Dưới sự thẩm tra gióng trống khua chiêng của Đại Lý tự, trung tuần tháng năm, án gian lận khoa khảo chấn động một thời cuối cùng cũng điều tra ra được chút manh mối.
Cảnh Dịch Thanh thừa nhận kỳ thi mùa xuân vừa rồi mình đã nhận hối lộ, đồng thời cũng thừa nhận bài thi của tân khoa Trạng Nguyên là do chính tay hắn ta chép, cũng chính tay hắn ta trình lên long án. Về phần bài thi do tự Doãn Thiệu Hâm viết cũng đã được tìm ra, ngoài chữ viết khác nhau, nội dung trên bài thi giống nhau như đúc.
Tới đây, bản án Doãn Thiệu Hâm bị kẻ khác mưu hại tống vào tù đã có thể lật lại, thánh nhân tiếc tài học của hắn ta, ngoài giữ nguyên danh tân khoa Trạng Nguyên cho hắn ta, còn cho hắn ta làm Tiến sĩ Ngũ Kinh Hàn Lâm viện.
Tân khoa Trạng Nguyên Doãn Thiệu Hâm đã từng bị phỉ nhổ nay lại xuất hiện trong mắt mọi người, trở thành nhân vật trong câu chuyện trò say sưa ở Kinh Thành.
Còn về phần những quan viên dính líu tới vụ án này, đại bộ phận đã bị định tội, chỉ còn một số ít vì chưa đủ chứng cứ, vẫn đang trong quá trình kiểm chứng.
Trong đó có Lại bộ Tả Thị lang, Tống Ôn Bạch.
Đã nửa tháng từ khi Tống Ôn Bạch bị cách chức tạm thời chờ điều tra, trên triều có không ít người đang ngấp nghé vị trí của hắn, bởi vậy sổ con vạch tội hắn càng ngày càng nhiều thêm, như thể không kéo được hắn xuống ngựa thì không bỏ qua.
Nhưng Tống Ôn Bạch lại chẳng hề gấp gáp, mặc người ta vạch tội, hắn vẫn yên vị không động không cựa. Ngày ngày ở nhà viết chữ, vẽ tranh, dành thời gian cho thê tử, nữ nhi.
Ngày hôm đó, sáng sớm trời đổ cơn mưa phùn, mặt đất con ngõ nhỏ ẩm ướt, không khí thoang thoảng mùi rêu xanh cũ kỹ.
Trên đường Liễu Dương, cổng lớn nhà nào đó mở ra kêu cót két, một vị phụ nhân dắt một đứa bé ba tuổi đi ra ngoài.
Hai mẹ con này chính là Lý Tú lan và nhi tử nàng ta, Chiêu Nhi.
Lý Tú Lan quay người lẳng lặng nhìn về phía cổng lớn, chẳng biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì.
Tỳ nữ Thái Hà đeo bọc hành lý, hỏi: “Phu nhân không tới từ biệt Tống Nhị lão giao thật sao?”
“Từ biệt cái gì?” Lưu Tú Lan bình tĩnh nói: “Đằng nào rồi cũng phải quay về, hơn nữa…”
Nàng ta tự tay đóng cổng lớn lại, nói tiếp: “Nếu ta tới từ biệt hắn, hắn sẽ cho rằng ta tự nguyện rời khỏi đây, nhưng nếu ta không tới từ biệt, tất nhiên hắn sẽ nghĩ ta bị buộc rời khỏi đây, lòng ắt thấy áy náy.”
Thái Hà bừng tỉnh ngộ ra: “Phu nhân thật thông minh.”
Lý Tú Lan quay người hỏi: “Chuyện ta dặn dò, ngươi đã làm xong chưa?”
Thái Hà đáp lời: “Thưa phu nhân, đã hoàn thành cả rồi, đảm bảo không ai phát hiện ra.”
“Đi thôi.” Lý Tú Lan gật đầu, ôm lấy nhi tử: “Vậy đi thôi.”
Bên này, trong thư phòng của Nhị phòng Tương Dương Hầu phủ, Tống Ôn Bạch đang xem Thích Uyển Nguyệt viết chữ.
“Chữ của phu nhân đường nét thanh mảnh, rõ ràng lại không mất vẻ nhã nhặn.” Tống Ôn Bạch khen.
Thích Uyển Nguyệt ra hiệu: “Đừng chỉ nhìn thôi, mài mực giúp ta.”
Một sát sau, gã sai vặt tới cửa bẩm báo: “Lão gia, Lý phu nhân đi rồi.”
Thích Uyển Nguyệt ngừng tay: “Lý phu nhân nào?”
“Lý Tú Lan.” Tống Ôn Bạch lên tiếng: “Trước đây ta từng nói với nàng, ta quyết định đưa mẫu tử họ về huyện Thiệu Hà, dự vào hôm nay. Có điều…”
“Có điều không ngờ nàng ta đi không từ giã thật sao?” Thích Uyển Nguyệt liếc hắn.
Sắc mặt Tống Ôn Bạch trầm đi ít nhiều, không nói lời nào.
Thích Uyển Nguyệt nói tiếp: “Nếu chàng muốn tiễn người ta, vậy cứ đi, ra vẻ trước mặt ta như vậy làm gì?”
“Thôi đi.” Tống Ôn Bạch lắc đầu: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải đi, tiễn một đoạn đường có để làm gì.”
“Nghe ý của chàng, lại hóa thành chàng trách ta hại chàng bất nhân bất nghĩa rồi?”
“Phu nhân của ta à, ta nói như vậy bao giờ? Thế này không được thế kia cũng không xong, phu nhân muốn vi phu thế nào mới vừa lòng?”
Thích Uyển Nguyệt ném bút đi: “Ta muốn chàng làm thế nào? Đã quyết định đưa nàng ta về, chàng còn tỏ ra tiếc thương như này làm gì?”
Tống Ôn Bạch kinh ngạc: “Ta tiếc thương nào đâu? Ta chỉ…”
“Chỉ cái gì?”
Tống Ôn Bạch thở dài: “Chỉ là ta cảm thấy thẹn với nghĩa phụ nghĩa mẫu mà thôi.”
Hắn nói: “Trước kia, khi ta bái vợ chồng Lý gia làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, họ từng dặn dò ta coi Tú Lan như muội muội, sau này trông nom nàng ta ít nhiều. Nhưng giờ đây, nghĩa phụ nghĩa mẫu không còn tại thế, Tú Lan lại dắt nhi tử lẻ loi, trơ trọi về huyện Thiệu Hà… Ài, phu nhân, nàng đi đâu thế…”
Thích Uyển Nguyệt quay người định bỏ đi, lại bị Tống Ôn Bạch ôm lấy từ phía sau.
“Phu Nhân, sao đang yên đang lành nàng lại giận rồi?”
“Chàng thương tình nàng ta lẻ loi trơ trọi, thế thì đuổi theo đón người ta về đi.”
“Phu nhân.” Tống Ôn Bạch bất đắc dĩ: “Nàng giận chuyện này làm gì? Nếu ta là loại người vô tình vô nghĩa nàng mới nên tức giận chứ. Ta không có gì với Lý Tú Lan kia hết, ta chỉ coi nàng ta là nghĩa muội. Ta chỉ áy náy vì nuốt lời trước nghĩa phụ nghĩa mẫu mà thôi.”
Thích Uyển Nguyệt bức bối không chịu được.
Nhưng nàng ấy cũng hiểu, Tống Ôn Bạch là người trọng tình trọng nghĩa, trước kia vì nhìn trúng phẩm hạnh của hắn nên mới dứt khoát gả cho hắn. Hơn nữa, phụ mẫu Lý gia có ơn cứu mạng hắn, xưng ân nhân cứu mạng cũng không đủ, nhưng… nàng ấy không thích Lý Tú Lan này.
Hắn coi Lý Tú Lan là nghĩa muội, nhưng trong lòng Lý Tú Lan có nghĩ như vậy đâu.
Thích Uyển Nguyệt vẫn còn đang giận dỗi tránh né hắn: “Thôi, chàng đừng nói nữa, nàng ta cũng đã đi rồi, chàng có áy náy thì cứ yên tâm áy náy trong lòng ấy, chớ để ta bắt gặp, tránh làm ta phiền lòng mất công chàng lại thấy ta hẹp hòi.”
“Phu nhân của ta hẹp hòi chỗ nào đâu?” Tống Ôn Bạch cười: “Phu nhân là người hiền lương thục đức nhất, Vương Mẫu nương nương trên trời hạ phàm cũng không hơn gì nàng.”
“Hừ!” Người này, trông thì áo mũ chỉnh tề nhưng trong lại dẻo mồm dẻo miệng.
Thân mình Thích Uyển Nguyệt vốn nhạy cảm, không chịu được hắn trêu đùa. Khi tay kia lò dò tìm tới, nàng ấy đã mềm nhũn người như vũng nước.
Tống Ôn Bạch đỡ lấy nàng, ôm ngang người lên đi về phía giường con.
Trời tháng năm thay đổi thất thường, ban ngày còn gió êm sóng lặng mà chạng vạng tối đã bắt đầu gió lớn rít gào, ngay sau đó là mưa rào tầm tã.
Thích Uyển Nguyệt vừa bước ra hành lang hai bước, váy đã bị mưa nặng hạt hắt ướt nhẹp.
“Lão gia vẫn chưa về sao?” Nàng ấy hỏi tỳ nữ.
Sau khi ngủ trưa dậy, Tổng Ôn Bạch ra ngoài, nói rằng đi có chút chuyện.
Tỳ nữ lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, nhưng trước đó gã sai vặt có tới truyền lời dặn chuẩn bị bữa tối, hẳn không lâu nữa lão gia sẽ về ạ.”
Thích Uyển Nguyệt gật đầu, đi về phía phòng bếp: “Ta đi xem chút.”
Nhưng nàng ấy vừa rẽ qua hành lang, một gã sai vặt che dù vội vàng chạy tới: “Phu nhân, không xong rồi, chuyện lớn rồi.”
Thích Uyển Nguyệt giật thót trong lòng: “Có chuyện gì?”
“Thuyền chở Lý phu nhân về huyện Thiệu Hà bị lật, mẹ con hai người họ mất tăm hơi rồi ạ.”
Thích Uyển Nguyệt kinh hãi: “Chuyện khi nào?”
“Mới một canh giờ trước thôi ạ, hộ vệ cưỡi ngựa về báo tin rằng lão gia đã tới đó rồi ạ. Lão gia cho tiểu nhân về báo một tiếng với phu nhân, hẳn sẽ không kịp về dùng bữa tối, để phu nhân chớ chờ.”
“Thuyền xảy ra chuyện ở đâu?”
“Ở huyện Thái ạ.” Gã sai vặt đáp: “Nghe nói do mưa quá lớn, thuyền kia đã nhiều năm chưa tu sửa, cờ phướn hỏng, bị cuốn xuống nước.”
Thích Uyển Nguyệt hãi hùng khiếp vía, chợt dự cảm không lành. Nhưng dự cảm ấy là gì, nàng ấy lại không nói rõ ra được.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng ấy lại dặn dò: “Mau chuẩn bị ngựa xe, ta qua đó xem thử.”
“Không được đâu phu nhân, đường từ Kinh Thành tới huyện Thái vốn khó đi, nói chi giờ trời vẫn đổ mưa to.”
“Mau lên!” Thích Uyển Nguyệt nghiêm nghị nói.
“Mẫu thân, có chuyện gì vậy ạ?” A Lê chạy tới.
“A Lê, con ra đây làm gì? Mưa to gió lớn, mau về đi.” Thích Uyển Nguyệt ôm lấy nữ nhi, đi vào trong phòng.
Nàng ấy suy tính chóng vánh, lúc này đã là chạng vạng tối, tới huyện Thái trời cũng tối hẳn rồi. Nếu tìm được người thì may nhưng nếu không tìm được, hẳn trong tối nay sẽ không tìm được nữa.
“A Lê.” Thích Uyển Nguyệt nói: “Mẫu thân có việc ra ngoài một chuyến, con ở nhà ngoan nhé.”
“Chừng nào mẫu thân về ạ.”
“Chưa biết nữa.”
Suy nghĩ chốc lát, Thích Uyển Nguyệt lại nói: “Thôi, lát nữa mẫu thân sai người tới truyền lời cho Thế tử, A Lê đi với Dung Từ ca ca của con trước được không nào?”
Biến cố xảy ra, nàng ấy chẳng thể bận tâm tới nữ nhi được, đành cậy nhờ Dung Từ cho yên tâm.
Không lâu sau, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, Thích Uyển Nguyệt từ biệt nữ nhi rồi vội vàng ra ngoài.
Lúc này, Dung Từ đang ở Thi Hoa quán.
Trước mặt hắn có mấy người đang ngồi, chính là mấy vị quan triều đình mới lên có dính líu đến án gian lận khoa cử phải vào tù, sau này Dung Từ động tay động chân ngầm, vớt người ra.
Mấy người gặp Dung Thế tử mười ba tuổi, tâm trạng ngổn ngang.
Rõ ràng vị Thế tử này còn nhỏ hơn bọn họ mấy tuổi nhưng khí thế trên người hắn lại khiến người ta không thể coi thường.
Hắn ngồi ở vị trí trên cao, đôi mắt sắc bén lạnh nhạt, trong sự lạnh nhạt lại mang theo sự sắc sảo thấu tỏ lòng người. Khi hắn cất lời cũng không nhanh không chậm, mang cảm giác thong dong bình tĩnh như đã nắm chắc hết thảy mọi chuyện.
Nếu ban đầu trong lòng bọn họ còn chút coi thường nhưng sau một hồi nói chuyện, chẳng còn ai dám xem nhẹ nữa, thậm chí còn thật lòng khâm phục.
“Dung Thế tử.” Đổng Sách tiến lên thở dài: “Chúng ta nhận ân lớn của Dung Thế tử, sau này chắc chắn sẵn sàng đầu rơi máu chảy vì Thế tử. Nhưng trước mắt chúng ta đang có phần mờ mịt, dù sao chức quan của chúng ta thấp, năng lực có hạn, không biết nên dốc sức cho Dung Thế tử thế nào.”
Đổng Sách là người đã suy nghĩ cẩn thận trước nhất.
Ngay giờ khắc Dung Thế tử cứu bọn họ, bọn họ đã buộc trên cùng một sợi dây với Dung Thế tử. Lùi lại là cái chết, chẳng thà bọn họ đánh cược, cố gắng một lần biết đâu lại được nhìn thấy ánh sáng.
Ban đầu hắn ta cũng có chút hoài nghi với Dung Thế tử nhưng giờ đây khi gặp mặt, dù là khí phách hay mưu trí, đều đáng kính nể.
Nay họ đã chẳng còn đường lui nên cũng không ngại tỏ rõ sự thành tâm hiến sức.
Dung Từ cũng rất hài lòng với hành động của hắn ta, hắn cong môi nói: “Đổng đại nhân không cần sầu lo, trước mắt các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình, những chuyện khác, không cần suy tính.”
Hắn nói dứt lời, đám người hai mặt nhìn nhau.
Dung Thế tử phí bao công sức cứu bọn họ ra, thế mà lại chẳng cần bọn họ làm gì hết?
Mạnh Tử Duy ngồi một bên vẫn thong dong đung đưa tua rua trên miếng ngọc bội thắt ngang hông.
Dung Từ đang suy tư chuyện gì, người khác không hay biết nhưng y đi theo Dung Từ bao năm tất nhiên y cũng rõ ràng. Trước nay Dung Từ luôn đi một bước nhìn mười bước, là người rất có đầu óc, thủ đoạn. Như này là Dung Từ đang muốn thả dây dài câu cá lớn.
Mấy người khác tới Đổng Sách biểu thị lòng trung thành trước nhất đều âm thầm hối hận, nhao nhao đứng dậy chắp tay. Nhưng khi bọn họ đang định mở lời thì có thị vệ đi vào.
Chẳng biết thị vệ nói gì bên tai Dung Từ mà gương mặt trước đó vốn lạnh lùng lại chợt dịu đi hẳn.
Hắn dặn dò: “Ngươi dẫn người tới đón nàng cưỡi ngựa đi qua hẻm Ngự Mã chờ, bánh ngọt sáng nay đầu bếp làm nếu còn thì đưa cho nàng một phần, nếu hết rồi thì qua Dương Ký mua một phần.”
Thị vệ khó xử: “Thế tử gia, giờ trời cũng đã tối, hẳn Dương Ký cũng đóng cửa rồi.”
“Cho bọn họ chút bạc, đóng cửa thì mở lại là được.”
“Vâng.” Thị vệ quay đi, vừa đi tới cửa lại bị Dung Từ gọi lại.
“Từ từ đã…” Dung Từ im lặng chốc lát rồi đứng đứng dậy nói: “Không cần nữa, tự ta tới đón nàng.”
Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt đều ra ngoài, trời lại đang đổ mưa lớn, chắc hẳn tiểu nha đầu đang sợ lắm, hắn nên tự mình tới đón nàng thì hơn.
Hắn nói với mọi người: “Hôm nay tạm nói tới đây thôi, các vị về trước đi.”
Dứt lời, hắn phất áo khoác ra khỏi cửa, để lại một đám người trong phòng chẳng hiểu gì.
Một người dè dặt hỏi: “Mạnh công tử, Dung Thế tử thế này là?”
Mạnh Tử Duy miễn cưỡng đáp: “Khỏi phải ngạc nhiên, Dung Thế tử đi đón tiểu nương tử của hắn ấy mà.”
Y nói tiếp: “Dù sao từ giờ về sau các ngươi chỉ cần biết, trong lòng Dung Thế tử, dưới gầm trời này không có chuyện gì quan trọng được bằng tiểu cô nương kia hết. Các vị, mời về cho.”