xe lùi ra lại.
Gương mặt Hàn Tú đau khổ ngẩng đầu nhìn anh ta, anh ta ném cho cô một ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa xem thường, ý bảo cô tránh ra, sau đó đẩy xe đẩy bước chậm rãi về phía lối ra.
Hàn Tú khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng lên, khập khễnh chuyển hướng quầy thu ngân.
Đột nhiên, ở cửa siêu thị vang lên tiếng báo động "Tích tích tích", gây nên một trận xôn xao.
Cô nhìn về phía trước, thấy Tiểu Thất đẩy xe đẩy đang bị chú bảo vệ ngăn lại, không biết là nói gì đó.
Thật là muốn chết mà! Người này không phải là chỉ bị thương ở đầu, mất trí nhớ thôi sao? Đến ngay cả việc mua đồ xong thì phải trả tiền cũng không biết luôn hả? Không trả tiền mà muốn đem đồ ở trong siêu thị ra ngoài, muốn vào đồn cảnh sát ăn bữa tối miễn phí sao? Ôi! NO!
Cô nhịn đau, nhảy lò cò về phía cửa, sau đó tỏ vẻ rất vô tội, bộ dạng rất đáng thương hỏi: "Bác bảo vệ, xin cho cháu hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái này...... Cái đó......" Bác bảo vệ nhìn Hàn Tú, rồi chỉ vào Tiểu Thất đang đứng ở một bên cứ bày ra bộ mặt lạnh như băng hỏi: "Cô gái này, xin hỏi người đàn ông này là chồng hay là bạn trai của cô vậy?"
Hàn Tú vừa nghe hỏi vậy, liền cười hết sức dị thường 囧, lập tức khoát tay vô cùng kiên định nói: "Anh ấy không phải là chồng cháu, cũng không phải là bạn trai của cháu."
Vẻ mặt của bác bảo vệ hơi nghi ngờ: "A, vậy là không có quan hệ gì với cô." Bác bảo vệ cầm điện thoại lên, gọi đến phòng bảo an nói bắt được kẻ trộm.
Hàn Tú lập tức kêu lên: "Anh ta không phải là bạn trai của cháu, nhưng là bạn của cháu." Thật ra thì cô rất muốn nói là ngay cả bạn bè cũng không phải......
Bác bảo vệ lại lần nữa nhìn thẳng vào Hàn Tú, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dùng tiếng phổ thông đậm chất người bản xứ nói: "Ai, ta nói này mấy người trẻ tuổi các ngươi, cho dù là hiện tại vật giá có leo thang đi nữa, nhưng chúng ta làm người thì phải có nhân cách, có văn hóa, đúng không? Hai người các ngươi tưởng rằng, mình còn là đứa trẻ con có thể tùy tiện lấy đồ sao? Đứa trẻ tùy tiện lấy đồ đi, thì được gọi là thỏa mãn sự yêu thích muốn giữ lấy của trẻ con, bởi vì chúng còn nhỏ không ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc làm đó. Nhưng còn các ngươi thì lại khác, các ngươi đã mang tư tưởng, có ý thức của người trưởng thành, lại vẫn có thể lấy đồ trong siêu thị mang ra ngoài mà không trả tiền như vậy, thì người ta gọi loại hành vi này là ăn cắp. Hiện tại cứ coi như là bảo vệ siêu thị không nhìn thấy đi, nhưng có nhìn thấy cái cửa đó không, nó gọi là cửa báo động. Chỉ cần ngươi lấy bất cứ thứ gì của siêu thị mang ra, thì nó cũng sẽ báo động ‘ti ti ti’".
Hàn Tú không nhịn được liên tưởng bác bảo vệ này với hình ảnh của Đường Tăng, cứ càu nhàu không dứt, vội vàng lên tiếng cắt đứt: "Bác trai, bác trai, người hãy cứ bình tĩnh chớ nóng. Bạn của cháu, anh ấy tuyệt đối không phải là muốn trộm đồ, thật ra thì đầu óc của anh ấy bị thương, có chút vấn đề nhỏ." Cô muốn điên mà! Cô thế nào lại bất tri bất giác theo sát bác bảo vệ này "Làm chuyện xin xỏ từ trước tới nay chưa từng có vậy".
"Đầu óc có vấn đề?"
Cô mãnh liệt gật đầu: "Đúng vậy, bác cứ nhìn cái ánh mắt đờ đẫn không ánh sáng kia mà xem, hơn nữa còn có bộ dáng vừa ngây ngô vừa đần độn, tất nhiên là có chút vấn đề."
Bác bảo vệ cẩn thận quan sát kĩ Tiểu Thất, sau đó vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Hàn Tú: "Tôi nói cô này người trẻ tuổi, cô có biết hay không? Tôi đã làm ở chỗ này ít nhất là năm năm rồi, cũng đã bắt được không dưới một trăm khách hàng trộm đồ như thế này rồi, cô có biết khách hàng trộm đồ nào cũng nói giống như cô hay không?"
"......" Không phải chứ? Họ đều nói là đầu óc mình có vấn đề, là người mắc bệnh tâm thần sao?
"Ai, vậy là đúng rồi, nhìn cái vẻ mặt này của cô, thì ta đã hiểu. Mỗi lần khách hàng bị bắt gặp trộm đồ, mỗi người bọn họ đều nói là đầu óc của mình có vấn đề, cho nên tôi mới nói người trẻ tuổi cô nha, không thể đổi câu nào đó mới mẻ hơn sao?"
"......" Quả nhiên là đã đoán trúng......
Hiện tại làm ăn trộm, sao lại không có trình độ như vậy chứ? Tưởng giả bệnh thần kinh đi trộm đồ thì không phạm pháp sao?
"Hai người các ngươi đi với tôi đến phòng bảo an một chuyến, cụ thể hai người có thật sự là người mắc bệnh tâm thần không? Thì hai người nói rõ với quản lý của chúng tôi đi."
"......" Tôi xỉu mà! Bác bảo vệ, người có cần phải vô tình như vậy hay không? Dù gì cháu cũng đã đứng nghe người trách mắng lâu như vậy mà......
Bác bảo vệ hết sức nghiêm túc ra dấu tay mời Hàn Tú đi.
Hàn Tú nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của bốn bảo vệ khác nói cho cô biết, nhanh đi theo họ thôi, tránh cho chuyện vỡ lỡ ra thì mọi người đều khó coi.
Hai mắt cô nhìn về phía Tiểu Thất, tay anh ta vẫn còn đang vịn chặt chiếc xe đẩy không thả. Người này trừ bày ra một bộ mặt thối, thì cũng chưa từng nhìn thấy anh ta bày ra loại vẻ mặt thứ hai.
Cô tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, bất đắc dĩ xoay người đi theo bác bảo vệ đi lên phòng bảo an ở trên lầu.
Tiểu Thất buông hai tay đang vịn chặt xe đẩy ra, lặng lẽ đi theo sau lưng của Hàn Tú.
Đến phòng bảo an, Hàn Tú giải thích ngàn lần vạn lần, nói bọn họ là vô tội, đầu óc của Tiểu Thất thật sự là bị thương, có vấn đề.
Phòng bảo an yêu cầu Hàn Tú xuất trình giấy chứng nhận của bệnh viện, Hàn Tú tức cười. Sau lại trải qua nửa giờ dùng nước miếng hăng hái chiến đấu, người của phòng bảo an mới phát hiện cách nói chuyện của Tiểu Thất "Cùng với người khác là không giống nhau”, mới đồng ý để cho Hàn Tú thanh toán, không truy cứu việc Tiểu Thất lấy đồ mà không trả tiền nữa.
Ra khỏi phòng bảo an, Hàn Tú dùng ánh mắt hung hăng liếc nhìn về phía Tiểu Thất: "Không phải anh bình thường rất yêu thích tiếng Anh sao? Lúc anh lấy những thứ đồ này, chẳng lẽ không nhìn thấy chữ tiếng Anh ghi trên bảng giá sao? Không nhìn thấy khắp nơi bên trong khu bán hàng đều treo bảng trên đó viết On Sale sao? Coi như là có giảm giá thật rẻ đi chăng nữa thì vẫn phải trả tiền. Đại ca à, anh có hiểu hay không vậy?"
"Nơi trước kia tôi ở, lấy những đồ này đều không cần phải trả tiền." Tiểu Thất vẫn mang vẻ mặt lạnh như băng, giọng điệu nói chuyện cũng lạnh như băng.
"Lấy đồ không cần trả tiền? Anh coi tôi là ngu ngốc sao? Tôi không có ra nước ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không biết gì cả. Nước Mĩ mở viện phúc lợi sao? Cái gì cũng tặng không cho anh? Vậy sao anh không ở nước Mĩ luôn đi, còn muốn trở lại đây chết làm gì?" Vừa nhìn thấy bộ dạng muốn ăn đòn kia của Tiểu Thất, thì cô lập tức muốn lật bàn.
"Cho đến bây giờ, tôi mới tiếp xúc với cái thế giới này, cô nghĩ là vừa mở mắt ra thì chuyện gì cũng biết hết sao?" Tiểu Thất lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, hai tay đút trong túi quần, đứng thẳng người đi lướt qua cô, hướng cửa siêu thị bước đi.
"......" Một câu nói chặn họng của Hàn Tú, ngay cả nụ cười cũng tối đi.
Lúc này, bác bảo vệ lúc nãy bắt bọn họ đi tới, hướng cô cười ha ha nói: "Ai, Cô Hàn à, tôi thấy dáng dấp cô thật sáng láng, lần sau ra ngoài đi siêu thị thì đừng có dẫn theo người thân tinh thần có vấn đề ra ngoài nhé, nếu không siêu thị của chúng tôi lại phải treo thông báo, người tinh thần có vấn đề thì không được bước vào, như vậy sẽ khiến cho phần lớn người dân phẫn nỗ. Cô làm như vậy vô tình gây ra rất nhiều phiền toái cho chúng tôi, một tháng chúng tôi lấy được mấy đồng lương cũng không dễ dàng gì."
"......" Hàn Tú nghiến răng, siết chặt nắm tay.
Cô sẽ cố nhẫn nhịn, chịu đựng hết một tháng, tháng sau, cô nhất định phải đuổi Tiểu Thất ra khỏi cửa.