Đáng tiếc Lục Tích vừa mới xoay lưng đi, Hà Tâm Ẩn đã đem bức thư "chặn" được mang về, Từ Hải xem một cái là hoảng ngay ... Đây hiển nhiên là triều đình muốn chiêu hàng Diệp Ma và Tân Ngũ Lang, dựa theo thói quen của Thẩm Mặc, nhất định muốn hai kẻ kia lấy đầu hắn ra để làm công ra mắt.
Từ Hải giờ mới nhận ra, mình đánh giá bản thân quá cao rồi, ai ngờ quan phủ chẳng bận tâm ai đánh thắng ai, chỉ cần một bên đánh thắng bên kia là đều sẽ được bọn họ hoan nghênh.
Thắng làm vua, thua làm giặc, câu nói đó vào lúc này càng rõ nghĩa...
Rốt cuộc phải làm sao đây? Không biết bao nhiêu lần rồi, Từ Hải lại rơi vào mâu thuẫn.
Cùng lúc đó cách chỗ Từ Hải mấy chục dặm, Diệp Ma cũng nhìn thấy phong thư kia, Tân Ngũ Lang tố cáo Từ Hải phản bội làm hắn hoàn toàn vứt bỏ tình nghĩa trước kia, quyết định chết cũng để cho mưu đồ lấy mình ra đổi vinh hoa phú quý của Từ Hải được thành công.
Hắn bắt đầu tích cực chuẩn bị quyết một trận thư hùng với Từ Hải.
Lúc này Diệp Nam và Lục Tích trở về, cũng mang theo thiện chí hòa giải của Từ Hải, đáng tiếc đã chậm mất một bước. Lửa giận đã thiêu hết lý trí của Diệp Ma, làm hắn tin chắc đây là quỷ kế của tên gian tặc Từ Hải dùng lừa gạt mình.
Cho nên hắn không những không nghe Lục Tích, ngược lại còn nhốt giam ... Phải nói anh bạn Lục Tích thật đáng thương, mới có vài ngày mà một lần nữa bị người ta trói gô cổ tống vào phòng tối, xem ra năm nay là năm khắc tuổi của hắn rồi. ...
~~~~~~~~
Thời gian trôi qua thật nhanh, Nhược Hạm lâm bồn trong vài ngày tới, Thẩm Mặc cố gắng hết mức bỏ thời gian ra bầu bạn bên nàng, trừ xử lý sự vụ trong phủ ra ra thì không đi đâu hết, thành nam nhân gia đình vinh quang.
Ngày hôm đó còn chưa tới giờ Thìn (7h.a,) Thẩm Mặc đã từ Thiêm áp phòng trở về, Nhược Hạm khuyên: - Nếu có chuyện gì thiếp sai người tới tiền viện gọi chàng, chẳng tốn bao lâu. Chàng cứ ở bên cạnh thiếp thế này lỡ hết công việc.
Thẩm Mặc lắc đầu nhẹ nhàng xoa bụng lớn của vợ yêu, cười: - Cứ không thấy nàng một lúc thôi là trong lòng ta trống rỗng, chẳng làm được gì cả, chẳng bằng lấy công văn về đây xem cho rồi.
Nhược Hạm như được uống mật, say đắm nói: - Vậy chàng cứ xem đi, thiếp không nói, chỉ đọc sách thôi.
Thẩm Mặc gật đầu, không được bao lâu, lại nghe thấy nàng nói: - Chàng nói xem, gia gia và ngoại công của em bé có tới kịp không?
Độc tử độc nữ sinh đứa con đầu lòng, hai vị lão nhân trong thành Thiệp Hưng tất nhiên là phải đêm thăm. Theo suy tính của bọn họ thì đã tới từ tháng trước rồi, nhưng khi ấy phủ Tô Châu khắp nơi là giặc Oa, đường thùy đường bộ đều hết sức nguy hiểm, không khéo một chút là ăn dao phay ngay, cho nên Thẩm Mặc bảo hai lão nhân gia đợi một thời gian, tới biệt thự Tây Khê ở tạm, rồi mới khi nào Hồ Tôn Hốn tới Tô Châu thì mới theo hắn tới cùng, như thế mới không lo lắng gì.
- Hai lão nhân gia đã tới đất Tô Châu rồi, chỉ ngày một ngày hai là tới. Thẩm Mặc an ủi thê tử có chút nóng ruột: - Nàng yên tâm đi, đến kịp thôi mà. Y đặt công văn trong tay xuống: - Nói không chừng ngày bảo bối của chúng ta ra đời là ngày bình định giặc Oa Tô Châu, có thể nói là ứng vận sinh ra, tương lai sẽ là người làm việc lớn.
- Thiếp chẳng muốn nó giống như chàng, suốt cả ngày phải lo lắng tính toán. Thiếp chỉ cầu cho nó được sống bình an cả đời.
- Ừ ừ, được được. Đây thuộc về khác biệt tư tưởng, Thẩm Mặc tất nhiên biết đạo lý cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, cười xòa đổi đề tài: - Hiện giờ ta cả ngày ở nhà không rời một bước rồi, nàng còn lo gì nữa?
- Cứ nghĩ tới chàng phải giao thiệp với hạng giặc Oa như Từ Hải, Diệp Ma là thiếp thấy ớn lạnh rồi. Nhược Hạm rùng mình nói.
Thẩm Mặc dịu dàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, mỉm cười yêu thương nói: - Nàng đừng lo, tất cả rồi sẽ qua nhanh thôi ...
~~~~~~~~~
Đúng là sẽ qua rất nhanh, Từ Hải và Diệp Ma đã giao chiến mấy trận liền. Dù sao Từ Hải tài cao hơn một bậc, thắng nhiều thua ít, nhìn thấy chiến thắng đã trong tầm mắt, bóng tối bao phủ trong lòng hắn bấy lâu nay phảng phất đã tan biến hết, lộ ra nụ cười hiếm có, ra lệnh khao thưởng ba quân, đợi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng khỏe rồi sẽ hăng hái đánh một trận, bắt lấy Diệp Ma.
Cả đại doanh từ lúc chập tối đã tràn ngập tiếng nói cười, hơi rượu ngập ngụa, huyên náo cho tới tận quá nửa đêm, đám binh sĩ mới hài lòng, nằm ngồn ngang trên mặt đất, kéo bễ rung trời, ngủ say tít thò lò.
- Túy ngọa sa tràng quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi... Từ Hải ngồi trong quân trướng, thắp một chiếc đèn, có hai vị huynh đệ bầu bạ. Hắn tay cầm chén rượu, ngâm một bài thơ hiếm hoi hắn biết.
*** Nếu ta nằm lại chốn sa trường, người ơi xin đừng chê cười nhé, xưa nay chinh chiến mấy ai được về đâu ...
Từ Hồng nói: - Đại ca, bài thơ này của huynh rất hay, sắp đuổi kịp tiên thơ Lý Bạch rồi.
Hà Tâm Ẩn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc: - Đó là bài thơ của Lý Bạch mà lại.
Từ Hồng trừng mắt lên: - Hiện giờ từ miệng đại ca ngâm ra thì nó là của đại ca. Đây đúng là tư duy ăn cướp điển hình.
Hà Tâm Ẩn chẳng tranh cãi với tên thổ phỉ này, quay sang nói với Từ Hải: - Bài thơ này bi tráng có thừa, hào khí không đủ, tựa hồ không được may mắn lắm.
Từ Hải chậm rãi gật đầu: - Đó chính là tâm trạng của ta hiện nay, lòng dạ rối bời, bi sảng chiếm phần lớn.
Từ Hồng lấy làm lạ hỏi: - Đại ca liên tiếp thắng lợi, hiện giờ thành công đã ngay trước mắt, đáng lẽ phải mở lòng ra mà uống, bi sảng ở đâu ra chứ?
Trong đại trướng rất tối, chỉ có một ánh đèn leo lét, càng làm nổi bật đôi mắt sáng của Từ Hải, hắm im lặng rất lâu mới chạm rãi nói: - Ta nhớ lại ngày đó ra quân, chúng ta tập hợp năm vạn nhân mã, trên nghìn chiếc thuyền, đao thương nhiều như rừng, uy phong biết nhường nào. Hắn buông một tiếng thở dài: - Nhưng hiện giờ thì sao đây? Hai vạn người Nhật Bản đụng đầu vào tường ở chỗ Hồ Tôn Hiến, đã bôi mỡ vào chân chạy về Nhật Bản rồi; bên phía chúng ta Tân Ngũ Lang đã xong đời, Diệp Ma cũng chẳng qua nổi vài ngày nữa. Cả một thế trận to lớn, thoáng cái chỉ còn lại một mình chúng ta cũng tổn thất thảm trọng. Cực kỳ gian nan mới nói tiếp được: - Gống như bốn xung quanh trời sụp xuống, chỗ đặt chân ngày càng ít đi, bất kể lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt vậy.
Từ Hồng chẳng nghĩ nhiều như đại ca hắn, hào khí ngút trời nói: - Trời có sập xuống huynh đệ ta chống, đất có lún huynh đệ chúng ta lấp bằng, đảm bảo đại ca lúc nào cũng vững như núi Thái Sơn.
Hà Tân Ẩn cũng bày tỏ tương tự.
Từ Hải cảm động nhìn hai huynh đệ, gật đầu nói: - Săn hổ nhờ huynh đệ, đánh trận dựa cha con, hai đệ chính là chỗ dựa của Từ Hải ta.
Ba huynh đệ đang nói những lời sởn gai ốc thì bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ mà cấp bách vang lên, một thủ hạ toàn thân áo đen tiến vào nói nhỏ: - Đại tướng quân, người tới rồi….
~~~~~~~~~~~~
Diệp Ma cũng cảm thấy rất đau khổ, hắn xuất thân hải thương đích thực, bày mưu tính kế, tiếp tế hậu cần là sở trường của hắn, mặc dù có một đám thủ hạ đông đảo, nhưng lâm trận chỉ huy luôn dựa vào đám Trần Đông, Tân Ngũ Lang. Hiện giờ hai kẻ đó không còn, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân...
Hắn biết, giao chiến chính diện mình không đánh lại được Từ Hải, nếu không muốn thua, thì phải dùng trì thủ thắng. Nên luôn ra vẻ yếu kém, thối lui liên tục.. Mà cũng chẳng cần cố ý, vì bản thân bị người ta đuổi cho chạy tè ra quân rồi, cho nên thật hơn đóng kịch nhiều.
Hiệu quả tựa hồ không tệ, Từ Hải đã bị hắn làm mất cảnh giác, cho rằng thắng chắc trong tay, đêm nay cả trại cuồng hoan, làm Diệp Ma nhẫn nhịn đã lâu nhìn thấy hi vọng giành phần thắng.
Hắn liền tập trung toàn bộ binh mã, người ngậm tâm, ngựa bọc vó. Âm thầm tiếp cận đại doanh của từ Hải, chịu đừng muỗi đốt đỉa cắn tới nửa đêm, tới chừng giờ sửu (1-3am) , tiếng huyên náo trong doanh trại Từ Hải bị tiếng ngáy khò khò thay thế.
Diệp Ma phái thám tử ra xem xét, quả nhiên tất cả đều ngủ như heo chết, không có chút đề phòng nào.
Diệp Nam mừng rỡ nói: - Trời giúp ta ta ta ta rồi ...
Diệp Ma liếc nhìn hắn một cái, quát nhỏ: - Xông vào, bắt sống Từ Hải, Từ Hồng! Những kẻ còn lại đầu hàng thì tha, kháng cự là giết. Dù sao hắn cũng là thương nhiên, tới giờ còn tồn tại sự nhân từ đáng cười...
Tướng sĩ thủ hạ ùn ùn xông lên, lặng lẽ tiến vào doanh trại địch.
Thấy sắp tới gần đám bộ hạ Từ Hải nằm ngất ngưởng trên mặt đất thì đám đi tiên phong rú thảm rồi không thấy bóng dáng đâu.
Người ở phía sau ngẩn ra, tích tắc sau nhìn thấy thì ra ngăn cách giữa bọn chúng và người của Từ Hải còn vô số cạm bẫy. Những cái hố đèn lòm lòm, cắm đầy trông nhọn hoắt, như miệng quái thú nuốt chửng người ta. Đa phần dẫm phải không thấy đâu nữa, càng làm người ta thấy kinh khủng.
Nhìn thấy cảnh này toàn thân Diệp Ma lông tóc dựng đứng, phát ra tiếng thét thê thảm: - Chúng ta trúng kế rồi, mau mau rút lui.
Thế nhưng muộn mất rồi, lời của hắn vừa dứt, liền nghe bốn phía trống lớn khua vang, doanh trại tối tăm đột nhiên ánh đuốc sáng choang, quân Từ Hải nấp dưới hổ xông ra, bao vây ngược Diệp Ma vào trong.
Đám ma men nằm ngổn ngang cũng đứng dậy, mặc dù toàn thân mang hơi rượu, nhưng kẻ nào kẻ này mắt sáng rõ ràng, hiển nhiên không hề uống rượu.
Quân Từ Hải nội công ngoại kích, tức thì công thủ đổi dời, mỗi lúc càng có nhiều quân Từ Hải từ bốn phương tám hướng xông tới, vây đám người Diệp Ma không còn khe hở nào.
Ở nơi ánh lửa sáng nhất, chính là Từ đại tướng quân oai phong lẫm liệt được thân binh vây quanh, hắn cười ha hả: - Diệp Ma, lâu nay vẫn khỏe đây chứ?
- Đại ca, đệ đưa đưa đưa huynh phá vây ... Thấy thất bại đã được định đoạt, Diệp Nam cuống lên nói:
Diệp Ma sắc mặt trắng bệch đưa mắt nhìn bốn xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đều là quân của Từ Hải, nơi nào còn đường mà chạy? Liền mất hết tự tin, lắc đầu thở dài: - Thôi đi, đừng làm chuyện hi sinh vô ích nữa...
Nói xong lời này Diệp Ma liền vứt bảo kiếm trong tay xuống, thấy đương gia đã vứt kiếm đầu hàng, ý chí kháng cự của đám thủ hạ như hòn than đỏ bị hất bát nước lạnh, xẹp ngay xuống, chỉ nghe tiếng lạch cạch vang lên khắp nơi, toàn bộ đều buông vũ khí đầu hàng.
Đại thắng trở về, ăn mừng lần nữa, nhưng trên Từ Hải lại chẳng có chút vui mừng nào, thủ hạ trói tréo tay Diệp Ma ra đằng sau đẩy vào trong đại trướng, bắt hắn quỳ lạy đại tướng quân, nhưng Diệp Ma kiên quyết không quỳ.
- Con mẹ nó chứ! Từ Hồng nổi điên ngay: - Chết tới nơi rồi còn dám láo. Liền muốn cầm đao đi chém Diệp Ma.
- Dừng tay. Từ Hải quát ngăn lại: - Không được vô lễ với Diệp đương gia. Nói rồi đứng dậy lệnh: - Các ngươi lui cả đi.
- Đại ca... Từ Hồng ấm ức nói: - Khách khí với hắn như thế làm gì?
- Hử? Từ Hải phát giọng bằng âm mũi, đó là dấu hiệu hắn sắp nổi giận.
- Vâng. Từ Hồng chỉ đành gật đầu, nói với thủ hạ sau lưng: - Các ngươi lui trước đi.
- Đệ cũng lui đi. Từ Hải lại nói.
- Hầy ... Từ Hồng mất hứng, không còn cách nào theo thủ hạ ra ngoài.
Trong đại trướng chỉ còn lại hai người Diệp Từ, Từ Hải đứng dậy tới trước mặt Diệp Ma, ánh mắt khó dò nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Ma chẳng hề sợ hãi nhìn lại Từ Hải, thấy Từ Hải đặt tay lên chuôi đao, nuốt một ngụm nước bọt nói: - Muốn chém muốn giết tùy ngươi.
- Được. Từ Hải quát một tiếng, chỉ thấy hàn quang lóe lên, hắng đã hoàn thành động tác tác rút đao, chém xuống, tra đao vào vỏ.
Diệp Ma nhắm mắt lại chờ đón mùi vị cái chết tới, song toàn thân lỏng ra, đợi nửa ngày trời không nhìn thấy lối vào suối vàng đâu, đành mở mắt ra nhìn, thấy dây thừng trên người đã đứt hết, khôi phục lại tự do: - Ngươi muốn chơi trò gì hả?
Từ Hải thở dài: - Ông bạn già, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, ngươi đừng trách. Nói xong kéo cánh tay Diệp Ma: - Nào, ngồi xuống rồi hẵng nói.
Diệp Ma hừ mạnh một tiếng, nghênh ngang ngồi xuống, hậm hực nói: - Đừng làm ra vẻ đại tướng quân nữa, mau mau trói ta lại đưa đi làm bạn với Tân Ngũ Lang, đổi lấy vinh hoa phú quý của ngươi đi.
- Ngươi và Tân Ngũ Lang khác nhau, hai ta mười mấy năm trước cùng nhau ra khơi, vượt sóng to, qua gió lớn, cùng nhau trải qua biết bao sinh tử, mặc dù không phải là thân huynh đệ, nhưng hơn cả huynh đệ trong nhà. Hôm nay Từ đại tướng quân có vẻ thương cảm quá mức.
Diệp Ma nghe hắn nói thế, sắc mặt phức tạp, giọng căm hận: - Ngươi đã không coi ta là huynh đệ từ lâu rồi.
- Là ngươi không coi ta là huynh đệ trước. Từ Hải cũng nổi giận: - Nếu không phải ngươi bán đứng bộ độ của Từ Hồng, sao ta trở mặt với ngươi. Hắn càng nói càng giận, nắm đấm siết lại: - Còn năm lần bảy lượt mưu đồ thê tử của ta. Ngươi có còn là con người nữa không?
- Ngươi nói cái gì thế? Ta bán đứng bộ đội của Từ Hồng. Diệp Ma trố mắt nhìn: - Lại còn mưu đồ với thê tử của ngươi. Diệp Ma nắm chặt hai ta, quát: - Ngươi là thứ khốn kiếp đổi trắng thay đen, rõ ràng là ngươi mưu đồ với lão bà của ta! Còn bán đứng ta và Tân Ngũ Lang.
- Là ngươi. - Chính ngươi thì có. Hai tên không ai chịu ai, không biết tên nào vung nắm đấm trước, không ngờ đánh nhau thật.
Diệp Ma người vừa gầy vừa nhỏ, đơn đấu không phải đối thủ của Từ Hải trâu bò lực lưỡng, chỉ vài ba chiêu đã bị đánh ngã lăn quay ra đất. Từ Hai giơ nắm đấm như cái bát gầm gừ: - Ngươi có nhận hay không?
Diệp Ma phì một tiếng, nhổ ra hai cái răng gãy: - Ngươi coi ta là hạng người nào! Cái đáo lý vợ của bạn không được đụng vào ta vẫn biết. Nữ nhân thiên hạ có đầy, vợ ngươi đẹp đến đâu ta cũng chẳng thèm.
- Sao ngươi lại khen ngợi vợ ta thế này thế kia với Thẩm Mặc? Nắm đấm Từ Hải lại sắp nện xuống.
- Ta gặp Thẩm Mặc bao giờ? Diệp Ma điên lên: - Ngươi tưởng rằng ai cũng là hạng chân trong chân ngoài như ngươi à?
- Ngươi chưa gặp y? Từ Hải ngẩn ra, hỏi dồn: - Có thật không?
- Nói nhảm, ngươi hỏi thủ hạ của ta mà xem, ta đã từng rời trại không có bọn chúng chưa? Diệp Ma thả lòng người, thở một hơi dài: - Từ Minh Sơn, ngươi đúng là thứ hồ đồ, tám phần là bị người ta lừa rồi.
- Ngươi không phái người tới Chu Sơn đón lão bà của ta? Từ Hải buông nắm đấm ra, tóm lấy cổ áo Diệp Ma xốc lên.
- Không có, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không có. Năm xưa còn buôn nước bọt, ngươi đã cứu ta biết bao lần, ân tình này ta luôn ghi nhớ. Cho nên dù ngươi có khinh thường ta, chèn ép ta, bắt nạt ta, ta cũng nhịn. Dù biết ngươi đầu hàng quan quân, ta cũng chỉ nói mỗi người có chí riêng, chưa từng ngăn can ngươi. Sao ngươi không phân biệt được tốt xấu.
Nhìn vẻ mặt của hắn, trực giác Từ Hải nhận ra hắn không nói ra, tức thì ngây ngốc, ngồi phệt xuống đất, hai tay ôm đầu: - Từ từ đã, ta loạn hết lên rồi. Hắn vỗ thật mạnh hai bên má, nói: - Chúng ta tính lại từ đầu, xem xem xảy ra vấn đề từ chỗ nào?
- Vấn đề bắt đầu từ đâu? Diệp Ma hỏi.
- Từ lúc Từ Hồng dẫn quân nam hạ Ngô Giang, không phải là ngươi giả truyền chỉ thị của ta à?
- Đương nhiên là không phải, ta chỉ nhận được mệnh lệnh của ngươi, sai ta và Tân Ngũ Lang tới thành Thượng Hải, khi ấy ta còn nói sao ngươi lại tốt bụng như thế?
- Ta chưa bao giờ hạ mệnh lệnh này ... Sắc mặt Từ Hải trở nên âm trầm: - Khi đó ta còn cho rằng là ngươi làm, cho nên đoạn tuyệt liên hệ với ngươi, tiếp đó quan phủ sai sứ giả tới, bọn chúng đưa cho ta xem thư của lão thuyền chủ.
- Thư đó ta xem rồi. Diệp Ma gật đầu: - Ta giật nảy mình, Vương Tích Tước còn nói ngươi chuẩn bị đầu hàng.
- Khi ấy ta chỉ đồng ý gặp Thẩm Mặc, chưa từng nói đầu hàng. Từ Hải cau mày: - Ngươi cũng thật là, sao không cho người tới hỏi.
- Sao ta lại không hỏi? Diệp Ma cả giận: - Ta phải Diệp Nam tới doanh trại của ngươi hỏi, kết quả tên đồng hao của ngươi nói với nó, ngươi đã đi đàm phán với quan phủ, chuẩn bị tiếp nhận chiêu an, cho nên t amới tin chắc như thế.
- Lương Sơn à? Mặt Từ Hải tối đen, đề cao giọng quát: - Tìm Tam đương gia lại đây cho ta. Vệ sĩ bên ngoài vâng một tiếng, rồi vội vã chạy đi.
Hai người tiếp tục trao đổi, phát hiện ra chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia xảy ra liên tục, nói mãi, cuối cùng đưa ra một kết luận hiển nhiên mà đáng sợ, bọn chúng bị người ta chơi rồi...
Chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ hai bên không nhìn mặt nhau, làm cho hiểu lầm ngày một lớn hơn
Cho tới tận khi vác đao chém nhau phân thắng bại rồi mới phát hiện ra chân tướng.
Hơn nữa đáng sợ hơn đây không phải là hiểu lầm đơn thuần, mà hai tên bọn chúng nhất định đã bị người ta tính kế rồi.
Đã cá chết lưới rách rồi mới phát hiện ra rằng mình bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, một đối thủ như vậy thực sự quá khủng khiếp. Từ Hải và Diệp Ma không kìm được từng luồng khí lạnh chạy dọc từ chân lên đầu, môi mấp máy mãi không phát ra tiếng .... Hai bọn chúng đều rất muốn nói :" Thật oan uổng!" Nhưng ngay bản thân cũng nhận thấy, thực ra chẳng oan uổng chút nào.
Đại trướng lặng ngắt bị tiếng bước chân phá vỡ, vệ sĩ bên ngoài hốt hoảng la lên: - Đại tướng quân, không tìm thấy Tam đương gia đâu, cả phu nhân của Tam gia cũng không thấy...
- Quả nhiên là hắn. Diệp Ma trầm giọng nói.
Từ Hải mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, bị người ta lừa gạt thật thống khổ, tim hắn như bị xé nát, lửa giẩn xộc lết đầu mất hết lý trí: - Ta phải giết tên khốn đó.
Diệp Ma thì lại bình tĩnh nói: - Trước tiên xem xem tẩu phu nhân còn đó không, đừng để người ta bắt cóc.
Điều này rất có khả năng, Từ Hải chớp mắt tay chân giá băng, gian nan hỏi: - Phu ... nhân ... đâu?
- Phu nhân vẫn còn trong doanh. Câu trả lời của hộ vệ bên ngoài làm Từ Hải hơi yên tâm được một chút, lập tức đứng dậy, rút bảo kiếm ra nói: - Diệp huynh đệ, chúng ta hợp binh làm một, đánh ngay tới Tô Châu.
Diệp Ma cười méo xẹo: - Muộn rồi, quá muộn rồi ... Tên Thẩm Mặc đó đã tính kế kín kẽ như thế, khẳng định là đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với chiêu này của hai ta.
Đầu óc hắn rất tỉnh táo, ba bọn chúng một thì đã bị bắt, hai tên lưỡng bại câu thương, bên lên bên xuống, làm sao còn đánh lại quan quân.
Dương như để chứng minh lời của hắn, lúc này tham báo hốt hoảng xông vào: - Đại tướng quân, chúng ta bị bao vây rồi.