Khi Từ Giai và Trương Cư Chính đều cho rằng sau khi Thẩm Mặc 'ca một bài hùng hồn' sẽ đứng ra diễn xuất một tràng hiên ngang lẫm liệt, nhất vãng vô tiền. Nhưng hai người họ tuyệt đối không ngờ tới, Thẩm Mặc lại không nóng vội, mà ngồi trở lại vị trí, nâng chung trà lên thong thả uống vài ngụm, rồi mới chậm rãi nói: - Ý của học sinh là nóng ruột đâm hỏng việc, chúng ta còn phải đi từ từ.
Đây giống như ngươi mời khách nhân về nhà hết, rồi lại nói: 'Xin lỗi, tôi chưa mua đồ ăn.' khiến người ta tổn thương. Tuy Từ các lão kềm chế tốt, cũng vẫn im lặng một hồi, Trương Cư Chính ở phía sau bình phong thì suýt nữa buồn bực hừ ra tiếng rồi.
Thẩm Mặc lại coi như không phát giác, vẫn nói tiếp: - Theo cái nhìn của học sinh, tình thế trước mặt cực kỳ quan trọng, phải hái thành quả thắng lợi vào tay, sau đó bảo trì thế tiến công cục bộ, chỉnh thể áp dụng thủ thế là được.
- Nguyện nghe tỏ tường. - Sắc mặt Từ Giai trở nên nghiêm túc.
- Yên Mậu Khanh và Ngô Sơn là nhất định phải bắt. Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Hơn nữa không thể để cho bi kịch lần trước tái diễn, nhất định không thể thay bằng người của Nghiêm đảng.
- Cái này ta hiểu được. - Từ Giai gật đầu nói: - Vậy thế tiến công cục bộ gọi là gì?
- Chỉ cần có thể hoàn thành bước đầu tiên, sau đó nếu tiến hành đình thôi, bên có hại chính là Nghiêm đảng. Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Lão sư có thể lợi dụng điểm này, nghĩ cách kéo hạ một hai đại thần của Nghiêm đảng, bẻ gãy phe cánh, chặt đứt nanh vuốt, mở rộng ưu thế. . . như vậy, thay đổi về thực lực song phương vẫn chỉ là thứ hai, then chốt sẽ cho trên dưới cả triều một ám chỉ -- thực lực của Từ các lão rốt cuộc sắp áp đảo Nghiêm các lão. Con đê nghìn dặm còn hủy bởi hang kiến, loại biến hóa trên quan điểm này sẽ cuối cùng dẫn đến lão sư càng ngày càng mạnh, Nghiêm đảng càng ngày càng yếu, cho đến khi đạt được thắng lợi với tính áp đảo.
- Còn chỉnh thể thủ thế? - Từ Giai hỏi.
- Mặc dù tiền cảnh khá tốt đẹp, nhưng cũng nhất định phải thấy được, Nghiêm đảng cánh dày, móng nhọn, nếu tùy tiện xung đột nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, thậm chí là bị nó cắn ngược, cho nên chúng ta phải tránh cho quyết chiến, nhất thiết không được nóng vội. Rồi tự tin cười nói: - Chỉ cần đợi thêm vài tháng, thời cơ hoàng kim đảo Nghiêm sẽ xuất hiện!
- Dựa vào đâu nói vậy? - Từ Giai nghiêm túc hỏi.
Thẩm Mặc lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: - Học sinh thông qua một số con đường, biết được tình huống sức khỏe của Âu Dương phu nhân. . .
Không cần hỏi, Từ Giai cũng có thể suy đoán, là vị hảo sư huynh của Thẩm Mặc để lộ tin tức. Ông cấp thiết hỏi: - Thế nào?
- Âu Dương phu nhân đã không thể cầm cự đến năm mới. . . Thẩm Mặc khẽ nói, đây chính là cái vốn mà y tìm đến Từ Giai.
Trong sát na mắt Từ Giai bắn ra tinh quang: - Tin tức xác thực không? Là lời đồn, hay là tự mình chẩn trị qua?
- Quả thật như vậy. Thẩm Mặc nói: - Học sinh đã mời Lý đại phu xem qua toa thuốc của Thái Y viện, hắn rất khẳng định nói cho học sinh biết, đó không phải là chữa bệnh, mà là kéo dài mệnh.
- Lý đại phu? - Từ Giai trầm giọng hỏi.
- Là Lý Thời Trân Lý thái y. Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Hiện tại hắn đang ở chỗ học sinh để xem bệnh cho Dụ Vương gia.
"Ừm. . ." Từ Giai gật đầu, ông vẫn biết vị thần y của Đại Minh, liền nhỏ nhẹ nói: - Tốt nhất có thể để cho Lý thần y đi xem bệnh cho Âu Dương phu nhân, thứ nhất hắn biết Âu Dương phu nhân, thứ hai tại phương diện này cũng không ai có thể gạt được hắn.
Cẩn thận ngủ đông bao nhiêu năm đã khiến ông ta trở nên cẩn thận như này.
Thẩm Mặc vừa nghe, cũng coi như có đạo lý, liền nhỏ nhẹ nói: - Kỳ thật đã từng có người của Nghiêm phủ đến mời Lý đại phu qua, phỏng chừng chính là chẩn bệnh cho Âu Dương phu nhân, chỉ là tính tình của Lý tiên sinh. . . Cho nên hắn cự tuyệt.
- Có thể lấy đạo lý để thuyết phục hắn. Từ Giai nói: - Không phải vì chẩn trị cho Âu Dương phu nhân, mà là vì đảo Nghiêm.
Thẩm Mặc lặng lẽ gật đầu, biểu thị đồng ý. . . Nhưng lấy lý giải của y đối với Lý Thời Trân, loại chuyện làm nhục y đức này, căn bản đừng hy vọng người ta đi làm, trở về phải nên nghĩ biện pháp khác.
~~
Từ Giai lại cho rằng Lý Thời Trân chịu đi, liền có chút hưng phấn nói: - Nếu đến ngày đó thật, tổn thương đối với Nghiêm đảng phải nói quá lớn.
- Đúng vậy! Thẩm Mặc nặng nề gật đầu: - Âu Dương phu nhân vừa qua đời, Nghiêm Thế Phiên phải án theo quy định rời khỏi kinh, phù quan hồi Giang Tây giữ đạo hiếu!
Mọi người đều biết, Nghiêm Tung là linh hồn và lá cờ đầu của Nghiêm đảng, nhưng Nghiêm Thế Phiên lại là đại não của Nghiêm đảng, hầu như toàn bộ hành động đều do hắn bày mưu đặt kế, nếu như người này không thể không rời khỏi kinh, phản ứng của Nghiêm đảng tất nhiên có điều trì trệ, thực lực cũng sẽ suy giảm mạnh, chính là thời gian tốt để thừa dịp hắn bệnh muốn cái mệnh của hắn.
- Nhưng chúng ta không thể đợi đến ngày đó mới động thủ, bởi vì trong lòng Nghiêm Thế Phiên cũng biết rất rõ bệnh tình của mẫu thân hắn. Thẩm Mặc nói: - Hắn tất nhiên sẽ phòng ngừa chu đáo, làm chuẩn bị vạn toàn rồi mới rời khỏi kinh, cho nên yêu cầu thế tiến công cục bộ của chúng ta phải mạnh mẽ mà hữu hiệu, triệt để quấy rối sự bố trí của Nghiêm Thế Phiên!
- Nói rất đúng! - Từ Giai nặng nề gật đầu nói: - Chuyết Ngôn, rất có phong cách đại tướng đấy.
- Lão sư quá khen. - Thẩm Mặc vội vàng khiêm tốn.
- Ta chỉ là theo đúng sự thật. Từ Giai đứng dậy, dạo bước trong sảnh đường: - Kế sách của ngươi ta hoàn toàn tán thành, nhưng cụ thể nên thao tác như nào đây?
Thẩm Mặc đứng dậy theo, cười nói: - Lão sư hỏi học sinh vậy, nhất định ngài đã có mục tiêu rồi.
"Ha ha. . ." Từ Giai cười ra tiếng: - Thật là có một mục tiêu. Ngươi xem, chúng ta muốn hạ thủ đối với Nghiêm đảng, như ngươi nói "bẻ gãy lông cánh, chặt đứt nanh vuốt", vậy nhất định phải nắm giữ Lại bộ trong tay -- nắm giữ Lại bộ rồi, liền nắm giữ quyền nhậm miễn của quan viên trung thấp, quyền khảo hạch quan viên cao cấp. Cho nên ngọn núi Lại bộ này luôn là vùng giao tranh của các phương.
- Ý của lão sư là? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi: - Chúng ta công kích ngọn núi này?
- Đúng! Từ Giai gật đầu nói: - Chỉ cần động Lại bộ, Nghiêm đảng lập tức sẽ hoảng sợ, có thể nắm Lại bộ vào tay thì tốt, nếu như không được cũng không có gì đáng kể. . . Chỉ cần chúng ta toàn lực tiến công. Tất nhiên đại lượng lực lượng dính dáng Nghiêm đảng, có thể khiến Nghiêm Thế Phiên không rỗi mà bận tâm. Rồi thở dài nói: - Chỉ là hiện tại ngồi vị trí đó lại là Âu Dương Tất Tiến, người này mặc dù là thân thích cùng Nghiêm gia phụ tử, nhưng lời đồn về rất tốt, có thanh danh, cũng có ấn tượng tốt ở chỗ bệ hạ, lại còn thêm vừa mới lý tân(thăng chức) không lâu, đơn giản sẽ không động được.
Thẩm Mặc trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng hỏi: - Nếu như hắn rời chức, ai sẽ tiếp nhận?
- Tả thị lang Phùng Thiên Ngự. - Từ Giai nói: - Tư lịch của hắn cũng đủ, theo lý nên tiếp nhiệm.
Đương nhiên, Phùng Thiên Ngự là học sinh của Từ Giai.
- Vậy việc này thuận lý thành chương rồi. Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Mặc dù chúng ta không thể kéo Âu Dương Tất Tiến xuống ngựa, nhưng có thể nâng hắn lên cao, để hắn rời khỏi Lại bộ!
- Thế nào? - Từ Giai hỏi.
- Ngô Sơn là xong. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Vị trí của Lễ bộ Thượng thư đang trống, nên đình thôi người nào đây?
"A. . ." Từ Giai chợt nói: - Ngươi là nói, bảo ta đề cử Âu Dương Tất Tiến đảm nhiệm Lễ bộ?
- Đúng! Thẩm Mặc gật đầu nói: - Nghiêm đảng không phải là vẫn để ý đến Lễ bộ Thượng thư, muốn người nhà ngồi lên đó sao? vậy lão sư cứ việc thuận nước giong thuyền đi.
- Thế nhưng, Lễ bộ Thượng thư là một bước cuối để nhập các. Từ Giai chậm rãi lắc đầu nói: - Nếu như tặng cho Nghiêm đảng, đến lúc đó trong nội các hai so với một, lão phu coi như triệt để rơi xuống hạ xuống.
"Ha ha. . ." Thẩm Mặc lắc đầu cười nói: - Lão sư nghĩ quá xa rồi, nhập các mặc dù là chuyện tốt, nhưng dù gì cũng phải ngồi cho cái ghế Lễ bộ lạnh lẽo nóng lên rồi mới tính, trước khi chưa nhập các, Lễ bộ Thượng thư chỉ như thùng rỗng kêu to, hoàn toàn có thể không chú ý!
Từ Giai suy nghĩ một chút, nhỏ nhẹ nói: - Đây kỳ thật là giữa thực lợi trước mắt và mỹ hảo tương lai lấy hay bỏ, ngươi nói Nghiêm gia phụ tử sẽ lựa chọn đề mục này thế nào?
Thẩm Mặc ngả hai tay, cười nói: - Học sinh cũng không biết. . . Tuy nhiên nếu thật sự đến ngày đình thôi, còn cho phép họ lựa chọn nữa sao?
- Nhưng Âu Dương Tất Tiến có thể cự tuyệt. Từ Giai nói: - Hắn vừa mới nhậm chức chưa tới nửa năm, nếu như kiên trì không đáp ứng, còn có thể ép buộc hắn được không?
Thẩm Mặc thở dài nói: - Ngài yên tâm, nếu như hắn thực sự cự tuyệt, học sinh sẽ làm hắn từ quan về nhà.
- Hả, thật như vậy không? - Từ Giai trầm giọng nói: - Ngươi thật sự nắm chắc?
- Không thành vấn đề. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Học sinh có thể lập hạ quân lệnh trạng.
Trải qua một phen cân nhắc, suy nghĩ đến thành tựu trước kia của Thẩm Mặc, Từ Giai quyết định tin tưởng y lần này. Song phương lại nói chuyện một hồi, kết luận một số chi tiết, Thẩm Mặc liền cáo từ ra về.
Từ Giai tiễn Thẩm Mặc tới cửa, khi trở về thấy Trương Cư Chính đã ngồi ở trong thư phòng rồi. Từ Giai cười hỏi hắn: - Thế nào? Lĩnh giáo sự lợi hại của Chuyết Ngôn chưa?
- Lĩnh giáo rồi. . . Trương Cư Chính tràn đầy cảm xúc gật đầu nói: - Hắn nắm chặt chứng cứ, quả thật diệu đến cùng cực, dùng kế chính kỳ tương phụ, rất có phong phạm đại gia. Nói rồi khẽ nhíu mày: - Chỉ có một điểm ta không quá rõ, hắn phí tâm tận lực như vậy, tới cùng là vì cái gì?
Thẩm Mặc tại Từ đảng chỉ có thể xem như là phần tử ngoại vi, cho dù có chia chác sau thắng lợi, Trương Cư Chính cũng không cho rằng y có thể được lợi ích lớn thế nào. . . Tối đa là người khác ăn thịt y ăn canh mà thôi.
- Như này. . . Từ Giai không khỏi cười khổ nói: - Ài, hắn tự có ý đồ riêng.
Kỳ thật Từ Giai biết, Thẩm Mặc hao tổn tâm cơ, cam chịu mạo hiểm đều là vì ti Thị bạc của y. Dù sao nhà ông ta tại Tùng Giang, vả lại có tham dự sâu vào việc mậu dịch của ti Thị bạc, Từ Giai có thể ít nhiều biết một chút nội tình, toàn bộ ti Thị bạc kỳ thật là 'quan lập dân doanh'. . . Mặc dù dùng chiêu bài quan phủ , nhưng trên thực tế là do nhiều thương hào của dân cấu thành. Trong này Thẩm Mặc có bao nhiêu lợi ích, dùng đầu ngón chân Từ Giai cũng có thể nghĩ ra được.
Đương nhiên lời này không thể nói, bởi vì nhà ông ta cũng dính dáng sâu ở trong, chỉ có thể giấu diếm thay Thẩm Mặc.
~~
Cẩm Y Vệ hành động rất nhanh, chỉ gần tám ngày sau đã áp giải sổ sách của ti Thị bạc Giang Nam vào kinh, rồi đưa vào trong Ngọc Hi cung.
Ngọc Hi cung vẫn cửa nẻo kín mít như lần trước, đèn đuốc sáng trưng, tiếng bàn tính lách cách vang lên như khúc nhạc. Điều khác biệt duy nhất là bàn đã biến thành hai cái, bàn tính trên bàn biến thành bốn cái, tương ứng, số thái giám tính toán đã gia tăng gấp ba.
Chính giữa đại điện đặt năm rương gỗ to, hai thái giám đang tất bật lấy sổ sách ra khỏi rương, theo thứ tự đặt lên trước mỗi bàn tính.
Gia Tĩnh đế không ngồi ở bên ngoài nữa mà nằm trên ghế ở bên trong điện. Nhập thu tới nay, long thể đã không còn tinh thần như hồi trước.
Gia Tĩnh khép hờ hai mắt, trên người khoác chăn gấm, nhìn như đang ngủ, nhưng tiếng hít thở lúc nhanh lúc chậm, còn có đôi tai hơi rung động đã nói rõ hắn chỉ chợp mắt, đang nóng ruột nóng gan chờ đợi kết quả.
Qua không biết bao lâu, Lý Phương cầm một sấp giấy đi vào, nhỏ nhẹ nói: - Chủ tử gia, đã chỉnh lý xong toàn bộ sổ xách rồi.
- Đọc. . . Gia Tĩnh mở mắt, nhưng có chút mất hứng, liền vô lực nói: - Đọc cho trẫm nghe đi.
- Vâng. Lý Phương lấy ra kính viễn thị từ trong người đeo lên, nhẹ giọng đọc: - Gia Tĩnh năm thứ 40 nữa năm đầu, Giang Nam ti Thị bạc tổng cộng thu được từ cục Trà mã, cục Chức tạo cùng với trà thương, từ thương, Chức tạo thương, các nơi trà mới 15000 cân, đồ sứ thượng đẳng 20 vạn cái, tơ lụa thượng đẳng 20 vạn cuộn, vải bông thượng đẳng 20 vạn cuộn, lượng cung ứng các loại hàng hóa đều ổn định nhiều hơn năm ngoái.
- Những thứ này có thể bán được bao nhiêu bạc? - Gia Tĩnh đột nhiên hỏi, đây mới là vấn đề hắn quan tâm.
Lý Phương đáp: - Giá thị trường mỗi năm mỗi khác. Lấy tơ lụa làm ví dụ, có năm có thể bán được 10 lượng một cuộc, nhưng có năm chỉ có thể bán 20 lượng, việc này có quan hệ tới cung cầu, nhưng giá cả này thông thường đều là thử tiêu bỉ trường, cho nên vẫn có thể tính ra tổng giá trị?
*Thử tiêu bỉ trường: cái này giảm, cái kia tăng.
- Bao nhiêu? - Gia Tĩnh hỏi.
- Ít nhất cũng phải trên 3000 vạn lượng. Lý Phương nhìn sổ sách một cái rồi nói: - Hơn nữa từ Tây Dương đưa vào hơn 1000 vạn lượng, tổng ngạch mậu dịch của Gia Tĩnh năm 40 nửa năm đầu có thể đạt tới 4000 vạn lượng.
- Vậy chúng ta có thể được bao nhiêu? - Đây mới là vấn đề hoàng đế quan tâm nhất.
- Nếu như án theo 4000 vạn lượng để tính, cộng thêm các loại thuế phí, có thể thu được 300 vạn lượng. Lý Phương nói: - Lại tính thêm đưa xuống địa phương, hẳn là đưa vào khố 250 vạn lượng.
- Đây không phải là còn nhiều hơn năm ngoái 20 vạn lượng? - Gia Tĩnh đế đột nhiên mở mắt nói.
- Chủ tử thánh minh. - Lý Phương nhỏ nhẹ nói.
- Vậy vì sao chỉ thu được 100 vạn lượng? - Giọng Gia Tĩnh lạnh đi: - 150 vạn lượng đó của trẫm đi đâu hết rồi?
Lý Phương khẽ nói: - Hồi chủ tử, là bởi vì có có gần một nửa mậu dịch không có tính thuế.
- Gian thương ở đâu mà to gan vậy, dám trộm thuế của trẫm? - Sắc mặt Gia Tĩnh đã rất khó coi.
- Việc này không quan hệ với các thương nhân, bọn họ cũng không có cái gan đó. Lý Phương vội vàng nói: - Là tuần phủ nha môn xảy ra vấn đề, chủ tử ngài nghe. . . Liền thì thầm: - Tháng năm, tuần phủ nha môn mượn cớ tiền tuyến thiếu quân tư, mệnh ti Thị bạc chuyển 2 vạn cân trà, 5 vạn kiện đồ sứ, 3 vạn cây tơ lụa, với giá phải chăng sang tuần phủ nha môn, tháng tới, lại hạ lệnh chuyển 4000 cân trà, 3 vạn kiện đồ sứ, 6 vạn cây tơ lụa sang tuần phủ nha môn, nhưng gặp các thương hào đình công chống lại, sau lại thôi.
- Sau đó thì sao? - Gia Tĩnh nhắm mắt lại tiếp.
- Sau đó Yên trung thừa sợ khiến nhiều người tức giận, liền đáp ứng không thu mua giá thấp nữa. Lý Phương khẽ nói: - Loại sự kiện này không xảy ra nữa, nhưng từ đó về sau, thuế thu của ti Thị bạc liền giảm xuống rất nhanh, không được phân nửa trước kia. Có người nói là do Yên trung thừa lén hạ lệnh, chỉ cần giao cho tuần phủ nha môn bảy thành thuế trước kia, thì có thể cho phép xuất quan, các thương nhân tự nhiên mừng rỡ, ai còn đi ti Thị bạc nộp thuế nữa?
- Sợ khiến các thương nhân tức giận nên không dám gạt họ, rồi đi gạt trẫm sao? Gia Tĩnh rốt cuộc nhịn không được phát tác: - Ai cho hắn mượn cái gan, ngay cả trẫm cũng không coi vào đâu? Nói rồi ho lên sặc sụa.
- Chủ tử bớt giận, chủ tử bớt giận. . .
Lý Phương vội vàng vỗ lưng cho Gia Tĩnh, lại bảo người dâng tổ yến hạ hỏa cho hoàng đế.
~~
Khó nhọc một hồi, Gia Tĩnh mới trở lại bình thường, quát ầm lên với Trần Hồng đứng ở đối diện: - Bắt người! Bắt người!
Trần Hồng lại khẽ nói: - Hồi chủ tử, Yên Mậu Khanh đã theo cái rương trở về rồi, vẫn đang ở triều phòng đợi gặp.
Gia Tĩnh sửng sốt nói: - Ai bảo hắn trở về?
Trần Hồng kiên trì đáp: - Hắn là tam phẩm phong cương, án lệ có quyền vào kinh diện thánh.
Gia Tĩnh trầm mặc một lát, chán ngán phất tay nói: - Đem số sổ sách này cho hắn xem, để coi vị tam phẩm phong cương nói như nào? !
Trần Hồng nhỏ nhẹ nói: - Vâng. Rồi cầm lấy cái khay Lý Phương đặt trên ghế, khom người lui ra ngoài.
Mãi đến khi ra khỏi Ngọc Hi cung, Trần Hồng ưỡn thẳng người, đi về hướng triều phòng ngoài Tây Uyển cấm môn.
Triều phòng tại Tây Uyển cấm môn là hoàng đế thiết lập cho bách quan chờ yết kiến, nhỏ hẹp chật chội, thông gió cũng không tốt. Yên Mậu Khanh làm quan tại kinh vài chục năm, không biết tới qua bao nhiêu lần, hầu như mỗi lần đều sẽ than phiền hết bài này đến bài khác. Nhưng ngày hôm nay hắn không có, thậm chí hắn nhìn mỗi cái bàn cái ghế, mỗi viên gạch bức tường ở đây với tấm lòng đầy cảm tình, hắn gần như tham lam muốn nhớ kỹ tất cả những gì ở đây, bởi vì ngày hôm nay đã định trước là một lần cuối cùng của cuộc đời, hắn có tư cách vào đây.
Kỳ thật hắn vẫn biết việc Lâm Nhuận buộc tội mình, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước kia, có ba nuôi và các huynh đệ bảo bọc, tiếng sấm có lớn mấy cũng sẽ vô sự. Cho nên hắn chưa từng để ở trong lòng, nên uống rượu thì uống rượu, nên kiếm thì kiếm tiền, việc gì cũng chưa từng chậm trễ.
Thế nhưng một phong thơ của Nghiêm Thế Phiên đã đánh tỉnh hắn từ trong mộng -- Nghiêm Thế Phiên nói cho hắn, lần này không thể nói cho hắn, bởi vì phụ tử họ cũng đang gặp rắc rối. Nếu như giúp hắn giải vây, chỉ biết càng tô càng đen, thậm chí phản tác dụng. Nói chung một câu, chỗ dựa vững chắc để trông mong vào lần này đã không còn!
Yên Mậu Khanh thế mới biết mình đã chạy không thoát, sau khi thất kinh, cuối cùng vẫn dựa theo mệnh lệnh của Nghiêm Thế Phiên, chủ động vào kinh thỉnh tội, gánh hết tất cả tội danh, bảo vệ Nghiêm gia phụ tử. . . Hắn không phải là kẻ ngu, biết chỉ cần Nghiêm các lão không ngã, cho dù mình về vườn cũng chẳng qua là tạm thời, sớm muộn gì cũng được khởi phục, cho nên dù thế nào cũng không thể liên lụy đến Nghiêm gia phụ tử. . .