"Cha ơi! Bánh bao nhỏ này ngon quá! Ngon hơn cả bánh tart trứng nữa." Khương Tiêu Tiêu đang nấu hoành thánh nhỏ, chợt nghe tiếng bé trai reo lên.
"Thì đó, bọn trẻ tụi con suốt ngày chỉ đòi ăn bánh quy, bánh bông lan, trước giờ có ăn sáng thế này đâu." Người đàn ông trung niên nói. "Hồi nhỏ cha chỉ có thể ăn màn thầu nhào bằng bột mì thôi, làm gì có bánh bao súp ngon như vậy."
Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, trong lòng Khương Tiêu Tiêu mỉa mai với Thất Thất: "Nhìn tuổi chú ấy, hồi nhỏ chắc chắn là có bánh bao súp, lại đi lừa gạt con nít."
"Lừa gạt trẻ con không phải là thói quen của nhân loại các cô à?" Thất Thất hỏi, giọng điệu vô cùng đứng đắn, khiến Khương Tiêu Tiêu nhất thời không biết có phải cô tự mỉa mai bản thân mình hay không.
"Hoành thánh nhỏ của mọi người." Khương Tiêu Tiêu đặt hai chén hoành thánh nhỏ xuống bàn.
Cậu bé đang vùi đầu ăn liền ngước mặt lên, hai gò má còn đang phồng to: "Chị ơi, bánh bao nhỏ chị làm ngon quá!"
Trẻ con thật là đáng yêu mà, Khương Tiêu Tiêu không kiềm được mà cười với nó: "Hoành thánh nhỏ cũng ngon lắm đó."
"Ơ? Sao quán ăn sáng lại đột nhiên mở cửa vậy?" Ngoài cửa có tiếng nói trong trẻo của một phụ nữ. "Bé con à, đây là quán ăn mà hồi nhỏ mẹ thích nhất đó, hôm nay chúng ta không ăn bánh, ăn sáng ở đây được không?"
"Dạ, mẹ." Là giọng nói lanh lợi của một cô bé, khiến ông chú trung niên lộ ra vẻ hâm mộ.
Khương Tiêu Tiêu cũng nhìn theo ông về phía cửa quán, thấy một phụ nữ mặc đồ công sở đang nắm tay một cô bé bước vào, cô bé buộc tóc hai chùm, mặc đầm công chúa, trông rất ngọt ngào đáng yêu.
"Mẹ, hồi mẹ còn nhỏ là thời cổ đại à?" Cô bé nhìn một vòng, nghi hoặc hỏi. "Cái bàn ở chỗ này con chỉ từng thấy trong phim hoạt hình mà thôi."
Quán ăn chỉ hơi cũ thôi mà, Khương Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, nói với Thất Thất: "Thấy chưa, công chúa nhỏ thấy nơi này của chúng ta rất cũ, khi nào mới có thể trang hoàng đây?"
"Chuyện này cần người thừa kế tiếp tục nỗ lực." Thất Thất không hề buông tha, cứ có cơ hội là đốc thúc Khương Tiêu Tiêu.
"Ôi chao, đúng là mùi vị này!" Người phụ nữ ăn miếng hoành thánh nhỏ, kinh hỉ nói. "Hồi đó, tuần nào chị cũng đến đây ăn món hoành thánh nhỏ này, sau này quán đóng cửa nên chị cũng không đi ăn nữa, chủ quán à, em có quen bà Khương từng mở quán ở đây sao?"
"Đó là bà ngoại của em." Khương Tiêu Tiêu cười nói. "Sau khi bà ngoại qua đời thì để lại quán ăn cho em."
"Ôi, bà Khương đã qua đời rồi sao?" Người phụ nữ có hơi sửng sốt. "Trước đây bà ấy tốt với chị lắm."
Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ của mình: "Mẹ đang nói ai vậy?"
"Là một người con không biết." Người phụ nữ xoa đầu con gái.
"Là người mà mẹ quen từ lúc chưa sinh ra con sao?"
"Đúng vậy, là một người rất tốt."
Cô bé ngây ngô gật đầu, nhìn qua Khương Tiêu Tiêu: "Chị ơi, hoành thánh nhỏ ngon lắm, ngày mai em sẽ đến ăn tiếp."
Khương Tiêu Tiêu thoát khỏi suy nghĩ, lấy lại tinh thần, mỉm cười với cô bé: "Cảm ơn em đã thích."
Sau khi hai nhà rời đi, lại có lục tục vài người dậy sớm đi làm ghé vào quán, tới khi người trên phố bắt đầu thưa thớt, lượng đồ ăn mà Khương Tiêu Tiêu chuẩn bị cũng đã bán hết rồi.
"Hoàn thành nhiệm vụ ngày đầu tiên, thưởng một cái thực đơn." Khương Tiêu Tiêu đang thu dọn bát đũa thì chợt nghe Thất Thất lên tiếng.
"Ôi? Mới đó đã xong rồi à?" Khương Tiêu Tiêu cảm thấy mình đúng là muốn gì có đó. "Mau cho tôi xem tôi có thể lựa những kiểu dáng gì."
Vẫn có ba kiểu dáng như trước, Khương Tiêu Tiêu chọn một cái thực đơn bằng gỗ, treo nó ở phía trước quầy, vừa bước vào quán là có thể thấy được. Trên thực đơn bây giờ chỉ có bánh bao súp và hoành thánh nhỏ, mặt sau còn một khoảng trống thật dài, Thất Thất nói mỗi khi có thêm một món ăn sáng mới, nó sẽ tự động khắc lên thực đơn.
Thực đơn nhanh chóng được treo lên, vì thế, quán ăn tuy cũ kỹ nhưng lại có phong vị cổ xưa, tranh thủ trời còn sớm, Khương Tiêu Tiêu xách giỏ rau lớn, chuẩn bị đi ra ngoài nua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.
Lúc ra khỏi nhà, cô đi qua quán ăn vặt mà cô từng ghé vào ăn cơm khi mới quay lại thị trấn, bà chủ quán còn nhớ rõ Khương Tiêu Tieu, thấy nàng xách giỏ đi chợ thì nhiệt tình chào hỏi: "Cô gái trẻ, cháu thật sự mở quán à?"
"Dạ phải." Khương Tiêu Tiêu dừng lại trò chuyện với bà. "Hôm nay là ngày đầu tiên cháu khai trương."
"Chà, cũng không tệ, buôn bán thế nào?" Bà chủ quán cười hỏi.
"Cũng ổn ạ, cũng có vài khách." Khương Tiêu Tiêu nói. "Chủ yếu là thấy cửa hàng đối diện xếp hàng đông quá, thấy quán của cháu vắng khách nên mới ghé qua ăn."
"Ừ, bán đồ ăn sáng không dễ đâu, bác không dậy nổi, cho nên quán ăn nhà bác không bán điểm tâm." Bà chủ quán chỉ vào quán ăn còn chưa mở cửa. "Nhưng sao bây giờ lại ra ngoài rồi? Giờ vẫn đang là giờ ăn sáng đó, có mấy người không đi làm nên dậy trễ, chín mười giờ mới đi ăn sáng."
"Ngày đầu tiên cháu không chuẩn bị nhiều, giờ phải đi mua thêm." Khương Tiêu Tiêu chỉ vào giỏ đi chợ.
"Ừ." Bà chủ quán gật đầu. "Vậy cháu đi nhanh đi, chậm chân thì không mua được đồ ngon đâu, ngày mai bác sẽ ghé qua ủng hộ cháu."
Chào tạm biệt bà chủ quán, Khương Tiêu Tiêu tiếp tục đi về hướng chợ nông sản, lần trước cô mua nguyên liệu nấu ăn không nhiều, đã nấu gần hết, thịt đông trong tủ lạnh cũng phải chuẩn bị thêm, cũng may gần đây cô thường đi mua nguyên liệu nấu ăn, nên cũng quen thuộc với mấy món này.
"Em gái lại mua gì? Tôm này chị chừa cho em, tươi lắm đó." Chị gái bán thuỷ sản thấy cô vừa đến thì liền chào hàng. "Hôm nay em đi trễ vậy, nếu lát nữa mà em không tới là chị bán hết chỗ tôm này đó."
"Hôm nay quán em khai trương, phải qua giờ cao điểm em mới đi được." Khương Tiêu Tiêu lấy số tôm đem cân, chị gái này là người thật thà, cho dù Khương Tiêu Tiêu không nhìn thì chị ấy cũng đưa cho cô tôm cấp bốn, Khương Tiêu Tiêu cũng cố định mua hàng ở đây.
"À, chúc mừng chúc mừng." Chị chủ quán biết nàng chuẩn bị mở quán, cũng rất vui vì mình có khách hàng như thế này. "Khi nào rảnh chị sẽ qua ủng hộ nhé."
Mua tôm xong, Khương Tiêu Tiêu lại đi tới quầy thịt, cô không mua thịt ở quầy hàng lúc trước nữa, hai ngày nay cô đã tìm được một quầy hàng mới, tuy chất lượng thịt không đồng đều, nhưng nhân cách chủ quán không tệ, cô chỉ miếng nào là đưa miếng đó.
"Nè, cô gái à, thịt ông ta bán không ngon bằng thịt của chú đâu." Lần nào cô đến, vị đại ca có đao pháp thần kỳ này cũng tiếp đón nàng. "Cháu tới chỗ chú mua, cháu biết nhìn hàng, chẳng lẽ chú còn lừa cháu hay sao?"
Khương Tiêu Tiêu giơ lên túi thịt trong tay: "Tại vì cháu biết nhìn hàng, cho nên mua ở quầy nào cũng vậy thôi, sao phải ghé chỗ của chú làm gì?"
Mấy quầy hàng xung quanh quầy thịt heo nhất thời cười vang, thật ra vị đại ca này cũng biết Khương Tiêu Tiêu sẽ không tới quầy của ông mua thịt, chẳng qua là thích gây náo nhiệt thôi.
Bởi vì buổi sáng dậy sớm, cả ngày cũng không làm gì, Khương Tiêu Tiêu ăn trưa xong thì ngủ một giấc, tới chiều mới thong thả thức dậy, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.
Thủ pháp gói hoành thánh và bánh bao súp của cô đã thuần thục hơn nhiều, nhưng trước sau vẫn không thể đạt được tiêu chuẩn cấp năm, hơn nữa hiện giờ cô cũng biết rõ, nguyên liệu nấu ăn cấp năm và đồ ăn cấp năm rất hiếm thấy, không phải là phổ biến, muốn gặp là gặp, giống như phần lớn đồ ăn cô thấy ở hàng quán ven đường hầu như chỉ ở cấp hai cấp ba, ngay cả đồ ăn cấp bốn cũng không nhiều, hồi sáng cô về nhà còn gặp một quán ăn vặt chỉ đạt cấp một, không biết đồ ăn ở đó khó nuốt cỡ nào, dù sao trong quán cũng rất vắng vẻ đìu hiu, không hề có vị khách nào.
"Thất Thất, lúc trước bà ngoại có làm được đồ ăn cấp năm không?" Khương Tiêu Tiêu vừa làm thịt đông vừa hỏi.
"Về sau cũng được mấy lần." Thất Thất đáp. "Nhưng sau này quán ăn không mở cửa nữa, cho nên cũng không có mấy người nếm thử."
Nhân bánh bao và hoành thánh đều có thể chuẩn bị trước, còn phần vỏ bánh phải làm trong ngày, Khương Tiêu Tiêu đặt nhân bánh vào tủ lạnh, thế là xong công việc một ngày.
Sáng hôm sau, người đầu tiên vẫn là cô gái trẻ trung ngày hôm qua.
"Chủ quán, một bánh bao súp và một chén hoành thánh nhỏ, thêm một bánh bao súp mang về!" Cô gái trẻ vừa ngồi xuống thì lưu loát gọi món.
Khương Tiêu Tiêu bưng bánh bao súp ra cho cô trước, vừa nấu hoành thánh vừa nói chuyện: "Sao thế? Một cái bánh bao súp ăn không đủ no sao?"
"À, hôm qua bạn thân của tôi nghe tôi khoe mình nếm được món bánh bao súp siêu ngon, nhất quyết bắt tôi phải mua một phần cho cô ấy." Cô gái ăn một cái bánh bao súp, hạnh phúc hít hà. "Ngon quá, cả ngày hôm qua tôi cứ nhớ hương vị này, hôm nay đồng hồ báo thức còn chưa reo mà tôi đã dậy rồi, mẹ tôi còn hết hồn, đợi cuối tuần tôi sẽ dẫn mẹ đi ăn thử."
Khương Tiêu Tiêu mang hoành thánh nhỏ cho cô, hôm nay cô chuẩn bị gấp đôi số lượng hôm qua, nghĩ bụng vừa có khách cũ vừa có khách mới, hẳn là có thể bán hết món.
Khách hàng hôm nay vẫn rải rác như cũ, có điều đông hơn hôm qua một chút, sau khi cô gái công sở mang bánh bao súp đóng gói rời đi, bé trai ngày hôm qua đi cùng cha, còn có cô bé được mẹ dắt tay lại đến quán, mỗi bàn đều gọi một lồng bánh bao súp, hai chén hoành thánh nhỏ.
"Chị ơi, sau này ngày nào em cũng đến đây ăn bánh bao nhỏ!" Bé trai vừa ăn vừa nói, hai má phúng phính còn dính vết súp, lấy lòng Khương Tiêu Tiêu.
"Chị ơi, em nói với các bạn trong lớp là hoành thánh với bánh bao súp ở đây cực kỳ ngon luôn, mọi người cũng nói là muốn tới ăn đó!" Cô bé cũng không cam lòng yếu thế.
Khương Tiêu Tiêu bị vẻ đáng yêu này mà không nhịn được, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại: "Cảm ơn em nhiều nhé!"
Cô bé nhếch cằm kiêu ngạo với bé trai: "Chị thích tớ hơn!"
"Là tớ đến trước!" Bé trai tức giận với cô bé.
"Được rồi được rồi, bạn bè đừng cãi nhau chứ." Khương Tiêu Tiêu cười nói. "Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải đi nhà trẻ nữa đấy."
"Hai đứa nhóc này, ở trường cũng cãi nhau, đi ăn cũng cãi nhau tiếp." Người mẹ gấp cho con gái một cái bánh bao súp. "Tính tình không biết giống ai."
Lúc này Khương Tiêu Tiêu cũng không có việc gì, thích thú nhìn cô bé đang chu miệng ăn bánh bao súp: "Con gái phải hung dữ một chút mới không bị khi dễ, hồi nhỏ em rất yếu ớt, luôn bị bạn học bắt nạt."
"Đúng vậy, về mặt này ngược lại chị rất yên tâm." Người mẹ vuốt tóc con gái.
Việc buôn bán ngày thứ hai tốt hơn ngày đầu không ít, đến ngày thứ ba, trong quán đột nhiên có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con nhỏ, cũng may Khương Tiêu Tiêu chuẩn bị nhiều hoành thánh nhỏ nên cũng không quá luống cuống tay chân.
"Tây Tây nói điểm tâm chỗ này rất ngon, có thật không chị?" Có một bé trai hướng ngoại chạy tới hỏi cô.
"Phải đó, nhưng mà Tây Tây là ai?" Khương Tiêu Tiêu dẫn cậu bé tránh xa nhà bếp.
"Chính là cậu ấy, tụi em là bạn cùng lớp của cậu ấy." Bé trai chỉ vào cô bé mặc váy công chúa đang ngồi ăn hoành thánh.
Khương Tiêu Tiêu nhìn theo hướng tay cậu bé, hoá ra là cô bé sáng nào cũng đi ăn cùng mẹ, xem ra lời tuyên truyền của cô bé thật sự có tác dụng.
Thất Thất vốn im ắng bấy lâu nay đột nhiên lên tiếng: "Đạt được hảo cảm của nhóm bạn nhỏ, thưởng công thức mới: sữa đậu nành[1] nguyên chất."