Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 227: 227





Mấy người Càn La thoát khỏi Trường Giang.

Để tránh địch nhân, Càn La đặt Tống Nam trên vai, Thích Trường Chinh thì cõng Tống Mị, đề khí hướng kinh sư cắm đầu mà chạy.
Đi một mạch hơn mười dặm, mới thả chậm cước bộ, xác minh lại địa thế và phương hướng.
Công lực Càn La dù sao cũng thâm hậu hơn Thích Trường Chinh nhiều nên cố ý đi mau hai bước, để cho đôi nam nữ thì thầm ngọt ngào với nhau.
Tống Mị không hề kiềm chế để thân thể áp sát trên lưng ái lang.

Những ngượng ngùng e thẹn không kìm nén lại được kích thích bởi tiếp xúc thân thể khiến cho nàng tim đập như hươu chạy, hô hấp gấp gáp, trong bối rối lại cảm giác mất hồn.
Càn La chuyên chọn nơi hoang vắng mà đi.

Trên đường cỏ dại mọc đầy, hiển nhiên lâu dài không ai đi qua.
Thích Trường Chinh theo sát phía sau.

Hắn quay lại hỏi Tống Mị: "Vừa rồi có không?"
Tống Mị áp khuôn mặt thanh tú tới trước, cười duyên nói: "Có chàng bảo hộ, Mị Mị đương nhiên không sợ."
Thích Trường Chinh trào dâng khí phách hộ hoa cứu mỹ nhân, đầu hơi nhích sang bên, áp sát vào mặt nàng nói: "Ta có chuyện muốn thương lượng cùng Mị Mị."
Tống Mị thốt một tiếng nũng nịu biểu thị thoải mái rồi nói: "Nói đi! Đối với người ta cần gì phải ấp a ấp úng.

Còn không biết Mị nhi toàn bộ nghe lời chàng sao?"
Thích Trường Chinh áy náy: "Nguyên nhân là ta sợ nàng sẽ mềm yếu mà nhân nhượng ta, cho nên mới cho nàng có thể tìm cách cự tuyệt."
Tống Mị sẵng giọng: "Còn không biết tâm ý người ta sao? Chỉ cần chàng thích, Mị Mị sẽ ngoan ngoãn nghe theo."
Thích Trường Chinh mừng rỡ nói: "Vậy thì rất tốt rồi.

Không biết có phải ta dục tính quá mạnh hay không, cõng nàng sau lưng thật khiến cho ta dục hỏa như đốt, rất muốn cùng nàng hoan hảo giao hợp."
Tống Mị đâu dự đoán được người này nguyên lai chuyện xấu đầy đầu.

Mặt lập tức biến hồng, quẫn bách mà sẵng giọng: "Thích lang a! Cha nuôi cùng đại ca ngay tại phía trước, chúng ta sao có thể...!Ai...!Ngươi nói đi!"
Thích Trường Chinh cười nói: "Chỉ cần nàng hợp tác, đang chạy cũng có thể.

Nhưng mà như vậy tựa hồ đối với nàng không trân trọng.

Mà đặc biệt đây lại là lần đầu tiên của nàng.

Lão Thích nhưng không muốn mỗi khi nhớ lại, nàng đều trong lòng run sợ a!"
Tống Mị vừa thẹn vừa quẫn, nhưng trong lòng vẫn cảm kích sự quan tâm của hắn.

Nếu để người khác thấy hắn vừa đi vừa hành sự, nàng sao còn có mặt gặp người.

Liền thẹn thùng nói: "Thì ra ngoan ngoãn với chàng lại chịu thiệt như thế!"
Thích Trường Chinh thất thanh cười nói: "Mặc dù ta thích hoan hợp nam nữ, nhưng phi thường tự chủ, chỉ là thuận miệng nói lên một khả năng, để cảm giác đến hương diễm kích thích."
Tống Mị mặc dù sinh trong gia đình quan lại, nhưng thuở nhỏ theo cha qua lại các nơi, cho nên tuyệt không khiếp sợ như khuê nữ bình thường, bị hắn khơi dậy xuân tình, nhịn không được hung hăng cắn một cái lên vai hắn.

Thích Trường Chinh đau quá, kêu lên "Ôi chao!" Nàng mới nói: "Cái chàng này! Thật có biện pháp với nữ nhân, đã lớn mật lại phong lưu, đến tột cùng đã qua nhiều ít nữ nhân?"
Thích Trường Chinh thích mỹ nữ tán tỉnh hơn, tính Tống Mị trực tiếp, rất hợp tính khí hắn, cười nói: "Ta nào có thủ đoạn gì.

Chỉ là Tống tiểu thư thương cảm ta, cho lão Thích ta lọt vào mắt xanh mà thôi!"
Tống Mị lớn tiếng: "Đừng đem trách nhiệm đẩy cho người ta.

Rõ ràng là chàng chủ động xâm phạm người ta, làm cho người ta không thể gả cho ai ngoài chàng."
Thích Trường Chinh vui mừng, hôn lên mặt nàng, rồi bàn tay trên chân nàng vuốt ve lên xuống, than thở: "Bắp đùi Tiểu mị thật là rắn chắc.

Sờ tay lên cảm giác động nhân cực kỳ."
Tống Mị run giọng nói: "Người ta đi nhiều nên chân cũng thô.

Đã không biết người ta lo lắng thế nào, còn như thế trêu chọc người ta!"
Thích Trường Chinh vội nói: "Bây giờ vừa đúng lúc, ta có thể lấy thân phận chuyên gia đã từng tỉ mỉ kiểm nghiệm chân ngọc của Mị Mị mà bình luận như thế.

Hì hì! Tống Mị bị lời đùa của hắn làm cho vừa xấu hổ vừa hân hoan.

Lại cứ thích nghe những lời phong lưu này của hắn.

Từ phía sau, ôm chặt hắn.

Đang muốn nói chuyện thì Thích Trường Chinh bỗng ngừng lại.

Thì, ra đã tới bên cạnh Càn La cùng đại ca Tống Nam.
Nàng vốn tưởng rằng Thích Trường Chinh sẽ thả nàng xuống, nào ngờ đối phương lại không hề có ý này.

Chính nàng lại không nỡ rời bỏ tấm lưng cường tráng của hắn, đành phải xấu hổ dựa sát trên người hắn, mà tim thì đập loạn ầm ầm...
Bọn họ đứng trên một cái đỉnh núi, tại cánh đồng bát ngát dưới chân núi ẩn hiện mấy điểm đèn đuốc.
Càn La nói: "Phía dưới chính là Mạt Lăng Quan." Rồi chỉ vào một ngọn núi lớn cùng sông dài ẩn hiện phía xa nói: "Kia là Phương Sơn, ngọn núi cao nhất phía đông nam Ứng Thiên Phủ.

Vòng núi mà qua là sông Tần Hoài chảy ra từ Ứng Thiên Phủ."
Tống Mị áp sát vào tai Thích Trường Chinh nhẹ giọng nói: "Hảo phu quân! Cầu chàng thả người ta xuống đi! Người ta mắc cở muốn chết rồi!"
Thích Trường Chinh cười hì hì, thả nàng xuống.

Lại sợ hai chân nàng chưa quen nên một bên nâng đỡ nàng.
Tống Nam thầm nghĩ nhân vật giang hồ như Thích Trường Chinh, rất không tuân thủ tục lễ, nên không kỳ quái.

Tâm thần hắn liền chuyển hướng về việc làm sao trà trộn vào Ứng Thiên Phủ.

Hắn nói: "Mạt Lăng Quan là trọng trấn phía đông nam kinh sư, canh phòng nghiêm mật.

Đó lại là đường phải đi qua để tới kinh sư.

Chi bằng để ta biểu lộ thân phận cho tướng lĩnh trong trấn, để bọn họ báo lên kinh sư.

Thế lực của Lam Ngọc chắc là không mở rộng đến nơi này đi?"

Càn La nhẹ nhàng nói: "Tống thế chất quá ngây thơ rồi! Ta cũng tin tưởng tướng lĩnh thủ quan tất nhiên là người mà Chu Nguyên Chương tín nhiệm.

Nhưng chỉ sợ ngươi chưa gặp người, đã sớm bị làm thịt rồi.

Những thứ kia quan hệ đến sinh tử của Lam Ngọc, muốn tới kinh sư phải qua nơi này, hắn làm sao sẽ sơ sót bỏ qua nơi quan khẩu trọng yếu này chứ."
Tống Nam nôn nóng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Thích Trường Chinh ha ha cười, nhìn sao sắp tàn, trời đêm đã sắp sáng, nói: "Thừa dịp trời còn chưa sáng, chúng ta hãy xông thẳng vào đánh con mẹ nó một trận, vượt qua quan khẩu, để còn kịp đêm mai cùng mấy người đại thúc ăn cơm tối."
Càn La bật cười nói: "Tiểu tử này vừa nghĩ đến động đao động thương đã hưng phấn như vậy." Nói xong lấy từ trong bao quần áo lấy ra một cái đai bố, vứt cho Tống Mị nói: "Còn không mời vị hôn phu trói con lại?"
Tống Mị trước là kinh ngạc, sau đó mới hiểu ra ý của Càn La, mặt xinh liền ửng hồng đẩy Trường Chinh một cái, bộ dáng đầy ẩn tình cực kỳ mê người.
Tống Nam lúng túng nói: "Ta không cần phải ta đi? Ta thật hối hận năm đó không có học công phu."
Càn La than thở: "Nếu Tống huynh là tỷ tỷ của Mị Mị thì tốt rồi."
-------------------------
Hàn Bách theo ngói vỡ, rơi xuống bên trong thần điện của Huyền Mẫu miếu.

Cùng lúc song chưởng đẩy ra, một mặt đem ngói vỡ đánh về lỗ thủng phía trên nhằm ngăn cản truy binh, mặt khác cũng tăng tốc hạ xuống đất.
Xung quanh thần tượng san sát, ở giữa là tượng vàng Huyền Vô nương nương cực lớn, cao đến đỉnh điện.

Tại dưới ánh đèn cung phụng ở hai bên tạo nên một bầu không khí trang nghiêm nghiêm túc.
Khi ánh mắt Hàn Bách đảo tới mấy tượng Tứ Đại Thiên Vương đại diện cho 4 phương hướng Đông Tây Nam Bắc, phát hiện ra mỗi tượng mỗi vẻ, binh khí trên tay cũng khác nhau, liền hết sức vui mừng, nhào tới.

Hắn cất tiếng xin lỗi, rồi thuận tay lấy thanh đại quan đao.

"Phanh" một tiếng, hắn dùng ma công mạnh phá một bên tường, lao tới khu đất trống cạnh vòng tường trong của miếu.
Có tiếng xe gió vang lên trên đầu hắn, là cao thủ mỹ lệ "Thông tuệ kiếm" Bạc Chiêu Như của Cổ Kiếm Trì từ trên tường nhảy xuống.

Bảo nhận trong tay nàng nhằm đầu hắn chém tới, động tác nhanh như điện quang đá lửa, kèm theo kiếm phong lạnh lẽo, sắc bén dị thường.
Hàn Bách thầm nghĩ ta không có “hưởng” qua ngươi, vì sao gắng sức như thế chứ? Hai vai nhoáng lên như mây bay nước chảy nhảy lệch qua hai trượng.
Bạc Chiêu Như quát lên một tiếng, mũi kiếm chỉa xuống đất, lăng không cải biến phương hướng, như bóng với hình truy tới.
Hàn Bách thấy bóng người bốn phía vùn vụt, thầm hô mẹ ơi, rồi không quay đầu lại, quan đao chém ngược ra sau, ngạnh chống kiếm địch.
Binh khí giao kích.

Tiếng kim thiết va nhau vang lên đinh tai nhức óc.
Trường kiếm của Bạc Chiêu Như thiếu chút nữa thoát khỏi tay.

Nàng cảm thấy hoảng sợ.
Trong mười hai cao thủ hạt giống, nàng bài danh ngay sau Bất Xá cùng Tạ Phong, công lực thâm hậu, mặc dù chịu thiệt bởi binh khí nặng của đối phương, nhưng đối với lực đạo của đối vẫn nhịn không được mà hoảng sợ cùng bội phục.
Hàn Bách cũng trong lòng thầm run sợ.

Hắn không nghĩ tới cái nữ lưu thon thon có vẻ gầy yếu này lại có thể ngạnh chống một chiêu của mình.

Làm cho hắn định thừa cơ lui ra sau, mộng đẹp bắt nàng làm con tin hóa thành bọt nước.
Chỉ hơi trì hoãn một chút, trên đầu phía trước đều đã là đao quang kiếm ảnh.

Hắn quát lên một tiếng mạnh mẽ, rồi lại đánh vỡ tường cao phía bên phải, nhảy ra con đường giữa tường miếu và nhà dân.
Còn chưa đứng vững, hắn đã lại lần nữa rơi vào trong trùng vây.
Hàn Bách ma tính đại phát.

Mắt hổ long lanh như hàn tinh bắn ra lạnh lẽo điện quang.

Đại quan đao múa quanh một vòng, ngăn cản hai kiếm một đao.

Rồi cầm đại quan đao đứng thẳng tại chỗ, khí thế kiên ngưng, mạnh mẽ vô cùng.
Bỗng nhiên có người kêu lên: "Tránh ra "
Tâm tình Hàn Bách trở nên yên tĩnh, lạnh lùng xoay người lại.
Chỉ thấy gia chủ của Thư Hương thế gia - Hướng Thương Tùng chân không chạm đất, người kiếm hợp nhất, nhằm hắn đánh tới.
Những người khác trông thấy ra tay là tông chủ một phái, tất cả cảm thấy yên tâm mà thối lui ra ngoài.
Người chưa đến, Hàn Bách đã cảm thấy từ bảo kiếm của đối phương sinh ra dày đặc kiếm khí, ào ạt phá không bức tới, khiến người hô hấp muốn ngừng lại.
Hàn Bách bình tĩnh không hoảng sợ, thổ khí ra tiếng, toàn lực vung đại quan đao từ dưới lên trên, nhằm đâm vào yết hầu đối phương, thế như sấm sét, nhanh như chớp.

Đúng là một chiêu đồng quy vu tận.
Hướng Thương Tùng trong lòng thầm khen.

Hắn biết rõ đối phương nhìn thấy khí thế của mình sung mãn, chính diện khó cản, mới dùng đấu pháp bất chấp bản thân để đối phó.
Hắn đương nhiên sẽ không đồng quy vu tận cùng tên dâm tặc này, liền hóa công làm thủ, kiếm trong tay bổ mạnh vào đại quan đao.
"Đanh!" vang lên một tiếng giòn tan, gần xa đều có thể nghe.
Hướng Thương Tùng mượn lực từ đao, bay lên kéo theo kiếm khí, lại hóa thành nghìn vạn đạo kiếm ảnh, hướng Hàn Bách ở phía dưới công tới.
Hàn Bách bị nhát chém từ trường kiếm của hắn làm hai tay tê dại, vừa thầm hô lợi hại đã lại thấy đối phương không chút nào đình trệ, lập tức đánh tới, chiêu số huyền diệu kỳ ảo.

Hắn không dám cậy mạnh, liền lăn sang một bên.
Mấy tên đệ tử bát phái chặn ở hướng đó vốn sớm chờ sẵn, nhưng không nghĩ tới đối phương lại dùng loại chiêu số không để ý đến dáng vẻ như vậy, trong lúc kinh ngạc, đại quan đao đã từ mặt đất với thanh thế ào ạt quét ngang tới.

Bọn họ đâu dám ngạnh chống, vội hướng hai bên lui ra.
Lúc này, Hướng Thương Tùng đã rơi tới mặt đất.

Thân phận của hắn là chủ một phái, liên tục hai chiêu nhưng lại không làm được gì, vậy nên không tiện truy tiếp, liền đứng ngay tại chỗ.
Hàn Bách phá vỡ trùng vây, không dám chần chờ, lại lăn vài vòng rồi vụt đứng lên, lướt vào một cái hẻm ngang mà đi.
Cho đến lúc này, trong những nhân vật cấp tông sư của đối phương, ngoại trừ Hướng Thương Tùng xuất ra hai chiêu, Vô Tưởng tăng các người khác toàn bộ khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng nếu như không ai có thể ngăn trở Hàn Bách, hoặc là hắn xuất thủ đả thương người, bọn họ tự nhiên sẽ không mặc hắn hoành hành.
Ngay lập tức Điền Đồng hiện thân tại đầu hẻm, trong tay cầm Vô Lượng kiếm, cất bước đuổi theo, khí thế kiên ngưng, sát khí đầy mình.
Hàn Bách thầm kêu lợi hại, nếu không hóa giải được thế trận của đối phương, tất sẽ rơi vào cảnh bị đòn cho tới chết.

Nhưng lại biết rõ nếu ngay cả Điền Đồng cũng không thu thập được mình, tự nhiên sẽ đến phiên đám người cao hơn một cấp Sa Thiên Phóng, Trang Tiết cùng Vong Tình sư thái xuất thủ.

Cái loại mâu thuẫn bởi thắng không được, bại cũng không, làm cho hắn thiếu chút nữa kêu lên "Má ơi".
Trong lúc suy nghĩ, quan đao trong tay cũng quét đi.

Hắn là dùng đấu pháp cứng chọi cứng, bức Điền Đồng quyết chiến.
Phải biết tại bên trong hẻm ngang này căn bản không có khả năng né tránh, cho nên đối với người giỏi cận chiến như Điền Đồng là tuyệt đối có lợi.

Trái lại quan đao của Hàn Bách không dễ phát huy ra uy lực của loại binh khí nặng, cho nên người quan chiến ở hai bên nóc nhà đều cho rằng Hàn Bách sẽ nghĩ cách nhảy khỏi hẻm nhỏ, cùng so đấu với Điền Đồng tại mặt ngói trống trải.

Đâu biết là hắn nhưng lại không có ý đồ như vậy.
Điền Đồng đang ở trong cuộc lại có cảm thụ khác.

Quan đao của Hàn Bách kéo tới mang theo dày đặc sát khí, như sóng cuồn cuộn tràn tới, ẩn chứa khí thế có đi không về.

Càng khiến người sợ là lực đạo của đại quan đao không chút nào bị ảnh hưởng bởi không gian nhỏ hẹp của hẻm, vừa uy mãnh kiên cường, lại vừa linh động xảo diệu.

Hai loại đặc tính hoàn toàn bất đồng được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, rất có điểm ý tứ "Hai cực hợp nhất".

Đó là bởi Hàn Bách nhận đến ảnh hưởng từ song tu công pháp của Tần Mộng Dao.
Lúc này hàng chục con mắt đang chăm chú theo dõi, Điền Đồng muốn lui không được, chỉ đành kiên trì.

Hắn sử ra tinh túy của Vô Lượng kiếm pháp, phong kín đao đối phương.
Đại quan đao chớp mắt hiện lên, tránh qua kiếm địch, hóa thành vô số đao ảnh tại trước mắt Điền Đồng.
Vừa mới thấy Hàn Bách không cửa để đi, nhưng giờ thì ngay cả cái bóng của quan đao Điền Đồng cũng cảm giác bắt không được.

Khí thế hắn khổ cực tích súc bấy lâu sụp đổ không còn.

Bây giờ quan đao lại gắt gao bao phủ, chưa nói tới tiến công, liền rút đi đều có vấn đề.

Tâm thần hắn run lên, không tự chủ mà lui một bước.
Người xem không khỏi ồ lên.

Không ai nghĩ đến Tiết Minh Ngọc lợi hại tới mức có thể bức lui Điền Đồng.
Hàn Bách bạo quát một tiếng, quan đao chém nhanh xuống.
Điền Đồng cũng quát lên điên cuồng, Vô Lượng kiếm đánh ra như chớp, thân pháp bộ pháp đều ẩn chứa vô số biến hóa cùng đường lui.
"Đang!" Một tiếng.

Điền Đồng bị Hàn Bách người liền kiếm đẩy lui ba bước.

Những biến hóa cho đường lui không dùng được chút nào.
Điền Đồng dù sao cũng là nhất lưu cao thủ, lui mà không loạn, tạo nên kiếm hoa, phòng thủ chu đáo nghiêm mật.
Mọi người cùng nín thở, chăm chú theo dõi tiến triển trận ác đấu trong hẻm.

Hàn Bách gặp mạnh càng mạnh, đánh đến cao hứng, quên đi tất cả, phấn khởi thần uy, đạp bước tiến công, đại quan đao dâng lên trùng điệp sóng đao, như cuồng phong ào ạt cuốn tới vừa mới ổn định - Điền Đồng.
Đến lúc này, toàn bộ người bát phái mới chính thức nhận biết đến can đảm cùng thực lực cái thế của Hàn Bách.
Tiếng gió vang lên, Sa Thiên Phóng nhào vào trong hẻm.

Hắn lăng không đánh một quyền vào lưng Hàn Bách, quát to: "Vạn ác dâm đồ, người người đều muốn diệt!” Hắn lại bất chấp thân phận, cùng Điền Đồng giáp công Hàn Bách.
Điền Đồng đang tim gan sợ hãi, thấy có Sa Thiên Phóng , một trong Tây Ninh tam lão trợ giúp, mừng rỡ liền đổi lui làm cường công.

Hắn xuất kiếm đâm nhanh vào mặt đối phương, nhằm làm cho đối phương không thể cùng lúc chiếu cố trước sau.
Vào lúc này, ngay cả những người nhãn lực cao minh như Vô Tưởng tăng, Bất Lão Thần Tiên, đều cho rằng Hàn Bách muốn tránh được hiểm cảnh cận kề này thì chỉ có nhảy lên trên, không có cách khác.

Như vậy hai đại cao thủ Điền Đồng và Sa Thiên Phóng liền có thể thừa thế truy kích, hãm Hàn Bách vào trong tuyệt đối hạ phong rồi thu thập.
Âm thanh của tuổi trẻ bát phái nổi lên bốn phía.

Chỉ có Vân Tố thầm nghĩ, tuy nói bắt ác nhân, không cần phải chú ý quy củ võ lâm, nhưng với thân phận và địa vị hai người Điền Đồng cùng Sa Thiên Phóng đã liên thủ giáp công một người, Sa Thiên Phóng lại còn thừa lúc đối phương đang nguy mà ra tay, vậy thật là có điểm bất công.

Nhưng là ân sư ở một bên, nào đến lượt một tiểu ni cô như nàng lên tiếng.
Trông thấy Sa Thiên Phóng nổi nóng như cuồng phong một quyền sắp trúng lưng thì Hàn Bách bỗng chốc vọt tới trước, đại quan đao bất chấp tất cả nhằm Điền Đồng chém tới như chớp.
Lần này đến phiên Điền Đồng cực kỳ hoảng sợ.

Hắn mặc dù luôn xuất thủ tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là nói hắn không sợ chết, chỉ bất quá là không thích lưu luyến sinh mệnh người khác mà thôi.
Hơn nữa kế sách này của đối phương, thật to ngoài hắn dự liệu, cũng không có lưu lại hậu lộ.

Nếu lấy công đối công, chín phần mười là mạng già của hắn khó mà giữ được.

Khi đó cho dù Sa Thiên Phóng có đem đối phương đánh nát, cũng là vô ích.

Tên dâm tặc này sao đáng để mình bồi táng theo.

Nghĩ vậy, hắn huýt sáo dài một tiếng xoay người chật vật nhảy tránh.
"Bồng "
Kình khí của Sa Thiên Phóng bắn trúng lưng Hàn Bách.
Hàn Bách kêu thảm một tiếng, lảo đảo tới trước.
Sa Thiên Phóng mừng rỡ, tăng tốc đánh tới.

Quyền hóa thành trảo, chụp tới bả vai phải Hàn Bách, muốn bóp vỡ xương vai của hắn, phế bỏ nửa người đối phương, rồi dễ dàng bắt sống.
Hàn Bách phun ra một ngụm máu, dồn nén trong lòng liền được giải khai, hồi phục thần công.
Phương pháp này là hắn lĩnh ngộ được khi kịch chiến cùng Niên Đan, đem kình khí phá gan vỡ mạch của đối phương theo máu có mức độ phun ra bên ngoài cơ thể.

Đó chính là hắn phát huy Ai đả công cao hơn một tầng.

Lúc này trông thấy ma trảo của Sa Thiên Phóng đã tới, hắn liền hạ thấp người, đầu cũng không quay lại, đại quan đao lật ngược ra sau, chém mạnhvào cổ tay đối phương.
Mọi người không khỏi biến sắc.
Sa Thiên Phóng nổi danh bởi công lực thâm hậu.

Hắn lại có thể trúng một quyền mà vẫn dũng cảm như thế?
Sa Thiên Phóng một tiếng gào thét, trong lúc bất đắc dĩ phải rút tay về thì Hàn Bách lại chợt thối lui, đưa quan đao nhằm ngực hắn đảo tới.
Sa Thiên Phóng mất thế, cố gắng đập một chưởng lên mũi đao, mượn lực lùi về phía sau hơn mười trượng.
Hàn Bách cũng không đuổi theo, đang muốn đào tẩu thì Vong Tình sư Thái Nhất niệm lên phật hiệu, dẫn Vân Tố yểu điệu nhảy vào hẻm, chặn lại lối đi.

Sa Thiên Phóng mặc dù nổi giận như điên, thế nhưng lão sư như mình ra tay vô công, đành đem trách nhiệm bắt tặc, giao cho Vong Tình sư thái.
Hàn Lập hít sâu một hơi, quan đao dựng đứng, bày mở hai chân.
Vong Tình sư thái cùng Vân Tố thấy hắn thân hãm hiểm cảnh, nhưng nói dừng liền dừng, điệu bộ tự nhiên, sừng sững bất động như vực sâu núi lớn, cũng không khỏi thầm khen ngợi.

Nhân tài như thế, lại đi lạc lối, biến thành dâm đồ mà ai cũng muốn tru diệt.
Hàn Bách tại sát bên nhìn Vân Tố, tâm thần càng thấy say.

Hắn là lần đầu tiên gặp gỡ mỹ nữ mà trọc đầu, đặc biệt là đôi chân dài kia.

Nếu có thể lên giường cùng nàng thì là cỡ nào hạnh phúc? Hắn nghĩ đến lòng liền hưng phấn.
Vong Tình sư thái thấy hắn nhìn ái đồ chằm chằm, mặc tu dưỡng như vậy, nhưng vẫn rất tức giận, lạnh lùng nói: "Vân Tố, xuất thủ lĩnh giáo cao minh đi!"
Người vây xem đều cảm thấy kinh ngạc.

Tiết Minh Ngọc lợi hại như thế, Vong Tình sư thái sao còn yên tâm để ni cô trẻ tuổi mảnh mai nhu nhược như vậy xuất chiến chứ? Vân Tố cất tiếng trong trẻo yêu kiều đáp ứng.

"Tranh" một tiếng vang, kiếm đã rút ra.
Hàn Bách thất kinh, xua tay nói: "Tại hạ không muốn đánh cùng tiểu sư phụ, không bằng...!Úc..." Chợt thấy kiếm vút lên, đâm tới trước mặt.
Ai cũng không nghĩ tới, kiếm pháp của tiểu ni cô điềm đạm nho nhã này lại sắc bén như thế.

Từ lúc xuất kiếm tới khi công tới đều không có chút kẽ hở nào, không cho người thở nửa hơi.
Hàn Bách sợ làm nàng bị thương, múa quan đao lên, làm thành lưới quang, che ở phía trước.
"Keng keng keng" ba âm thanh khẽ vang lên, Hàn Bách thiếu chút nữa bị nàng đâm phá lưới bảo hộ.

Hắn liền quát lớn, nhanh chóng thối lui hai bước, tại trong không gian nhỏ hẹp triển khai quan đao lấy uy thế quét sạch ngàn quân chống lại bảy kiếm của đối phương.
Tiếng binh khí giao kích không dứt bên tai.
Vân Tố vẫn bộ dáng thong dong.

Vô luận đâm thẳng chém ngang như thế nào, dáng nàng đều nhẹ nhàng như không dùng lực.

Thế địch mạnh thì nàng như bông tơ lơ lửng di chuyển theo quan đao.

Thế địch hơi thu liễm, nàng lại tăng mạnh công kích, phong thái đẹp đến mức khó mà tăng thêm.

Âm thanh cổ động của bát phái như sấm dậy.

Tất cả đều không ngờ nàng còn lợi hại hơn nhiều so với hai cao thủ Đỗ Minh Tâm cùng thế hệ trước Bạc Chiêu Như.

Ngay cả Điền Đồng cũng có vẻ kém nàng một bậc.
Hàn Bách âm thầm kêu khổ, nếu ngay cả đệ tử của Vong Tình sư thái cũng đánh không lại, đêm nay sao có cơ hội tiếp tục làm người? Liền hét lớn một tiếng, khua đao bức lui Vân Tố, hai tay mạnh mẽ đem quan đao bẻ gãy tại phần gỗ, biến thành tả hữu đao.

Rồi cùng nhau thi triển, như sóng dữ đập bờ mà hướng Vân Tố công tới.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, quên luôn cổ động cho Vân Tố.

Sao lại có người bẻ gẫy binh khí để dùng chứ.

.

.

Vân Tố liên tục ngăn chặn bảy chiêu như sét đánh điện giật của đối phương, đã không chịu nổi, thế tiến công của đối phương chợt tắt.

Theo khí cơ dẫn dắt, kiếm mang tăng vọt, công qua.
"Thương!" một tiếng, kiếm đã bị đao đối phương kẹp chặt.

"Tiết Minh Ngọc" tiến sát lại, thâm tình nói: "Ta thực sự là bị oan mà"
Vân Tố ngây người ngẩn ngơ, rút kiếm nhảy lui.

Tại lúc mọi người còn đang ngỡ ngàng, đã trở lại bên cạnh Vong Tình sư thái, cúi đầu nói: "Đồ nhi không phải đối thủ của hắn a!" Không biết vì sao, nàng lại thật sự tin những lời này của Hàn Bách.

Đương nhiên nàng không biết là mình cảm ứng được hắn.
Nàng mặc dù không thể kết đạo thai như Tần Mộng Dao, nhưng là tu hành từ nhỏ, tâm không tạp niệm, lại thêm ma chủng của Hàn Bách lại đặc biệt có sức hấp dẫn cùng lực khuất phục đối với nữ tính.

Cho nên Vân Tố mới có trực giác như vậy.
Vong Tình sư thái nhìn nàng một cái khó hiểu, trong mắt hàn mang sáng lên, nhìn qua Hàn Bách, đang muốn xuất thủ thì nghe tiếng Vô Tưởng tăng từ phía trên truyền đến: "Tiết huynh võ công ngụy biến chồng chất, thật ra ngoài dự kiến của bản nhân.

Cho nên, ta quyết định tự mình xuất thủ, đem ngươi bắt giữ, Tiết huynh chuẩn bị cho tốt đi."
Hàn Bách ngửa mặt lên trời cười dài, anh hùng hào khí hiển lộ không hết, nói: "Tới đây! Bản nhân không cần chuẩn bị cái gì?"
Vô Tưởng tăng kêu một tiếng “Tốt”, rồi đột nhiên đã đứng giữa Vong Tình sư thái, Vân Tố cùng Hàn Bách.

Bốn phía liền trở nên an tĩnh, nín hơi tĩnh khí xem cao thủ đứng đầu, dù hai lần bại vẫn vinh trước Bàng Bàn, làm thế nào bắt giữ tên hái hoa dâm tặc có tiềm lực vô cùng này.
Tựu tại thời khắc mành chỉ treo chuông này, chợt có tiếng "kọt kẹt", cửa gỗ một nhà dân ở bên trái Hàn Bách mở ra.

Một bóng người cao lớn thản nhiên đi ra.
Hàn Bách vừa thấy liền mừng rỡ, thiếu chút nữa muốn nhảy qua đem hắn hôn môi.

Thì ra là "Phúc phủ vũ kiếm" Lãng Phiên Vân.
Hai mắt khép hờ của Vô Tưởng tăng hiện lên quang mang trước nay chưa từng có, nhìn chằm chằm mỗi một động tác củaLãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân đi tới bên cạnh Hàn Bách, đứng sóng vai cùng hắn, mỉm cười nói: "Nghe danh Văn đại sư đã lâu.

Không ngờ hôm nay được thấy thần thái đại sư, đủ an ủi cuộc sống này."
Vô Tưởng tăng trầm trầm nói: " "Phúc phủ vũ kiếm" Lãng Phiên Vân."
Lời này vừa ra, hơn bốn mươi người toàn trường không khỏi động dung.
Càng không ai rõ ràng vì sao kiếm thủ vô song này lại đứng chung với dâm tặc Tiết Minh Ngọc như là bạn tri kỉ.

Sa Thiên Phóng ở phía sau quát lớn: "Lãng Phiên Vân, ngươi phải chăng muốn bảo hộ tên hái hoa dâm tặc này?"
Lãng Phiên Vân sang sảng cười nói: "Sa công nói rất đúng, chính là như thế."
Vong Tình sư thái bước lên trước một bước, đi tới cạnh Vô Tưởng tăng, lãnh đạm nói: "Lãng huynh không sợ tổn hại danh dự sao?"
Ánh mắt Lãng Phiên Vân dừng lại trên người Vân Tố ở phía sau, âm thầm tán thưỡng, rồi chậm rãi nói: "Người khác nghĩ sao, Lãng mỗ đâu có thời giờ để ý tới."
Bất Lão Thần Tiên phóng lên, hạ xuống phía sau hai người, quát lớn: "Lãng huynh làm vậy không phải công nhiên cùng ta Bát phái là địch sao?"
Lãng Phiên Vân ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Lời này còn không phải là vô dụng sao? Lãng mỗ là người trong hắc đạo, cho tới bây giờ cùng bát phái là địch không phải bạn, cũng sẽ không phí tâm lực đi cải biến tình thế đó, thế nào? Các ngươi một là lui bước, một là Lãng mỗ cùng nhân huynh vô tội này đột phá vòng vây.

Tùy các ngươi lựa chọn."
"Vô tội?"
Tiếng thét chói tai của Nhan Yên Như truyền đến Vô Tưởng tăng và Vong Tình sư thái ở phía trước, nước mắt lưng tròng kêu lên: "Uổng ta vẫn một mực sùng bái Lãng Phiên Vân ngươi.

Hiện tại vậy mà lại ra mặt cho tên dâm tặc đã gian dâm nữ tử chân chính vô tội là ta đây.

Ta hận ngươi chết đi được."
Lãng Phiên Vân ôn nhu nói: "Cô nương chớ nên kích động, giết sai người mới thực sự là vô cùng ân hận."
Nhan Yên Như vừa tiếp xúc hai mắt hắn, nhận ra đôi con ngươi màu vàng của hắn.

Lại nhìn qua "Tiết Minh Ngọc", thấy rõ nhãn thần đối phương trong suốt sáng sủa.


Lập tức sững sờ.

Vào lúc này, bên tai vang lên tiếng Lãng Phiên Vân nói: "Tiết Minh Ngọc sớm đã chết.

Ngày đó, trên thuyền là ta giả dạng Tiết Minh Ngọc.

Còn Tiết Minh Ngọc bây giờ lại là bạn tốt của ta giả trang.

Mong rằng cô nương nể mặt ta, không nên lại làm lớn chuyện."
Nhan Yên Như như bị người đánh vào ngực, nghiêng về sau hai bước, nhờ có Vân Tố đỡ mới không ngã ra đất.
Nàng luôn luôn duy trì ý muốn báo thù rửa hận, bây giờ biết rõ Tiết Minh Ngọc đã chết, lại hoang mang lo sợ, trong lòng trống rỗng.
Lãng Phiên Vân dùng là phúc ngữ truyền âm thuật (*), cao minh như Vô Tưởng tăng, cũng không biết hắn từng nói chuyện với Nhan Yên Như.

Chỉ thấy hai người nhìn nhau một lần, Nhan Yên Như liền như thay đổi một cái khác người, không còn chút nào ý chí chiến đấu, hắn không hiểu ra sao.
Bất Lão Thần Tiên ở phía sau thấy Lãng Phiên Vân cũng không quay đầu lại, ngang nhiên trách móc hắn, liền cuồng nộ, âm trầm nói: "Tốt! Để cho chúng ta kiến thức Phúc phủ vũ kiếm danh chấn thiên hạ một lần."
"Thương thương" âm thanh vang lên không ngừng, hơn một nửa người đã rút binh khí, chuẩn bị đại chiến.
Hàn Bách trong lòng đại định, thừa dịp thưởng thức no nên nhan sắc của Vân tố và Nhan Yên Như.
Vân Tố đang rất hiếu kỳ nhìn Lãng Phiên Vân, chợt cảm ứng được ánh mắt Hàn Bách, liền quay qua nhìn hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, tâm hồn thiếu nữ hiện lên cảm giác khó mà hình dung.

Nàng hoảng sợ vội hạ ánh mắt xuống, thầm niệm ma kinh.

May là mọi người đều tập trung chú ý đến Lãng Phiên Vân, không có lưu ý trạng thái của nàng.
Hàn Bách trong lòng vui mừng, thầm nghĩ tuy nàng là người xuất gia, nhưng xem ra mình cũng không phải là không còn cơ hội.

Có sắc đẹp trước mặt, tất cả cố kị đều bị tiểu tử này vứt bỏ rồi.
Tiếng Trang Tiết truyền tới: "Ngữ khí của Lãng huynh ám chỉ Tiết Minh Ngọc vô tội, chẳng biết có đưa ra được chứng cứ nào không?"
Tất cả mọi người gật đầu, nếu có thể không phải động thủ, ai lại muốn đối địch với Phúc Vũ kiếm của Lãng Phiên Vân chứ?
Lãng Phiên Vân mỉm cười, đưa tay đặt lên vai rộng của Hàn Bách, bật cười khanh khách nói: "Tiết Minh Ngọc chân chính đương nhiên không vô tội, hạng người giả trang Tiết Minh Ngọc như Niên Đan cũng không vô tội.

Chính tay Lãng mỗ đã giết một tên hàng giả đến từ Đông Doanh." Rồi dùng sức đè Hàn Bách một cái, nhìn Hàn Bách chịu đựng cười nói: "Thế nhưng cái huynh đệ sinh đôi của Tiết Minh Ngọc này, tuyệt đối là vô tội.

Chỉ là những người tự xưng bạch đạo chính nghĩa chi sĩ các ngươi, ngay cả cơ hội thanh minh cũng không cho hắn, mới gây nên hiểu lầm chồng chất."
Tiếp đó hừ lạnh nói: "Nếu hắn thực sự là Tiết Minh Ngọc, máu sớm đã nhiễm đầy đường.

Ta dám khoe khoang một câu, dù cho tất cả các ngươi xuất động, muốn giết chết hắn cũng phải mất một cái giá rất thê thảm."
Bốn phía yên tĩnh có thể nghe cả tiếng châm rơi.
Lời Lãng Phiên Vân nói ra, ai dám không tin.
Trên thực tế, từ khi Lãng Phiên Vân hiện thân, cử động cùng ngôn ngữ của hắn luôn luôn ép cho người Bát phái thở không nổi, toàn trường kinh sợ.
Một tiếng hét vang, tổng bộ đầu kinh thành Tống Côn nhảy đến bên cạnh Bất Lão Thần Tiên, hào khí mà nói: "Một tên là hái hoa dâm tặc, một tên là khâm phạm của triều đình, đêm nay may mắn có các vị cao nhân danh vọng tại...!A: "
Lãng Phiên Vân trở tay giương lên, “ba” một tiếng vang rõ, Tống Côn lảo đảo thối lui, trên mặt hiện một cái dấu bàn tay.

Bất Lão Thần Tiên ngay tại bên cạnh cũng không che chở được cho hắn.
Bất Lão Thần Tiên hai mắt sát khí đại thịnh, nhưng thủy chung không dám xuất thủ công kích trước.
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Lãng Phiên Vân lạnh lùng nói: "Nếu còn nghe được nửa câu nói của Tống Côn ngươi, ta lập tức lấy mạng chó của ngươi, tuyệt không khoan dung."
Tống Côn sợ hãi lui thêm năm bước, ôm mặt không dám nói ra.
Hướng Thương Tùng thở dài nói: "Tuy nói hắc bạch lưỡng đạo xung khắc như nước với lửa, thế nhưng Bát phái chúng ta luôn luôn đối với Lãng huynh phi thường tôn trọng, tội gì ép chúng ta xuất thủ, chỉ khiến gian đồ cười trộm."
Lãng Phiên Vân bật cười khanh khách: "Vậy các ngươi tựu có thể cùng Chu Nguyên Chương ngồi xem chúng ta và gian đồ đánh nhau, phải không?"
Người của Bát phái nghẹn lời.
Vong Tình sư thái ôn nhu nói: "Nếu Lãng Phiên Vân không nên nhận định như vậy, nguyên lão hội nghị lần này của chúng ta chính là muốn quyết định việc này."
Lãng Phiên Vân có chút không kiên nhẫn nói: "Không cần nhiều lời, các ngươi một là rút đi, một là động thủ, thẳng thắn cho ta một đáp án."
Vân Tố nhịn không được lại ngẩng đầu lên quan sát Lãng Phiên Vân.

Nàng lần đầu tiếp xúc với cao thủ chân chính của hắc đạo này.

Trong lòng ngạc nhiên, vì sao trông hắn càng thẳng thắn bộc trực hơn, càng có anh hùng khí khái hơn so với các vị sư thúc bá chứ? Ngay cả huynh đệ sinh đôi của tên hái hoa dâm tặc cũng có khí phách hào hùng lôi cuốn nhân tâm như vậy chứ, chỉ là đôi mắt kia có chút ý xấu.
Vô Tưởng tăng vốn không nói gì bỗng nhiên nở nụ cười, tiến lên trước hai bước, vươn tay tới Lãng Phiên Vân.
Lãng Phiên Vân khi tay hắn vừa động thì tay cũng đưa ra.
Hai tay nắm lại, đồng thời cười ha hả.
Vô Tưởng tăng lắc đầu than thở: "Bây giờ, ngay cả bần tăng cũng tin đây là huynh đệ sinh đôi của Tiết Minh Ngọc rồi.

Ai không tin thì thật là đứa ngốc." Tiếp đó quay qua Nhan Yên Như hỏi: "Nhan cô nương, bần tăng nói đúng không?"
Nhan Yên Như mặt mày ảm đạm, khẽ gật đầu.

Rồi nàng thoát khỏi Vân Tố, quay về Vong Tình sư thái, quỳ xuống hai gối, buồn bã nói: "Sư thái tại thượng, bây giờ Nhan Yên Như đã rất chán nản, mong sư thái có thể ngoại lệ khai ân, cho ta quy y phật môn, gột rửa ô nghiệt."
Mấy cái biến hóa vừa qua, làm mọi người đều có điểm ngỡ ngàng khó hiểu.

Nhưng Vô Tưởng tăng đã nói như vậy, trận này xem ra đã không đánh được.

Tất cả thở dài một hơi, cũng có chút mất mát.
Bất Lão Thần Tiên luôn có hiềm khích với Thiếu Lâm, trong lòng thầm giận, nhưng lại không biết làm sao.

Không có Vô Tưởng tăng, người khác đao kiếm trên cổ, cũng sẽ không đi trêu chọc Lãng Phiên Vân, tựa như hắn không dám khiêu chiến Bàng Ban vậy.
Lãng Phiên Vân cùng Vô Tưởng tăng hai tay tách ra, nhìn nhau cười, tràn ngập không khí cởi mở.
Vô Tưởng tăng than thở: "Ai chẳng biết Thượng Quan Phi là anh hùng chân chính, nhưng mà cũng không biết làm thế nào!" rồi niệm một tiếng phật hiệu, nhảy lên không, chợt hiện tại sau một căn nhà, đúng là nói đi liền đi.
Bất Lão Thần Tiên hừ lạnh một tiếng, bay ngược ra sau, cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Vong Tình sư thái nhìn Lãng Phiên Vân thật sâu, thở vài hơi, kéo Nhan Yên Như đứng lên, định nói chuyện thì Lãng Phiên Vân quay qua Nhan Yên Như cười nói: "Nhan cô nương, có hứng thú bồi Lãng mỗ đi uống chén rượu hay không?"
Nhan Yên Như kêu lên môt tiếng "A", chân tay luống cuống nhìn qua kiếm thủ thiên hạ vô song này.
Mọi người nghe vậy liền ngạc nhiên sững sờ.

Nàng ta đang lúc buồn bả thê lương, cầu xin Vong Tình sư thái nàng thế độ, phía bên này, Lãng Phiên Vân lại hẹn nàng đi uống rượu tâm sự.
Lãng Phiên Vân đi tới trước Vong Tình sư thái, Nhan Yên Như và Vân Tố, cùng Hàn Bách làm ra tư thế: "Tiết tiểu đệ, còn không đi làm sự tình quang trọng của ngươi?"
Hàn Bách đang ngắm Vân Tố, liền như mới tỉnh mộng, giật mình nhảy lên.

Lên tới trên cao liền chuyển ngoặt, nghênh ngang mà đi.
Vong Tình sư thái mỉm cười, vô luận lời nói gì do người này nói ra, đều có một loại khí khái đương nhiên, làm người khác không thể nhẫn tâm trách hắn.

Rồi chuyển qua Nhan Yên Như nói: "Bần ni cho Nhan thí chủ thời gian ba ngày.

Nếu như, thí chủ không đổi chủ ý, có thể đến tây Ninh đạo tràng tìm bần ni." Quay qua Lãng Phiên Vân chắp tay tuyên phật hiệu, rồi dẫn Vân Tố đi.
Trang Tiết cùng những người khác cũng dồn dập khách khí mà cáo từ Lãng Phiên Vân.

Trong chốc lát chỉ còn lại Nhan Yên Như đứng ở hẻm, trong lòng thấp thỏm kinh hoàng, không biết là gì tư vị.
Lãng Phiên Vân đi tới gần, ôn nhu nói: "Đi! Ta mang nàng tới một tiệm rượu mở cửa suốt đêm, có thể tiện đường thưởng thức cảnh đêm sông Tần Hoài."
Mặt xinh của Nhan Yên Như biến đỏ, không tự chủ đuổi theo nhân vật thần thoại này.

Đột nhiên, nàng lại cảm thấy trong trời đất tràn ngập sinh cơ cùng chí tiến thủ.
Ai đả công: công phu chịu đòn
Phúc ngữ truyền âm thuật: thuật nói bằng bụng