Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 224



"Chị, em chỉ cần mười tám đồng thôi." Chàng trai trẻ tuổi nghiêm túc nhìn cô, cậu ấy có đủ tay đủ chân, không cần người khác phải thương cảm.

Cậu ấy biết giá nhân viên phục vụ ở cửa hàng ăn sáng, đều là mười lăm đồng, không cần rửa bát, nhưng cửa hàng muốn tuyển cách nhà cậu ấy quá xa.

Buổi trưa, các em ăn cơm ở căng tin trường, cậu ấy phải chạy về nấu cơm cho cha.

"Vậy thì hai mươi đồng đi, cửa hàng là do cha mẹ chồng chị mở, rất nhiều việc vặt đều cần sự giúp đỡ của em." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cậu ấy, chàng trai trẻ tự lập có chút xúc động.

"Cảm ơn chị." Chàng trai trẻ không từ chối nữa, công việc này có thể giúp cải thiện cuộc sống gia đình của cậu ấy, buổi chiều cậu ấy có thể đến công trường làm thêm.

"Sáng mai em đến làm đi." Đường Tiêu Tiêu bàn bạc với Bành Vũ xong thì đi về trước.

Đợi cô đi rồi, chú Lưu mới vào phòng của cha Bành.

Biết cha Bành không yên tâm, ông ấy nói rõ thân phận quân nhân của Tống Cảnh Chi, dặn dò Bành Vũ làm việc cho tốt, rồi cũng đi về.

Lúc Đường Tiêu Tiêu trở về nhà, mẹ Tống đã chuẩn bị xong bữa tối, đều là món cô yêu thích.

Ăn cơm xong, cha Tống và mẹ Tống bắt đầu làm bột, để chuẩn bị làm vỏ hoành thánh cho ngày mai.

Theo gợi ý của con dâu, họ chỉ chuẩn bị nhiều hơn hôm qua một chút.

Hôm nay bán được một trăm mười hai suất hoành thánh, Đường Tiêu Tiêu thỉnh thoảng còn có thể giúp cho cha Tống và mẹ Tống, cả ba người đều không cảm thấy mệt.

"Không phải hôm nay còn có người chưa ăn hoành thánh sao? Sao không chuẩn bị nhiều hơn?" Trước khi đi ngủ, Tống Cảnh Chi tò mò hỏi.

Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, một khi hương vị của quán hoành thánh lan tỏa, việc kinh doanh nhất định sẽ tốt hơn.

Giống như quán bánh bao ở cửa khu gia đình Tổng cục, nhiều người ở xa, buổi sáng cũng đạp xe đến mua bánh bao.

"Bánh bao dù có ngon đến mấy, ăn liên tục ba ngày rồi, anh còn muốn ăn không?" Cô mỉm cười nhìn anh.

"Ừm”" Tống Cảnh Chi suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

"Vậy hôm qua anh muốn ăn, nhưng không mua được, hôm nay anh còn muốn đi không?" Cô lại hỏi.

"Chắc là sẽ đi."

"Hơn nữa, mục đích mở quán hoành thánh không phải để kiếm tiên, mà là để cha mẹ có việc làm, cuộc sống phong phú hơn."

Hôm nay, nụ cười trên mặt cha mẹ chồng chưa từng tắt, cha mẹ là như vậy, bọn họ cảm thấy đến thành phố, có thể giúp con trai và con dâu kiếm tiền, không gây rắc rối gì cho họ, là đã rất vui vẻ.

Tất nhiên, là con dâu, cô đương nhiên không muốn cha mẹ chồng vất vả, ý định của cô là mỗi ngày bán tối đa hai trăm suất hoành thánh là đóng cửa.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Cảnh Chi lại đi lấy thịt, Đường Tiêu Tiêu và cha mẹ Tống đến viện số 2. Bọn họ đến nơi còn chưa đến năm giờ, vừa mới mở cửa viện, Bành Vũ đã ngồi run ray ở cửa, rõ ràng là đã đợi ở cửa rất lâu.

"Không phải chị bảo em năm giờ hãng đến à? Sao em đến sớm thế, lạnh không?" Đường Tiêu Tiêu vội vàng cho cậu ấy vào trong.

"Chị, chú, thím." Bành Vũ lễ phép chào hỏi trước, sau đó nói: "Em nghĩ sáng sớm phải nhóm bếp, nên đến sớm hơn”"

"Trời ạ, đứa nhỏ này đúng là thành thật." Cha Tống cười, múc cho cậu ấy một bát canh xương.

Bây giờ đã bước vào đầu đông, mẹ Tống và Đường Tiêu Tiêu đều sợ lạnh, bếp lửa trong nhà chưa bao giờ tắt.

Mẹ Tống đưa túi bánh trứng gà bà làm lúc sáng sớm cho Bành Vũ, nói: "Ăn nhanh đi, còn ấm đấy."

"Thím, cháu không ăn được nhiều như vậy đâu." Nhìn thấy ba cái bánh trứng gà lớn trong túi giấy dầu, Bành Vũ từ chối lia lịa.

"Thanh niên lớn như thế, làm sao không ăn hết, mau ăn đi." Đường Tiêu Tiêu cười nói.