Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 29: Bánh Hành Chiên





Đêm đó pháo hoa sáng rực rỡ, Nguyệt Nha Nhi sau khi trở về, mơ một giấc mơ, trong mộng nàng lại xem một lần pháo hoa.
Ngày thứ hai, nàng là bị tiếng pháo to nhỏ đánh thức.
Ngày mùng một năm mới, dựa theo tập tục của người dân là không được nhúc nhích cây kéo động đao.
Trước đó Từ bà bà còn cố ý căn dặn Nguyệt Nha Nhi, muốn chuẩn bị sẵn thức ăn cho ngày mùng một, sợ nàng phạm vào kiêng kỵ.
Nguyệt Nha Nhi tịnh cũng không tin mấy cái này, nhưng thấy Từ bà bà nghiêm túc như vậy, liền cùng nàng đồng thời chuẩn bị món ăn.
Hôm qua nàng đã nghiền gạo thành bột, sau khi nhào và ủ bột xong, cắt thành cục bột nhỏ trước, làm bữa sáng của hôm nay.
Một bát sứ Thanh Hoa màu trắng lớn, đổ muối, mỡ heo, hành thái, nước tương, thêm canh loãng nóng, lại cho thêm bột đã thái mỏng vào, thêm nước sốt thịt cay đỏ.
Hương thơm khiến người ta hận không thể ăn sạch sẽ ngay lập tức.
Nếu đã là ngày mùng một năm mới, đương nhiên phải ăn xa xỉ một chút.
Nguyệt Nha Nhi cố ý để lại chút bột gạo, thêm gạo giã nhỏ và nước suối, chế biến thành thứ bột dính dính, thêm ít hành thái nhỏ cùng với muối.
Sau khi lên men xong, đổ dầu vào chảo.
Đến khi cho đũa vào dầu mà thấy những bong bóng nhỏ nổi lên, múc một miếng bột trong khuôn sắt dài—— đây vốn dĩ mua về để làm bánh bột tôm chiên, sau khi rải phẳng bột gạo, ở giữa có một khe nhỏ, thuận tiện để cho dầu nóng đều.
Chiên trong nồi cho đến khi vàng óng, dùng đũa chọc, thấy vỏ ngoài xốp giòn thì lấy ra khảo chảo.
Bánh hành chiên nới ra lò, giống như một đồng tiền lớn.
Cắn một miếng, bên ngoài giòn xốp, bên trong mềm mại, lộ ra mùi gạo cùng hương thơm của hành.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ còn có chút buồn ngủ, ăn nửa cái bánh mỡ hành chiên, người lập tức tỉnh táo.
Còn lại một ít dầu cũng không thể lãng phí, đi chúc tết mà, chung quy phải mang chút quà chúc tết.
Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi định mang ít bánh rùa đường đi, nhưng bánh rùa đường lại bán đắt như vậy, đến một cái cũng không để lại cho nàng.
Nàng đơn giản tự chế chút điểm tâm chiên dầu, lại mang tới chút bánh làm từ mấy ngày trước, làm điểm tâm chúc tết.
Nguyên liệu chính vẫn là bột gạo, thêm hạt vừng, cán mỏng, bỏ vào chảo chiên.
Bột gạo tiếp xúc với nhiệt, lập tức phồng to lên, đến khi thấy màu vàng óng ánh thì lấy ra.
Bánh gạo vừa thơm lại vừa giòn, ăn lên miệng vẫn đầy hương thơm.
Cho dù ăn lúc nguội, vị vẫn ngon như cũ.
Chỉ là rất dễ bị vỡ, muốn cầm nhẹ để nhẹ.
Ăn xong điểm tâm, Nguyệt Nha Nhi mặc tốt xiêm y, dùng dây thừng bọc lại điểm tâm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Người nàng cần đến chúc tết không nhiều, Tiêu phụ từ khi một mình đến sống trong thành đã không còn liên lạc với thân thích ở quê quán.

Mà nhà mẹ đẻ Mã thị, cũng chính là nhà bà ngoại của Nguyệt Nha Nhi, đã từng suýt chút nữa động thủ với Nguyệt Nha Nhi, đã tuyên bố sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa.
Mã thị lại là tới nhà người khác làm tiểu thiếp, Nguyệt Nha Nhi cũng phân vân có nên đi hay không.
Tính toán một chút, cần Nguyệt Nha Nhi tới cửa đi chúc tết, nhà Từ bà xem như là một nhà, Ngô bá nơi đó lẽ ra cũng có thể đi, còn có hẹn cẩn thận mùng một đi chúc tết, thuận tiện gặp một lần “Tây Dương hòa thượng” ở nhà Đường Khả Lũ.
Đúng rồi, cũng không thể quên kim chủ Tiết Lệnh Khương.
Tuy nói là cao môn quý nữ, nàng không nhất định rảnh rỗi để gặp Nguyệt Nha Nhi vào ngày tết.
Nhưng nàng có gặp người hay không là một chuyện, Nguyệt Nha Nhi có đi hay không, lại là một chuyện khác.
Trong lòng tính toán dự định, Nguyệt Nha Nhi tới trước nhà Từ bà bà, sau khi chúc “Bình an như ý”, Từ bà bà nhìn Nguyệt Nha Nhi, chỉ vào tóc của nàng cười:
“Ngày hôm qua không làm tóc không tính, ngày hôm nay đi ra chúc tết, làm sao vẫn búi tóc như vậy? Cùng ngươi với một thân xiêm y này của ngươi không khớp chút nào.”
Nàng một mặt kéo Nguyệt Nha Nhi đến trước bàn trang điểm, một mặt gọi con dâu bà đến giúp đỡ.
Nguyệt Nha Nhi nhìn người trong gương cài trâm đầy đầu, lại ăn mặc áo gấm, cũng cảm thấy buồn cười.
Ngược lại không phải là nàng không muốn búi tóc thật đẹp, một là không có thời gian, hai là không biết làm, chỉ có thể chải qua loa như vậy.
Con dâu Từ bà bà chải tóc cho nàng, nàng kéo cây trâm trên đầu Nguyệt Nha Nhi xuống, cảm khái nói: “Sợi tóc của ngươi đen óng, không cần xoa dầu cũng đẹp.”
Thấy nàng mang theo một lọ dầu hoa quế để bôi tóc đến, Nguyệt Nha Nhi vội vàng nói cho nàng, nàng không quen xoa dầu bôi tóc.
Nàng dâu cố định đầu nàng, tỉ mỉ nhìn một lúc, gật đầu.
Từ bà bà ở một bên ánh mắt lại rơi vào cây trâm hoa đào gỗ, nghi ngờ nói: “Nhìn có chút quen mắt.”
Nguyệt Nha Nhi chỉ cảm thấy nàng mặt nóng lên.
Từ bà bà cầm cây trâm lên nhìn, cười đến không ngậm mồm vào được, cố ý cầm cây trâm lắc lư trước mặt Nguyệt Nha Nhi: “Ta nghĩ tới, đây là Miễn ca đưa, có đúng hay không.”
Nguyệt Nha Nhi đem Đào Mộc trâm đoạt lấy, sẵn giọng: “Can nương, ngươi còn như vậy, ta liền đi!”
Từ bà bà cùng nàng dâu nở nụ cười một trận, rốt cục thu lại đôi chút.
Từ bà bà cảm khái nói: “Miễn ca nhi là đứa trẻ tốt, ta nhìn, hắn đối với ngươi cũng là chân tâm.”
Nguyệt Nha Nhi lầm bầm trước miệng, sửa lại: “Chỉ là một cây trâm gỗ thôi, ta cũng sẽ đáp lễ cho hắn.”
“Không chỉ là một cây trâm gỗ.”
Từ bà bà trầm ngâm một lúc, mí mắt cụp xuống, nhớ tới chuyện lúc xưa: “Ta nếu như nhớ không lầm, cây trâm gỗ này, là nương của Miễn ca nhi để lại.”
Nguyệt Nha Nhi nắm chặt cây trâm hoa đào gỗ trong tay: “Nương của Miễn ca nhi?”
Từ bà bà gật đầu, cảm khái nói: “Nàng là mỹ nhân như hoa như ngọc, ta nhớ tới lúc nàng gả đến thôn Hạnh Hoa, một thân hồng y gả đến, ai ui, thật giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.”
“Có xinh đẹp như vậy?”

“Đúng, chỉ tiếc là người câm.”
Từ bà bà cảm khái nói: “Nhưng cho dù liền như vậy, nàng cũng là hoa khôi ở hẻm hai cầu Thập Tứ.”
Nguyệt Nha Nhi sợ hết hồn: “Nương của Miễn ca nhi, xuất thân từ cầu Thập Tứ?”
Từ bà bà gật đầu, nói tới chuyện xưa.
Chuyện cũ của phụ mẫu Ngô Miễn, ngược lại có mấy phần ý tứ “Người bán dầu độc chiếm hoa khôi”.
Khi đó mẫu thân Ngô Miễn đã tự chuộc lại bản thân, gả cho Ngô bá.
Hai người cầm sắt cùng reo vang, không biết lúc này mối họa mới bắt đầu.
Có công tử của gia đình giàu có trong lòng hận Ngô bá có thể lấy được giai nhân về nữa, đặc biệt gọi mấy người đến chặn Ngô bá trong hẻm tối, đánh gãy chân hắn.
Mẫu thân Ngô Miễn khi đó đã là người mang thai, vừa vội lại sợ, sau đó lại vì khó sinh mà chết.
“Miễn ca nhi cũng không dễ dàng, hắn khi còn bé, có chút tẻ nhạt hài tử thích nhất vây quanh hắn đánh chửi, nói cái gì ‘nương ngươi là nữ tử thanh lâu, ngươi ngày sau cũng sẽ giống như vậy’ các loại lời nói giống vậy.

Nhớ tới đến liền nghiệp chướng.”
Từ bà bà thở dài nói.
“Đấy là đang nói tiếng người sao? Đối phó với đám gấu con này chỉ có đánh lại!” Nguyệt Nha Nhi tức giận bất bình.
Từ bà bà nở nụ cười: “Ngươi không nhớ rõ? Là ngươi giúp hắn đánh trả? Ông trời của ta ơi, ngươi một tiểu cô nương, cầm dao phay xông lên, hù chết người.”
Nguyệt Nha Nhi sững sờ.
“Ngươi khi đó, có thể so với ngươi hiện tại mạnh mẽ hơn không ít.

Lớn rồi, đến cùng vẫn là điềm đạm chút.”
Từ bà bà nói xong, lại chỉ điểm cho con dâu: “Nàng tóc dày, ngươi chia làm ba phần rồi chải…”
Hai người thương lượng trước làm sao để làm tóc cho Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi chỉ ngơ ngác nhìn bản thân trong gương.
Tâm tư của nàng hiện tại, hoàn toàn không ở trên tóc tai của nàng.
Hóa ra Tiểu Nguyệt Nha Nhi, đã quen biết Miễn ca từ rất sớm?
Nàng lục tung trí nhớ lên, hồi ức một lúc lâu, mới nhớ tới chuyện này.

Đoạn ký ức khi còn bé này giống như bức tranh treo bên ngoài tường, chịu nắng chịu gió táp mưa sa, cuối cùng chỉ còn lại màu sắc nhàn nhạt.
Khi đó trời rất đẹp, trời màu xanh nhàn nhạt.
Tiểu Nguyệt Nha Nhi nắm dây diều chạy trong hẻm, một lòng nhìn chằm chằm diều.
Liền chạy đến ngõ nhỏ sát vách.
Bỗng nhiên thay đổi chiều gió, diều giãy dụa hai lần, cuối cùng vẫn là rơi trên đất.
Tiểu Nguyệt Nha Nhi rất ủ rũ, dọc theo dây diều, chạy đến một chỗ âm u nhặt diều.
Ai biết chính va phải một đám nhóc đang vây quanh một tiểu hài tử, vui vẻ cười mắng.
Mắng cái gì, nàng đã nhớ không rõ, nhưng nhất định rất khó nghe.
Nếu không phải vậy thì Tiểu Nguyệt Nha Nhi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện này.
Nhưng mà nàng là một tiểu nha đầu, nói không có ai nghe, thậm chí còn bị người xô đẩy một hồi.
Tiểu Nguyệt nha nhi tức không nhịn nổi, như một làn khói chạy về nữa, hai tay cầm dao phay chạy lại chỗ đó.
Ký ức cuối cùng, là bị gia trưởng tìm đến cửa, Tiêu phụ quở trách cùng với bụng nhỏ của nàng kêu ùng ục.
Nam hài kia, vậy mà là Miễn ca sao?
Bức họa cũ nhìn thấy ở Ngô gia bỗng hiện ra trong đầu, bút pháp non nớt, ngờ ngợ giống dáng dấp của Tiểu Nguyệt Nha Nhi.
Nguyệt Nha Nhi nhất thời mừng rỡ với đoạn nhân duyên cũ này, nhất thời lại có chút thất vọng.
Vì thế, Ngô Miễn là bởi vì nhớ tới chuyện lúc nhỏ với Tiểu Nguyệt Nha Nhi, mới đối xử với nàng khác với mọi người sao?
Nhưng là.

.

.

nàng nhìn bản thân trong gương, có chút mờ mịt.
Tiểu Nguyệt Nha Nhi từng giúp đỡ hắn lại không phải nàng.
Sau khi tạm biệt Từ bà bà, nàng đi dọc theo cây cầu nhỏ, dọc theo hẻm nhỏ dài mà tiến về phía trước.
Đi tới ngã ba của hẻm, Nguyệt Nha Nhi dừng chân, dõi mắt nhìn về phía Ngô gia.
Nàng đứng một mình một lúc, sau đó đi tới.
Mùng một tháng giêng, tùy ý nhìn thấy bùa đào cùng câu đối xuân.
Tình cờ liền nghe thấy hai tiếng pháo đốt cùng tiếng cười của hài tử.
Nhà Đường Khả Lũ ở phía sau phòng sách Tư Tề, chỉ cách một cánh cửa.

Sau bao năm làm lão sư bao năm, người đến nơi này chúc tết nối liền không dứt, trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ để chúc tết.
Nguyệt Nha Nhi mang theo một bao điểm tâm lớn, chen lẫn ở trong nhóm khách mới, có vẻ như lễ chúc tết hơi ít.
Thấy Nguyệt Nha Nhi đến nhà, Đường Khả Lũ lập tức đứng dậy từ trên ghế thái sư, một bên chúc tết một bên nhìn bao điểm tâm trong tay nàng: “Tới sớm như thế, đúng dịp.”
Một người đi lại chỗ này, đang muốn để lễ chúc tết lên bàn theo quy củ, lập tức bị Đường Khả Lũ cản lại.
“Đây chính là Tiêu cô nương đưa điểm tâm.”
Đường Khả Lũ dặn dò, một tay đem điểm tâm bao nhận lấy: “Ta cho rằng ngươi cùng Miễn ca nhi cùng đến.”
Nguyệt Nha Nhi nghe thấy cái tên này, trong lòng có chút không thoải mái: “Ta lại không phải là người nào của hắn.”
Đường Khả Lũ liếc nhìn nàng một cái, biết điều nói sang chuyện khác: “Đây là điểm tâm gì.”
“Bánh giòn.”
Người làm đúng lúc dâng trà đến, Đường Khả Lũ một mặt nhận trà, một bên răng rắc răng rắc ăn, càng ăn càng thơm.
Đến cả những khách đến chúc tết bên cạnh đang hàn huyên, đều không khỏi nhìn về phía hắn.
Có khách nuốt nước bọt.
Thấy người khác nhìn hắn ăn một mình, Đường Khả Lũ ăn được càng ngày càng vui vẻ, một hơi ăn hai cái, mới chưa hết thòm thèm cùng Nguyệt Nha Nhi nói:
“Đúng rồi, hòa thượng Tây Dương kia cũng tới, ở vườn hoa nhỏ ta đưa ngươi qua.”
“Hắn tên gì?” Nguyệt Nha Nhi đi theo phía sau Đường Khả Lũ, hỏi.
“Tên là Tây Thái.”
Bên trong vườn hoa nhỏ, có hai ba người mặc Đạo bào, đầu đội Đường cân nho sĩ, quay lưng về phía cửa.
Nguyệt Nha Nhi đánh giá một chút những bóng lưng này, không khỏi hơi nghi hoặc một chút, người nước ngoài đã nói đến đâu?
Không nhìn thấy nha.
Đường Khả Lũ hô một câu: “Tây thái, đúng lúc Tiêu cô nương cũng tới.”
Một nho sĩ vóc dáng cao gầy quay đầu lại, râu quai nón cùng một đôi mắt xanh cực kỳ dễ thấy, dùng giọng mang theo khẩu âm tiếng Trung Quốc nói:
“Bình an như ý, Tiêu cô nương, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Đây thực sự là người nước ngoài nha.
Nguyệt Nha Nhi hiếu kỳ: “Tây Thái tiên sinh, ngươi nghe nói qua ta?”
Tây Thái gật đầu: “Ăn bánh khoai môn chà bông của ngươi, ta cảm thấy thật là mỹ vị.

Nhưng có một vật, có thể làm cho bánh khoai môn chà bông ăn càng ngon hơn.”
“Là cái gì?”
“Bánh mì.”.


— QUẢNG CÁO —