Nhận được thông báo từ Sở trưởng thì ngay lập tức Uông Mạc đã quay trở về Đế Đô trong đêm, ban đầu còn định là sẽ có thêm Ngao Thiết đi cùng, nhưng cậu ta sau khi bị Uông Mạc chọc quê đã quyết định ở lại căn cứ để đề phòng bất trắc, thay vì là Ngao Thiết thì người quay về cùng anh chính là Quan Thiệu Dinh.
Vừa về đến Đế Đô, còn chưa kịp để Quan Thiệu Dinh thở phào nhẹ nhõm thì Uông Mạc đã ngay lập tức túm lấy áo của cậu ta rồi đi về sở quân sự để báo với Sở trưởng, đương nhiên là Quan Thiệu Dinh rất bất bình vì bị Đô Đốc bốc lột sức lao động, nhưng cậu ta hiểu rằng bây giờ Đô Đốc nhà mình đang rất gấp về nhà gặp vợ nên mới thế.
Hiểu được như thế nên Quan Thiệu Dinh cũng cùng anh nhanh chóng đến sở quân sự để báo cáo.
Đến tầm buổi chiều thì hai người họ đã có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần nghĩ đến chiếc giường êm ái thôi cũng đủ để Quan Thiệu Dinh chảy nước miếng, nhưng rồi lúc này Uông Mạc lại nhìn cậu ta, nói:
- Cậu đến nhà tôi đi, dù sao cũng chỉ có vài hôm thôi mà.
- Như vậy có được không? Em không làm ảnh hưởng đến vợ chồng Đô Đốc chứ?
Uông Mạc đưa mắt nhìn Quan Thiệu Dinh, sau đó lại cười nhẹ một cái, vô cùng kiêu ngạo, nói:
- Cậu nghĩ chỉ với cậu mà đủ làm ảnh hưởng đến vợ chồng tôi sao?
Quan Thiệu Dinh á khẩu, được rồi, anh là Đô Đốc, anh là lớn nhất, anh nói gì cũng đúng, cậu ta là phận tôi tớ nên không dám cãi lại.
Cuối cùng thì Quan Thiệu Dinh cũng được Uông Mạc đưa về Uông gia, đương nhiên thì đây cũng không phải lần đầu tiên Quan Thiệu Dinh được đưa đến nhà họ Uông, nhưng những lần trước Đô Đốc nhà họ vẫn độc thân nên chẳng ai ngại ngùng cả, lần này đến thăm nhà thì Đô Đốc nhà họ đã là đàn ông có vợ rồi, thật sự có chút không quen.
Ngôi nhà quen thuộc đến mức khiến cho Uông Mạc phải kích động, nhìn vào đồng hồ trên tay thì anh nghĩ rằng Doãn Hân Nghiên vẫn còn đang ở trường học kia kìa, nhưng ai mà có ngờ ngay khi anh đi vào đã nhìn thấy Doãn Hân Nghiên cùng Chu Băng Thanh đang cùng nhau làm bài tập.
Hai mắt của cô có hơi mở to một chút, nhưng còn chưa kịp để cô nói gì thì anh Đô Đốc nào đó đã chạy đến ôm lấy cô, sau đó còn hôn một cái lên môi cô, nói:
- Nghiên Nghiên, anh về rồi.
Doãn Hân Nghiên đến giờ vẫn chưa hết sốc, không phải là nói phải qua năm mới thì anh mới có lịch nghỉ phép sao? Tại sao bây giờ đã về rồi?
- Sao anh lại về rồi?
- Anh nhận báo cáo từ Sở trưởng, sau đó Sở trưởng cũng nói phải ở lại Đế Đô vài ngày để tham dự phiên tòa xét xử. Cho nên anh ở đây… Em… Không vui sao?
Doãn Hân Nghiên nghe xong vẫn còn hơi đờ ra một lúc, nhưng sau khi cô đã chạy xong những gì anh nói thì liền ôm lấy anh, còn nhỏ giọng nói:
- Em còn tưởng sang năm anh mới về cơ.
Cuối cùng sau đó Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên cũng quên mất sự hiện diện của Chu Băng Thanh và Quan Thiệu Dinh mà ôm nhau đi lên phòng.
Hai con cẩu độc thân kia cũng chỉ biết đứng như trời trồng, hết đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn theo bóng dáng của hai người họ.
Hình như là hai người họ thật sự quên mất ở đây còn có Quan Thiệu Dinh và Chu Băng Thanh rồi nhỉ?
Để đánh tan bầu không khí ngại ngùng thì Quan Thiệu Dinh liền cười rồi gãi gãi đầu, nói:
- Hai người họ quấn quýt thật nhỉ?
- Vâng…
Thôi rồi, cuộc trò chuyện nó không phải đi vào ngỏ cụt nữa mà nó đi sâu vào lòng đất luôn thì có. Bây giờ Quan Thiệu Dinh phải nói gì đây? Người ở trước mặt là chị em tốt của chị dâu, nếu như không tiếp đón chu đáo thì chắc cậu ấy sẽ bị đem ra ngũ mã phanh thây mất.
- Ờ… Cái đó… Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một chút không?
- À không cần đâu, chắc anh là cấp dưới của Uông Đô Đốc nhỉ? Nếu vậy thì anh nên gọi cho Lục Chi đi, để em ấy sắp xếp chỗ nghỉ cho anh. Bây giờ tôi có việc rồi, tôi cũng không tiện làm phiền Nghiên Nghiên và chồng của cậu ấy.
Nói xong thì Chu Băng Thanh cũng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tới đi, với phép lịch sử tối thiểu thì Quan Thiệu Dinh đã ngỏ ý sẽ đưa cô ấy về, nhưng Chu Băng Thanh đã từ chối một cách thằng thắn. Thậm chí là còn nói rằng bản thân cũng phải ghé qua thư viện nên không cần cậu ấy đưa về.
Con gái nhà người ta đã từ chối như vậy rồi thì Quan Thiệu Dinh còn có thể làm gì được nữa đây.
Ngay khi Chu Băng Thanh rời đi thì Quan Thiệu Dinh cũng ngồi xuống sofa rồi đưa tay ôm mặt, ôi trời ơi… Cậu ấy nhiều lần rất muốn thử cảm giác có bạn gái, nhưng hễ gặp nữ nhi là cậu ấy lại nói chuyện lắp ba lắp bắp, có khi còn nói không thành một câu nữa, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì Quan Thiệu Dinh cũng không biết tới đời kiếp nào mình mới có bạn gái nữa.
Thật sự là nan giải quá đi mà!
Đưa mắt nhìn đến cánh cửa phòng của Uông Mạc, cậu ta không khỏi ganh tị.
Đô Đốc sướng thật đó, có vợ chỉ trong vòng một nốt nhạc, lại còn có thể cùng vợ ân ái công khai nữa chứ… Thật sự khiến cho anh em ngưỡng mộ chết đi được!