Via vẫn còn đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh ở bên ngoài khu vườn. Khu vườn rất rộng lớn nhưng không có bất kì ai ở đó khiến cho nó trở nên âm u và lạnh lẽo.
Do cô vẫn còn đau nhức toàn thân, nên cô không thể rời khỏi phòng. Hiện tại, Via rất mỏi mệt cùng với tâm trạng không được thoải mái nên cô không muốn làm bất cứ điều gì.
Đột nhiên có người gõ cửa,
Cô nhanh chóng mở miệng: "Vào đi!".
Bà Laura liền tiến vào cùng với khay đồ ăn lớn: "Cả ngày cô chưa ăn nên tôi đã đem cho cô ít thức ăn, cô ăn đi cho nóng".
Cô rất cảm động vì lời nói của bà. Cô cảm thấy bà như một người mẹ đang ân cần chăm sóc cho cô: "Cảm ơn bà, nhưng bây giờ tôi cảm thấy không muốn ăn" cô cố gắng mỉm cười với bà.
Bà nhìn lên những vết đỏ, tím trên cổ cô, bà rất lo lắng cho cô: "Chắc tiểu thư mệt mỏi lắm. Tôi nghĩ tiểu thư nên tránh xa....".
Chưa nói hết câu đột nhiên một giọng nói vang lên: "Ngươi nói xong chưa?". Hắn dựa vào cửa lạnh lùng khoanh tay như kiểu đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và bà Laura.
Hắn tiến tới cạnh nàng vén mái tóc ra sau tai của cô nhẹ nhàng nói: "Nàng đã khoẻ hơn chưa?" vừa nói hắn vừa vân vê đôi tai của cô.
Trước hành động ấy khiến tai cô đỏ bừng vội vàng nói: "Em đã đỡ hơn rồi, cảm ơn chàng đã quan tâm em".
Hắn quay ra liền thấy khay đồ ăn được để trên bàn rồi kéo cô vào lòng hắn. Hắn đặt cô ngồi trên người rồi đút từng miếng cho cô ăn.
Cô ngại ngùng vì việc hắn luôn cho rằng cô là một kẻ yếu đuối. Cô thực sự không muốn bị coi như vậy: "Em có thể tự làm được".
Mặt hắn nhăn lại khi cô không nghe lời: "Đừng có làm trái lệnh của ta".
Giọng nói lạnh lùng ấy nói ra khiến cô rất sợ hãi đành phải nghe theo lời hắn. Cô đã phải ăn hết những thứ anh đút cho. Trái với gương mặt lạnh lùng ấy, động tác của anh lại ân cần và chu đáo.
Một lúc sau, khay đồ ăn trên bàn đã hết sạch.
Hắn liền đứng dậy nói: "Ta sẽ đuổi việc Laura".
Cô hốt hoảng không hiểu tại sao anh lại như vậy: "Sao ạ? Bà ấy làm sai gì sao? Bà ấy rất tốt bụng xin chàng hãy....".
Hắn nhanh chóng cắt ngang lời Via: "Nàng lảm nhảm đủ chưa?" rồi hắn liền bế cô đặt xuống giường. Hắn định rời đi.
Cô vẫn chưa nghe được câu trả lời của hắn liền kéo tay hắn lại: "Cho em biết câu trả lời đi, làm ơn" ánh mắt cần xin nhìn hắn.
Hắn mệt mỏi nhìn cô: "Ta không muốn nàng nói chuyện với người khác ngoại trừ ta".
Cô vẫn hoang mang không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy: "Em không hiểu tại sao chàng lại muốn như vậy?".
Hắn bàn ngồi bên cạnh cô và lạnh lùng nói: "Cởi váy ra đi".
Via lạnh sống lưng vì nghĩ hắn lại muốn làm chuyện đó với cô: "Chàng đừng như vậy, hiện giờ em thực sự rất đau" cô liền lấy tay che trước n.g.ự.c của mình.
Hắn thở dài và nói: "Ta sẽ không làm gì đâu, ta chỉ muốn bôi thuốc cho nàng".
Nghe vậy cô liền từ chối hắn: "Chàng không cần làm vậy đâu. Em có thể tự làm hoặc sẽ nhờ bà Laura giúp".
Mặt hắn bắt đầu tối sầm lại trông rất đáng sợ: "Ta đã nói rồi đừng làm trái lệnh ta. Và cùng đừng nhắc tên người khác trước mặt ta"
Cô sợ hãi bèn kéo dây áo xuống rồi lấy tay che bộ n.g.ự.c của mình. Via không thể che trọn bộ n.g.ự.c vì nó quá to, cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn bèn quay đi.
Hắn cười một cách gian sảo: "Bỏ tay ra đi! Chỗ nào trên người nàng mà ta chưa thấy sao?".
Cô bèn bỏ tay thì đập vào mắt là bộ n.g.ự.c sữa căng tròn. Hắn cố gắng kìm chế lại cơn d.ụ.c vo.ng của mình. Hắn lấy lọ thuốc lên và bôi cho cô.
Hắn lấy ít kem thoa lên cổ cô rồi đi đến trên ngực cô khiến cô rất khó chịu. Mặt cô đỏ bừng vì hắn vân vê v.ú của cô không thôi. Cô cảm thấy hắn luôn chạm đến nhũ hoa của mình.
Xoa một hồi thì gương mặt gian sảo ấy nhìn cô và nói: "Nàng cởi quần l.ó.t ra đi chứ!"
Nàng ngoan ngoãn nghe lời cởi chiếc quần l.ó.t xuống rồi tách hai chân ra để hắn nhìn.
Hắn vui vẻ trước sự nghe lời ấy của nàng: "Chưa gì mà nàng đã ướt như vậy sao? Ướt như vậy làm sao ta có thể bôi thuốc được đây". Hắn bèn lấy chiếc khăn ra rồi lau hết d.â.m th.ủ.y của nàng.
Trước hành động ấy nàng cố gắng không để d.â.m th.ủ.y chảy ra nữa.
Lau xong hắn bèn cất chiếc khăn vào túi và nói: "Đừng chảy ra nữa nhé!" hắn vui vẻ trêu ghẹo cô.
Hắn liền nhẹ nhàng bôi cửa động một hồi rồi tay hắn lại đi sâu vào trong cô.
Via thấy vậy bèn kêu lên: "A...Đ...au...quá!" cô thở một cách rất khó khăn.
Thấy cô kêu lên thì hắn mới nhận ra mình đã đi quá giới hạn rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng cô không nói một câu nào.
Còn Via ngồi ngẩn ngơ không biết tại sao hắn lại như vậy.