Quái Vật Chiếm Hữu

Chương 24: Quá khứ của Artiers (5)



Rin chợt tỉnh dậy vì tiếng mưa vang bên tai. Khoảng một lúc sau anh mới có thể định thần lại được.

Sự đau sót, đắng cay đang dâng trào trong anh. Rin biết rằng đây là cơ hội để giúp anh giải thoát nhưng...liệu anh có thể may mắn sống sót mà trở về hay không....

Anh đứng dậy, dùng khăn lau người một cách mạnh bạo, rồi mặc một bộ đồ mới, cùng chiếc áo khoác chống nước mà hôm qua quản gia đã đưa cho anh.

Rin nhắm mắt hít một hơi, mở cửa và đi ra ngoài.

Anh tiến tới chuồng ngựa, cởi dây cho con ngựa màu đen. Nó rất hung dữ nên không ai có thể chạm vào ngoại trừ anh. Vì vậy Draot đã cho anh để có thể ra chiến trường.

Anh dắt con ngựa, bình tĩnh ra ngoài cổng. Ở đó ông quản gia đang căn dặn một đám người:

"Dẫn cậu ta đến vùng đất phía Nam"

Rin nuốt những đắng cay mà đi theo họ với một bước chân nặng nề. Bầu trời mờ ảo đầy mây, do bây giờ là mùa đông nên cơn mưa băng giá đã làm anh run lên vì lạnh.

Những người lính bắt đầu thúc ngựa thật mạnh để nhanh chóng đến nơi tập kết của họ.

\=\=\=\=\=

5 tiếng sau, họ mới có thể đến nơi.

Mọi người tập trung ở nơi này để nghỉ chân. Họ dựng lều trú tạm để mai có thể xuất phát tiếp.

Rin xuống ngựa rồi cột nó chung với những đám ngựa khác. Anh hoang mang không biết phải làm gì, bỗng một giọng nói ở phía sau anh cất lên:

"Này! Cậu là con trai cả của gia tộc Abert sao?" cậu ta có vẻ mặt vô cùng thân thiện.

Tuy nhiên Rin lại lạnh lùng lườm cậu ta, rồi quay người đi.

Thấy vậy cậu ta không tha cho Rin mà tiến tới hỏi thăm anh:

"Cậu có muốn ở cùng tôi không?"

Rin trở lên bất ngờ vì thái độ của cậu ta.

"Tên cậu là gì?" anh nhìn chằm chằm vào cậu ta mà quan sát mọi cảm xúc của người trước mặt. Cậu ta không to lớn như anh nhưng khuôn mặt cậu ta luôn tươi cười vui vẻ.

"Là Manld. Thế còn cậu?"

"Rin" anh không quan tâm tới cậu ta, nhưng cậu ta thì luôn lảng vảng xung quanh anh. Bỗng Rin thấy được những bông hoa xinh đẹp ở dưới cỏ, anh bèn cúi xuống ngứt chúng, sau đó đút chúng vào túi áo.

"Rin? Tôi tưởng cậu là con trai của quý tộc mà?"

"Đừng hỏi nhiều" anh cố gắng bước dài tránh xa cậu ta.

\=\=\=\=\=\=\=\=

Sau khi ăn xong bọn họ cùng ở chung một túp lều.

Manld mệt mỏi nằm xuống, cậu là một người hoà đồng nên cậu đã nói rất nhiều với Rin.

Nhưng Rin không một chút quan tâm cậu ta, anh ngồi đan nhưng bông hoa thành một chiếc vòng xinh xắn.

"Rin à! Cậu có vợ rồi sao?" Manld vui vẻ trước hành động của anh.

Nghe vậy Rin bất động một lúc.

"Không" anh cũng không biết bản thân đang làm trò gì nữa. Khi anh đan chiếc vòng đó trong đầu anh chỉ xuất hiện một hình bóng của một người con gái...

Manld thấy vậy liền cướp mất chiếc vòng khỏi tay anh:

"Vậy cái này dành cho ai?"

Thấy vậy Rin bỗng trở lên giận giữ, mạnh mẽ giật lấy chiếc vòng trên tay Manld.

"Biến đi! Đó không phải chuyện của cậu"

Manld bĩm môi nhìn Rin:

"Tôi chỉ hỏi thôi mà" cậu giận đến nỗi không thèm nhìn mặt Rin.

Rin cũng không biết phải làm sao bèn gãi đầu:

"À...Tâm trạng cậu có vẻ vui khi được ra chiến trường nhỉ?"

Nghe được lời đó trong lòng Manld nhói lên vì đau:

"Vậy tôi phải làm sao? Tôi đã cố nói với mẹ là không được buồn nên tôi đã cố gắng chứng minh cho mẹ tôi thấy là tôi rất ổn để mẹ tôi không phải bận tâm".

"Vậy sao?" mặt Rin hoàn toàn không có cảm xúc khi nghe được những lời đó.

Nghe được câu nói hời hợt ấy, Manld tức giận nắm lấy cổ áo anh.

"Người như cậu thì hiểu được gì chứ! Cậu sống trong sung sướng như vậy làm sao hiểu được!" cậu cố gắng hét to vào mặt Rin.

Rin cười nhạt lên: "Sống trong sung sướng sao?"

Manld bất lực nhìn anh, cậu đứng dậy chỉ muốn đi khỏi đây.

"Tôi đã bị chính người mẹ của mình vứt bỏ...." giọng Rin dần trở lên khàn đặc.

Nghe những lời đó, Manld mới có thể trở lên bình tĩnh. Cậu nằm xuống mà không nói bất cứ câu gì....