Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 126: Lang tâm cẩu phế





Bóng Thích Trường Chinh sắp khuất sau những lùm cây rậm.



Một niềm thôi thúc dâng lên trong lòng khiến Sở Hồng Ngọc không ghìm được bất giác dợm chân toan đuổi theo gã trai tài tuấn ấy. Được vài bước nàng sực tỉnh dừng phắt lại, thở mạnh mấy hơi mới lấy được bình tĩnh.



Linh cảm nữ nhân mách bảo nàng đã không nhìn nhầm!



Thích Trường Chinh phóng khoáng hào dũng, vừa mang vẻ Hắc đạo bất chấp thủ đoạn, vừa không mất đi phong thái của bậc anh hùng. Kiểu cách không chịu bị gò ép bởi bất cứ điều gì đó chính là bản sắc riêng của hắn, chỉ hận là nàng gặp hắn quá muộn, lại trong tình cảnh ngươi sống ta chết thế này, có nhận ra thì cũng chỉ là một lần tiếc nuối mà thôi.



Tâm trí Sở Hồng Ngọc cứ thế lan man bao nhiêu ý nghĩ. Từ bao lâu nay nàng chỉ quanh quẩn trong sư môn, mới xuất ngoại chưa đầy hai tháng đã thấy thiên hạ thật bao la rộng lớn.



Càng mở rộng tầm mắt, hình ảnh Thượng Đình trong lòng nàng càng trở nên bé mọn đến tội nghiệp, tình yêu ngày nào đã không cánh mà bay.



Đột nhiên sau vai Sở Hồng Ngọc thoắt tê đi, theo bản năng nàng vội bước lên phía trước. Chưa nhấc được chân lên thì thắt lưng đã cứng lại, ngã vào lòng một nam nhân cao lớn.



Gã trai đó vòng đôi tay lực lưỡng ôm chặt lấy eo thon của nàng, bàn tay không ngừng xoa lên khắp người, ghé miệng khẽ cắn vào mang tai Sở Hồng Ngọc tán thưởng: “Đúng là vưu vật trời sinh, tiểu tử Trường Chinh không biết ngu xuẩn hay nhát gan mới tha cho nàng!”



Giọng của hắn mang khẩu âm lơ lớ của người dị quốc, song thanh âm lại hết sức ấm áp khiến người ta thật khó sinh căm hận.



Sở Hồng Ngọc giọng run rẩy: “Ngươi là ai?”.



Gã trai nâng cằm Sở Hồng Ngọc lên, quay lại. Một khuôn mặt nam tử tuấn tú đến độ tà dị hiện ra trước mắt nàng.



Dị quang lấp lánh trong đáy mắt và nụ cười quyến rũ kỳ lạ của gã khiến Sở Hồng Ngọc phải thoáng ngây ra, thầm nghĩ võ công và bề ngoài của hắn như vậy, đâu cần dùng thủ đoạn thế này để trêu ghẹo nữ nhân chứ?



Hai mắt gã trai nheo lại hóm hỉnh: “Tại hạ Ưng Phi, xin chào Bang chủ phu nhân!”



Sở Hồng Ngọc giật mình hoảng sợ: “Đã biết ta là ai, còn không mau buông tay ra?”



Nụ cười trên mặt Ưng Phi vẫn không thay đổi, đột nhiên cúi xuống hôn chầm lên cặp môi thơm của nàng.




Hai bàn tay gã giờ đây mới thi triển ma công, trắng trợn lần qua mấy lần áo vào đến tận trong. Mười đầu ngón tay như có lửa, mỗi lần chạm đến da thịt nàng đều khiến thân thể Sở Hồng Ngọc bùng lên những cảm giác phấn khích nóng ran, thần trí dần trở nên mê muội.



Chỉ chưa đầy một khắc sau, Sở Hồng Ngọc đã quên hẳn mình đang bị xâm phạm, cuồng nhiệt đáp lại từng kích thích của Ưng Phi. Khi gã ngẩng lên rời khỏi khuôn mặt nàng, cơ thể Sở Hồng Ngọc vẫn căng lên chờ đợi, cái miệng nhỏ xinh không ngớt thở hổn hển.



Ưng Phi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng, chợt bật cười đắc ý: “Thích tiểu tử hẳn sẽ hối hận đến chết nếu biết nàng cuồng nhiệt thế này!”



Cái tên Thích Trường Chinh khiến Sở Hồng Ngọc dần tỉnh lại. Nàng gắng gượng cầu khẩn: “Hãy thả ta ra!”



Giọng Ưng Phi thoắt dịu dàng: “Để nàng đi ư? Bảo ta làm sao nỡ đây!” Hai bàn tay vẫn không ngừng xoa nhẹ trên cơ thể nàng.



Sở Hồng Ngọc cố nén nhịn những trò ma thuật của đối phương, run rẩy: “Ngươi không phải hạng tiểu nhân, vì sao lại đối xử với ta như vậy?”



Ma quang trong mắt Ưng Phi đột nhiên biến mất, thay vào là luồng sát nhãn thù hận: “Bởi vì nàng đã động lòng với Thích tiểu tử, chẳng khác nào đã thành nữ nhân của hắn, ta nhất định phải khiến cho nàng phản lại hắn!”



Sở Hồng Ngọc rùng mình, thần trí bỗng khôi phục, nghiến răng: “Hóa ra người là đồ thỏ đế, không dám đối mặt với Thích Trường Chinh mới dùng thủ đoạn bỉ ổi!”



Bàn tay Ưng Phi dừng phắt lại, thản nhiên: “Nàng sai rồi, Thích tiểu tử mới là kẻ phải chạy trốn. Đao của hắn không tệ, nhưng so làm sao được với Đoạn hồn song câu của ta!”



Sở Hồng Ngọc ngây người: “Vậy sao ngươi không đường hoàng giao đấu với hắn?”



Dị quang trở lại trong mắt Ưng Phi, hắn nở nụ cười tà dị: “Bởi ta muốn bắt sống hắn, hành hạ hắn cho đã đời, biến hắn thành phế nhân rồi thả về Nộ Giao Bang, nhìn thấy quang cảnh Nộ Giao Bang lúc đó ta mới thật là cao hứng! Tiểu tử này không tầm thường, muốn bắt sống hắn không thể không dùng thủ đoạn. Trò chơi thợ săn bắt sói ấy, chẳng phải thú vị sao?”



Sở Hồng Ngọc cố tìm cách thoát, nhắc nhở: “Hắn đi rồi, ngươi còn không mau đuổi theo?” Ưng Phi nở nụ cười thâm hiểm: “Tiểu tử đó không thể thoát được, bất cứ đi đâu cũng không thoát được!”.



Nhìn vẻ thâm trầm của gã, Sở Hồng Ngọc phải rùng mình sợ hãi: “Ngươi rốt cuộc là ai mà thâm thù Thích Trường Chinh như vậy?”



Hai mắt Ưng Phi ánh hàn quang, trầm giọng: “Ta và Phương Dạ Vũ đều là người Mông, nàng hiểu chưa?”



Sở Hồng Ngọc không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, ngây người ra hỏi: “Vì sao ngươi nói cho ta biết bí mật của ngươi?”



Ưng Phi khẽ hôn lên môi nàng, trìu mến: “Bởi ta sợ lát nữa sau khi hoan lạc với nàng xong ta lại không nỡ giết nàng, đem thân xác lõa lồ của nàng phơi trong rừng giá họa cho Thích Trường Chinh. Ta phải nói cho nàng biết những chuyện đó để lát nữa ta bắt buộc phải khử nàng, hiểu chứ?” Đôi bàn tay của gã lại bắt đầu thi triển ma công trên cơ thể Sử Hồng Ngọc.



Đáy mắt Sở Hồng Ngọc ánh lên hoảng loạn, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn đến tột cùng, những tê dại của xác thịt hòa nỗi đau đớn trong lòng khiến nàng muốn hét lên điên cuồng, miệng lắp bắp trong hơi thở hổn hển: “Đồ ma quỷ, đồ lòng lang dạ sói!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Ưng Phi giật phắt dải áo ngoài của con mồi, cười dâm ta: “Nàng cứ chửi cho đã đi! Chỉ sợ lúc lâm sự nàng lại muốn ta ma quỷ hơn nữa đó!”



Sở Hồng Ngọc nhắm mắt xót xa: “Trời đất ơi! Sao ta lại gặp phải ác ma thế này?” Bàn tay trên người nàng bỗng dừng phắt lại, Ưng Phi dịu giọng: “Có điều mọi chuyện đều có thể thương lượng, chỉ cần nàng ngoan ngõan làm cho ta một việc, ta sẽ chỉ chiếm đoạt nàng thôi chứ không giết!”



Sở Hồng Ngọc lóe lên tia hi vọng, hối hả: “Ngươi muốn ta làm gì?”



Ưng Phi cười cười: “Hôn một cái đi rồi hãy nói!” đoạn cúi xuống lần thứ hai, hôn lên cặp môi son, bàn tay từ từ cởi áo trong của nàng.



Sở Hồng Ngọc cảm giác mình đã hoàn toàn trở thành vật sở hữu của đối phương, để mặc cho hắn hoành hành, lúc mềm lúc rắn dưới đôi ma thủ kỳ dị. Nàng gắng gượng phản kháng trong một chút lý trí cuối cùng: “Đừng hòng ta tin ngươi, chẳng phải vì ta đã biết bí mật mà ngươi sẽ không thể không giết ta sao? Huống hồ ngươi còn muốn lợi dụng ta để giá họa cho Thích Trường Chinh!”



Ưng Phi thản nhiên: “Ta có thể là cường đồ gian ác, là đại dâm tặc hay kẻ sát nhân giết người không chớp mắt, nhưng không bao giờ là kẻ nuốt lời. Yên tâm đi, ta sẽ dùng độc môn thủ pháp làm nàng ngủ đúng ba mươi ngày, lúc nàng tỉnh lại là lúc Thích tiểu tử đã lọt vào tay ta, để xem ta với hắn ai sẽ là kẻ thắng cuộc!”



Sở Hồng Ngọc ngạc nhiên: “Ngươi không sợ sau khi ta tỉnh lại, sẽ nói với người khác những việc ngươi đã làm sao?”



Khóe miệng Ưng Phi lại nhếch lên ngụ ý: “Nàng sẽ không nói gì hết, bởi khi đó nàng sẽ thấy nàng đã yêu ta, sẽ không quên nổi những khoái lạc mà ta cho nàng. Còn nếu nàng cứ nhất quyết chống lại, không chỉ nàng mà cả họ hàng, bang chúng, đương nhiên cả vị Bang chủ phu quân của nàng nữa sẽ chết chắc với ta. Nàng không nghi ngờ ta dám làm thế chứ!”



Sở Hồng Ngọc run rẩy: “Ngươi giết ta đi!” Nói như vậy nhưng người nàng lại nhũn ra trong cảm giác bị chinh phục. Dưới những ngón đòn ma thuật của Ưng Phi, cả tinh thần và thể xác nàng đã đầu hàng hoàn toàn.



Chiếc áo trong cùng rơi xuống, lồ lộ cơ thể mỹ miều trắng muốt. Ưng Phi ôm giật người nàng quay lại, ép vào một thân cây cổ thụ, ra sức thi triển những thủ đoạn tà công.



Thân thể bị kích thích đến độ không thể kềm chế nổi, Sở Hồng Ngọc bắt đầu uốn éo đáp lại từng ma chiêu của gã, dù biết rõ đối phương là ác quỷ cũng không thể kiền chế được xuân tình.



Hơi thở Ưng Phi nóng bỏng trên mặt nàng, dịu giọng: “Hãy làm nô tài ngoan của ta! Nàng đâu phải đi giết Thích Trường Chinh, chỉ cần trả lời vài câu hỏi của ta, ta phải thấy nàng vì ta mà phản bội hắn!”




Sở Hồng Ngọc đã thần hồn điên đảo, đồng thời cũng nghĩ đến hậu quả thê thảm nếu không phục tùng, chỉ còn biết nhắm mắt ngoan ngoãn: “Ngươi hỏi đi!”



Đôi môi Ưng Phi mơn trớn mang tai nàng, khẽ khàng: “Thích Trường Chinh hỏi nàng về những bang hội bọn ta từng đến, nàng đã kể cho hắn những gì? Đừng nói dối, lúc đó ta đã ở bên cạnh các ngươi, chỉ cần nửa lời dối trá là nàng sẽ phải hận không chết được cho nhanh đó!”



“Aaaaa!”.



Gã quái nhân xâm nhập động đào đúng vào lúc nàng không ngờ đến nhất.



Toàn thân Sở Hồng Ngọc giật lên, hai mắt mở lớn đờ đẫn nhìn vào Ưng Phi, khoái cảm mãnh liệt miên man khắp cơ thể, miệng lắp bắp trong vô thức: “Ta... nói, ta... nói mà!”



Khóe miệng Ưng Phi khẽ nhếch nụ cười tàn độc. Mỹ nhân cao ngạo này cuối cùng đã hoàn toàn rơi vào tay gã, không những phản bội lại tướng công của mình, phản bội lại Thích Trường Chinh mà còn tình nguyện trở thành công cụ để gã giăng bẫy địch thủ.



Lúc này còn điều gì có thể khiến hắn cảm thấy đắc ý hơn đây?



o0o



Trần Lệnh Phương không kìm được cứ ôm bụng cười. Hàn Bách sốt ruột nhảy tót dậy từ trong ghế, ra hiệu cho hai lão cùng chàng ra cửa đón tiếp phái đoàn Sơn Đông Sứ ty Bố chính.



Phạm Lương Cực giơ tay ngăn chàng lại, giọng khà khà: “Kiếp trước ngươi đúng là con khỉ hoang rồi, ngoài gãi đầu bứt tai, cả cách nhảy nhót cũng giống y hệt! Đường đường Chuyên sứ Đại nhân, cứ nhảy choi choi như vậy còn ra thể thống gì nữa, không mau ngoan ngoãn ngồi lại cho ta!”



Hàn Bách gầm gừ nhìn Phạm Lương Cực, nghĩ bụng kiếp trước chưa biết ai là khỉ, nhưng kiếp này thì không ai giống một con khỉ hơn lão trộm già nhà ngươi rồi! Dù sao lời Phạm Lương Cực không phải không có lý, chàng oai vệ ngồi về chỗ, đoạn lấy tư thế của các đại quan Cao Ly theo đúng chỉ dạy của Trần Lệnh Phương.



Trên thực tế, tướng mạo Hàn Bách giờ đây hết sức uy vũ phi phàm, nhất là khí chất ung dung tự tại rất dễ khiến người ta cảm mến tin tưởng. Thậm chí cho dù quần bố áo vải, nếu chàng tự xưng đại quan cũng không có gì là hoang đường.



Trần Lệnh Phương toan ra mở cửa thì Phạm Lương Cực ra hiệu dừng lại, mãi một lúc sau, đợi người bên ngoài chờ chán chê mới đàng hoàng kéo cửa ra. Trước mặt lão xuất hiện một trung niên to béo ăn vận quan phục, không hỏi cũng biết chính là Đô ty Vạn Nhân Chi, xung quanh còn năm thị vệ tay mang binh khí.



Một thị vệ chợt nháy mắt ra hiệu cho bốn người còn lại, cả bốn lẳng lặng phân ra hai bên vây hắn vào giữa. Trần Lệnh Phương chợt hiểu, im lìm rước gã Đô ty và thị vệ kia vào phòng, chỉ tay mời ngồi theo ngôi vị chủ khách.



Thị vệ đó bỏ mũ xuống, quay sang liến thoắng mấy câu với Hàn Bách. Trần Lệnh Phương vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến.



Lão đã biết gã thị vệ này chính là Tạ Diên Thạch giả trang, chỉ không ngờ họ Tạ lại giỏi tiếng Cao Ly như vậy!



Nội dung mấy câu của Tạ Diên Thạch hết sức đơn giản, đầu tiên đề cập chuyện Đương kim thừa tướng Cao Ly là lão bằng hữu của ông ta, không biết gần đây tình hình thế nào, rồi có lời chào đến vị chuyên sứ Phác Văn Chính. Nhưng nói đơn giản là với Trần Lệnh Phương, còn gã Chuyên sứ giả hiệu kia e rằng một nửa chữ cũng không hiểu!



Đang khi Trần Lệnh Phương sợ hãi chỉ còn thiếu nước bật ván thuyền chạy trốn, Hàn Bách lại không chút hốt hoảng, thản nhiên dùng chút vốn tiếng Cao Ly còm cõi đáp lại: “Không ngờ đại nhân lại nói tiếng tệ quốc tốt đến vậy, ta thật như đã trở về nhà, nhưng nhập gia tùy tục, bọn ta dùng tiếng của Quý quốc nói chuyện mới là hợp lễ tiết!”



Đương nhiên chàng đâu có vạn sự thông đến như vậy! Đây chỉ là một trong mấy câu tiếng Cao Ly mà Hàn Bách đã khổ công học thuộc lòng từ Trần Lệnh Phương. Cũng phải thôi, dù có tài năng hay dụng công đến đây cũng làm sao thông thạo được tiếng nước khác trong vòng dăm mười ngày! Nhưng nếu chỉ luyện tập mấy câu thì lại là chuyện khác, thậm chí dù không biết nghĩa từng chữ ra sao cũng vẫn diễn được hết sức biểu cảm.



Tạ Diên Thạch quả nhiên không mảy may nghi ngờ, đưa tay vuốt bộ râu chữ bát, khuôn mặt gầy gò lộ nụ cười, ánh mắt lấp loánh thoăn thoắt đảo qua trên mặt Hàn, Phạm hai người, chậm rãi: “Thật quý hóa, hạ quan sẽ dùng tiếng Hán hầu chuyện hai vị vậy!”



Trong lòng hai kẻ giả hiệu như vừa cất đi gánh nặng ngàn cân, vội đưa mắt nhìn nhau đắc ý. Sau một vài câu khách sáo, Trần Lệnh Phương hỏi thẳng: “Không biết Bố chính Đại nhân vì sao lại bí mật giá đáo? Phác chuyên sứ và Thị vệ trưởng Đại nhân đều là hảo hữu của Trần mỗ, ngài không phải e ngại!”



Nếu là vài tháng trước, thậm chí họ Tạ trống giong cờ mở tìm đến sợ rằng Trần Lệnh Phương cũng không dễ dàng bắt quen như vậy, chỉ vì hiện giờ lão đã đắc tội với Lăng Nghiêm và Hồ Duy Dung, lại biết Tạ Diên Thạch là người của Yên vương Chu Khang nên mới bỏ qua khách sáo, bớt một kẻ địch thêm một bằng hữu.



Đô ty to béo Vạn Nhân Chi vội nói: “Trần công đã từng làm việc nhiều năm dưới trướng Lưu Cơ công cùng với hạ quan. Tạ đại nhân có việc, Trần công sẽ không ngồi nhìn mà không lo đâu”.



Tạ Diên Thạch thầm nghĩ trong lòng, đến mười Trần Lệnh Phương thì cũng có ích gì, quan trọng nhất là Chuyên sứ và Thị vệ trưởng này chịu hợp tác! Lão thở dài một tiếng rồi bắt đầu: “Chuyện dài lắm! Hạ quan biết lần này khó tránh họa, chỉ là trên đường thượng Kinh tình cờ gặp người của Lan Chí Viễn đại nhân cũng lên kinh đưa văn thư, biết được Chuyên sứ Đại nhân vẫn sống mới thấy lại được một tia hy vọng!”



Cả Trần, Hàn, Phạm đều choáng váng, chỉ biết ngây ra nhìn nhau.



Phạm Lương Cực lấy lại bình tĩnh trước tiên, nhanh nhảu cười hì hì: “Bố chính Đại nhân có gì khó khăn cứ việc nói, Chuyên sứ Đại nhân của bọn ta thích nhất là kết giao bằng hữu. Huống hồ đại danh của ngài chúng tôi đã nghe từ lâu, ngài nói được tiếng tệ quốc tức là đã là người một nhà rồi, có gì xin cứ nói thẳng!”



Những lời của lão thực ra chẳng có đầu đuôi gì hết, song ý trong đó lại nhắm đúng chờ đợi của Tạ Diên Thạch nên họ Tạ mừng rỡ như bắt được vàng: “Có những lời này của Thị vệ trưởng, hạ quan mới dám cắn cỏ cầu xin Chuyên sứ Đại nhân giúp cho một việc, mai hậu nhất định xin có hậu tạ”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách đã sắp nhảy khỏi ghế vì tò mò, vội giục: “Đại nhân có gì mau nói ra, bằng không khi yến tiệc bắt đầu bọn ta phải ra ngoài mất!”



Tạ Diên Thạch thở phào kể lể: “Để hạ quan nói rõ đầu đuôi! Thánh chỉ mời Quý quốc phái sứ tiết sang triều cống chính là đích thân hạ quan mang đến Cao Ly năm trước, vì thế khi nhận được tin các ngài qua biên giới hạ quan đã lập tức dẫn tinh binh ra nghênh đón, nào ngờ bọn mã tặc đã nhanh hơn một bước. Lúc bọn ta đến nơi, ngoài xác chết la liệt thì những văn điệp và cống phẩm đều đã biến mất. Hạ quan lo lắng vội vàng phái người sang Quý quốc, xem liệu có thể phái một đoàn sứ tiết khác sang không, lúc đó mới biết thứ mà Hoàng thượng muốn có nhất là Linh sâm Cao Ly đã được Chuyên sứ Đại nhân đem đến Trung Nguyên. Hạ quan vừa nghe đã hồn siêu phách tán, Hoàng thượng biết chuyện này là hạ quan chết chắc, không chu di cửu tộc đã là đại ân đại điển rồi!”



Phạm Lương Cực nghe mà mồ hôi ướt từ đầu đến chân, gắng gượng bình tĩnh: “Xin đại nhân hỏa tốc thông báo cho tệ quốc, nói cho họ biết bọn ta vẫn bình yên vô sự, tuyệt đối không nên phái đoàn sứ tiết thứ hai sang nữa, cho dù thật sự đã lên đường thì cũng phải triệt thoái, đừng để chuyện quan trọng này biến thành trò cười cho thiên hạ!”




Tạ Diên Thạch được lời, gật đầu lia lịa: “Chuyên sứ dặn dò, hạ quan đương nhiên không dám làm trái. Ài!” nói thế nhưng lão vẫn thở dài não nuột. Trần Lệnh Phương ngạc nhiên: “Linh sâm không bị mất, đại nhân còn lo lắng gì nữa?”.



Tạ Diên Thạch rầu rĩ: “Nếu trong triều biết được hạ quan có việc bảo vệ cho một đoàn sứ tiết cũng làm không xong để Linh sâm thiếu chút nữa bị mất, dù Hoàng thượng có nương tay thì Hồ Duy Dung mấy kẻ đó cũng tuyệt đối không chịu bỏ qua, nhẹ thì mất chức, nặng thì mất đầu, ngài nói xem ta có nên lo lắng không?”



Hàn Bách và Phạm Lương Cực đưa mắt nhìn nhau vẻ coi thường, thầm nghĩ thì ra chỉ là chuyện cỏn con này. Đến thân phận còn dám mang ra lừa Chu Nguyên Chương, lừa thêm một chuyện nữa cũng đâu ảnh hưởng gì!



Trần Lệnh Phương lại chau mày vẻ thận trọng: “Hoàng thượng từ trước đến giờ sủng tín nhất là Yên vương, có Vương gia bảo vệ ngài việc gì phải lo sợ?”



Vạn Nhân Chi xen vào: “Trần công rời Kinh đã lâu, không biết biến cố gần đây trong triều rồi. Tư Văn Thái tử qua đời sáu tháng trước, đầu tiên Hoàng thượng định lập Yên vương làm Thái tử kế vị, nhưng cả Hồ Duy Dung, Lăng Nghiêm và Hư Nhược Vô đều phản đối, rốt cuộc Hoàng thượng quyết định lập con trưởng của Tư Văn Thái tử làm Hoàng thái tôn, chỉ nay mai là bố cáo thiên hạ thôi!”



Trần Lệnh Phương khi ấy mới sực tỉnh.



Trong số hai mươi sáu con trai của Chu Nguyên Chương, Yên Vương Chu Khang là người mưu lược thông minh nhất, vây cánh cũng rải rác khắp thiên hạ. Chu Nguyên Chương nếu định đưa tôn tử lên ngôi, ắt phải nhanh chóng trừ khử Chu Khang để giữ yên hoàng thất.



Yên vương đóng đô tại Bắc Bình trong phạm vi quản hạt của Tạ Diên Thạch, nếu muốn đối phú với ông ta, người đầu tiên phải trừ khử đương nhiên sẽ Tạ Diên Thạch rồi. Vì thế nếu Tạ Diên Thạch bị Hồ Duy Dung nắm được, e rằng khụng chỉ đơn giản là mất chức!



Lăng Nghiêm lòng dạ bất chính, đương nhiên không muốn một người cao minh như Yên Vương đăng cơ. Với cả hắn và Hồ duy Dung, việc lập một đứa trẻ lên ngôi là tốt nhất. Sau khi Chu Nguyên Chương chết, thậm chí không cần phải tranh giành nhiều cũng thâu tóm được thiên hạ.



Hàn Bách trong lòng đã thông suốt, ung dung đáp lại: “Đại nhân có đề nghị gì, chỉ cần làm được thì bản Chuyên sứ nhất định sẽ giúp!”



Tạ Diên Thạch mừng rỡ đứng ngay khỏi ghế, vòng tay cung kính: “Đại ân khú nói hết được bằng lời, sau này Tạ mỗ nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp Chuyên sứ!” Họ Tạ đã bỏ lối xưng hô quan cách, tự xưng Tạ mỗ với Hàn Bách, hẳn là đang mong muốn tạo mối giao tình!



Hàn Bách giật mình đứng lên đỡ y đứng dậy. Ngồi lại chỗ cũ, Tạ Diên Thạch gặng ho hai tiếng: “Hạ quan sau nhiều lần suy nghĩ đắn đo đã thấy rằng, chỉ cần chuyên sứ đại nhân trước mặt Hoàng thượng giấu đi chuyện bị đạo tặc đánh cướp thì mọi chuyện sẽ ổn thoả!”



Trần Lệnh Phương chau mày: “Nhưng chuyện này đã được Lan Chí Viễn báo 1ên Kinh sư từ lâu rồi, bọn ta cố ý giấu sợ rằng cũng khó được”.



Tạ Diên Thạch vội lắc đầu: “Trần công cứ yên tâm, Chí Viễn hảo hữu sau khi biết chuyện liền nghĩ ngay đến sống chết của hạ quan, trong văn thư đó đã bỏ qua chi tiết giữa đường gặp đạo tặc...”.



Phạm Lương Cực cười cười: “Chuyện này hết sức đơn giản, à không... không! Quý Hoàng thượng lo lắng nhất là mấy cây linh sâm, chỉ cần bọn ta nói là được Bố chính Đại nhân chỉ điểm đến một con suối gần Vũ Xương phủ lấy một thứ linh thủy, chế thành một loại mỹ tửu đặc biệt dùng để ngâm linh sâm. Như thế không những ngài qua được tử ải, lại còn lập công lớn nữa!” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tạ Diên Thạch đập bàn khen hay, nhưng lập tức lại chau mày: “Mỹ tửu trong cung hằng hà sa số, nếu Hoàng thượng uống mà phát hiện ra đó chỉ là rượu thường, như thế chẳng phải tất cả bọn ta đều mắc tội gian dối sao?”.



Hàn, Phạm hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.



Tạ Diên Thạch chỉ còn biết ngẩn ra thắc mắc, Hàn Bách nói như đinh đóng cột: “Chuyện này cứ giao cho ta, chỉ cần Thiên tử Quý quốc chịu thưởng thức một ngụm, Tạ đại nhân sẽ rước bảng vàng về nhà đó!”



Hai người Tạ, Vạn vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Hàn Bách chắc chắn như vậy chỉ còn biết gượng cười theo.



Trần Lệnh Phương ung dung: “Bố chính Đại nhân lẽ ra phải đi theo chuyên sứ đại nhân từ Sơn Đông đến Vũ Xương mới phải, bây giờ lại cùng ngồi thuyền lên Kinh sư, không biết ta có nói gì sai không?”



Tạ Diên Thạch lập tức lên giọng quan trường: “Đương nhiên, đương nhiên! Nếu không Hoàng thượng trách tội xuống, hạ quan làm sao gánh vác nổi!”



Hàn, Phạm hai người lại được một phen mừng rỡ. Có một quân sư như vậy phò tá, ai còn dám nghi ngờ thân phận của họ nữa chứ! Lão Đạo vương vẫn cẩn thận bày trận: “Mong Bố chính Đại nhân nhớ kỹ, tuyệt đối không dựng tiếng Cao Ly, bởi trước khi đến Quý quốc, Đại vương bọn ta đã hạ cấm lệnh buộc bọn ta nhập gia tùy tục, chỉ cho phép núi tiếng Trung thổ, Đại nhân hiểu chứ?”



Tạ Diên Thạch vừa từ cõi chết trở về, có bảo y nói tiếng mèo y cũng tuân theo ngay tắp lự huống chi là tiếng Hán, nghe mấy câu của Phạm Lương Cực liền hối hả gật đầu lia lịa.



Từ phía đại sảnh chợt vang lên tiếng cười nói lao xao. Ba vị “Đại nhân” đưa mắt nhìn nhau, cùng hiểu cuộc đấu trí đêm nay đã bắt đầu.