Có một cậu nhóc mập mạp đang nằm trên bàn còn phía trên là một người đàn ông đang giảng trên bảng. Cậu là Abert Jiach là người thừa kế duy nhất của gia tộc Abert.
Jiach ngáp ngủ liên hồi vì những gì mà giáo viên giảng trên bảng. Nó mệt mỏi nhìn ra cửa sổ.
Đang chán nản vì không có bất kỳ thứ gì làm nó vui thì nó nhìn thấy được bóng dáng của Rin.
Rin đang trồng và chăm sóc những cái cây trong vườn. Bỗng ánh mắt Jiach trở lên vui vẻ, nó liền chạy một mạch ra ngoài. Do cậu là con trai của quý tộc nên giáo viên của cậu không dám lên tiếng, chỉ đành sợ hãi báo cáo cho người mẹ của cậu.
Chưa đầy 5 phút nó đã tới khu vườn thấy được Rin, nó liền đi tới trước mặt cậu.
Nó vội vàng nói với một giọng điệu huênh hoang:
"Này! Tên kia".
Rin bắt đầu nhìn lên với vẻ mặt khó hiểu. Vì Jiach nhỏ hơn Rin rất nhiều nên cậu không nghĩ là nó gọi cậu nên đã không quan tâm, mà định vác một cái bao đất to và nặng lên lưng rồi rời đi. Do cậu ăn uống không đàng hoàng nên thân hình cậu gầy gò nên khi vác cái bao to rất khó khăn.
"Ta đang bảo ngươi đó"
Rin nghe vậy liền quay lại bỏ cái bao đất to trên lưng xuống:
"Sao" mặt cậu dần trở lên không cảm xúc.
"Chơi cùng ta đi"
"Không rảnh" Rin định quay đi thì nó lại cản trở cậu.
"Ngươi dám từ chối ta sao" nó ngẩng cao mặt lên thách thức Rin.
Tuy nhiên thay vì cãi nhau với nó thì cậu không có phản ứng gì. Rin nhận ra những người nơi đây họ đều hống hách và coi thường người khác. Cậu từng hỏi không biết động lực sống của bản thân là gì? Rin đã nghĩ rằng nếu cậu chết đi liệu có ai quan tâm tới không, nhưng cậu chợt nhận ra rằng bản thân không nên yếu đuối như vậy. Cậu chỉ muốn theo đuổi một cuộc sống như những người khác nên cậu luôn tự nhủ bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn chỉ 5 năm nữa thôi.....
Thấy Rin làm ngơ nên nó liền tức giận đến đỏ mặt:
"Dám làm ngơ ta sao? Có biết ta là ai không?"
Cậu không quan tâm nó nói gì liền vác bao lên mà đi.
"Jiach con trai ta. Sao con lại ở đây?" bà ta lo lắng đưa tay sờ lên gương mặt mập mạp của nó.
Ánh mắt cậu không cảm xúc nhìn chằm chằm vào bọn họ, cậu cảm thấy thật nực cười trước hành động của bà ta. Có lẽ chưa từng được người mẹ quan tâm như vậy nên cậu không thể hiểu được tình thương đó....
"Mẹ à! Tên đó là ai vậy" nó chỉ thẳng mặt Rin.
"Nó chỉ là một tên nô lệ thôi! Đừng bận tâm làm gì!" bà nhìn cậu với con mắt chán ghét.
"Nó dám tránh né câu hỏi của con"
Nghe xong bà ta trở lên tức giận, trong lòng bà chỉ muốn đá cậu ra khỏi nơi này:
"Người như mày được sống nơi đây là tốt cho mày rồi đó! Mày phải quỳ xuống xin lỗi con ta! Mau!!!" bà tức giận quát lớn.
Rin bắt đầu trở lên bất lực, cậu định phản kháng nhưng....Cậu sợ rằng sẽ bị đánh hoặc cũng có thể bị bỏ đói đến chết. Dù sao cậu cũng chỉ muốn sống yên ổn trong vòng 5 năm, Rin cũng chỉ có thể nghe theo. Cậu quỳ xuống đầu của cậu vẫn chưa chạm đến đất, bà ta thấy vậy liền lấy chân đạp lên đầu cậu mà ghìm xuống đất.
"Đây cũng chỉ là lời cảnh cáo! Lần sau đừng hòng có chuyện như vậy" nói rồi bà thả chân ra, dẫn Jiach đi.
Để lại cậu một mình ngồi trên đất, cậu chua xót đứng dậy cố kìm nước mắt lại...