Theo kế hoạch của Thần Toán đã chỉ dẫn cho Lý Ngọc Hồi và Uông Tráng, thì những ngày này họ đã thường xuyên đến nhà họ Uông để Lý Ngọc Hồi có thể gây ấn tượng với người nhà.
Đương nhiên là hình tượng vợ hiền dâu đảm rồi.
Nhưng rồi sau đó, với sự xuất hiện không ngờ tới của Phượng Nghi lại khiến cho hai kẻ đó thầm cười trộm, đến đây họ lại bắt đầu lôi kéo Phượng Nghi, nói rằng hai người họ có một số tung tích của người bạn cũ của Đổng Ninh, có thể xác minh danh tính thật sự của Đổng Ninh và hẹn Phượng Nghi ra ngoài nói chuyện riêng.
Khi này Phượng Nghi cũng vui vẻ ra ngoài nói chuyện với Uông Tráng, chỉ còn có Lý Ngọc Hồi là ngồi ở bên trong để “lấy lòng” Vi Tuyến và Uông Bác Văn.
[…]
Ở bên ngoài, Uông Tráng đã nhìn Phượng Nghi, nói:
- Phượng Nghi tiểu thư, không biết em gái của cô có đặc điểm nào để nhận biết không?
- Đặc điểm sao? Hừm… Hình như ở giữa thắt lưng của con bé có một cái bớt rất đẹp. À đúng rồi, ở bên đùi còn có một vết sẹo nhỏ nữa, vì lúc nhỏ bảo mẫu không cẩn thận nên đã khiến con bé bị thương và để lại sẹo.
Uông Tráng nghe vậy liền nhíu mày, theo như hắn ta nhớ thì trên cơ thể của Đổng Ninh cũng có vết bớt, trên đùi cũng có vết sẹo. Nghĩ đến đây Uông Tráng liền lấy điện thoại ra và để cho Phượng Nghi xem hình của Đổng Ninh.
Đương nhiên là phản ứng đầu tiên của Phượng Nghi khi thấy ảnh của Đổng Ninh chính là giật minh, còn nói:
- Cô ấy là Đổng Ninh sao?
- Đúng vậy… Cô ấy là Đổng Ninh, là người yêu trước kia của tôi… Nhưng mà…
Nói đến đây Uông Tráng còn bày ra vẻ mặt có chút đau lòng, sau đó lại giống như cố gắng kiềm nén nước mát, nhìn Phượng Nghi, nói:
- Nhưng mà cô ấy lại không thể ở bên cạnh tôi… Nếu như bây giờ cô ấy còn sống thì gia đình chúng tôi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Phượng Nghi nghe xong thì gương mặt cũng chỉ hiện lên hai chữ “khinh bỉ”, nhưng rồi sau đó cô ấy lại thay đổi sắc mặt, từ khinh bỉ trở thành xót xa, lại nhìn Uông Tráng, nói:
- Vậy cô ấy… Làm sao mà mất vậy?
- Thật ra cô ấy lúc đó đang mang thai con của tôi. Chúng tôi đang dự định kết hôn thì biến cố ập đến… Khi đó tôi đang đi làm nên cũng không biết nữa, ở nhà khi đó chỉ có cô ấy và chị dâu thôi.
Dừng một chút, Uông Tráng lại cười chua xót, nói:
- Mặc dù tôi biết chị dâu khi đó không thích Ninh Nhi, nhưng tôi nghĩ chị ấy biết Ninh Nhi đang mang thai, đang mang cốt nhục của Uông gia… Ấy vậy mà chị ấy… Thôi, không nên nói nữa thì hơn…
- Ý của anh là vì Nghiên Nghiên nên Đổng Ninh mới…
- Không có, không có, tôi không nghĩ chị dâu sẽ tàn nhẫn như vậy đâu, dù rằng chị ấy ghét Ninh Nhi nhưng chắc hẳn chị cũng sẽ thương đứa bé trong bụng của Ninh Nhi mà… Chị dâu… Cũng…
Phượng Nghi nghe xong liền gật gù, lại còn nhìn Uông Tráng, mỉm cười nói:
- Nhưng mà may là anh cũng đã tìm được một người bạn gái mới, hi vọng hai người sẽ hạnh phúc.
Uông Tráng nghe đến đây liền muốn nắm lấy tay của Phượng Nghi, nhưng khi nhìn vào bên trong lại thấy Lý Ngọc Hồi đang nhìn chằm chằm hắn ta, ngay lập tức Uông Tráng lại nhìn Phượng Nghi, nói:
- Phượng Nghi tiểu thư, tôi không dám chắc Ninh Nhi có phải là em gái của tiểu thư hay không. Nhưng nếu như thật sự là vậy thì tôi cũng hi vọng mối quan hệ của tiểu thư và chị dâu vẫn luôn tốt đẹp.
Phượng Nghi ngay lập tức liền nhíu mày, lại còn nói:
- Nếu như cô gái tên Đổng Ninh đó là em gái tôi, thì tôi nhất định sẽ khiến người hại chết em mình phải bồi táng! Phượng gia này, không sợ bất kì ai, kể cả là Doãn gia cũng vậy!
Nói xong Phượng Nghi cũng đi vào trong nhà, để lại Uông Tráng đang cười khẩy, nhưng hắn ta đâu biết rằng tất cả những gì đang làm đều đang nằm trong kế hoạch của Doãn Hân Nghiên, lần này sẽ rằng không chỉ có Uông Tráng chết, mà ngay cả Lý Ngọc Hồi cũng khó mà thoát tội rồi.
Đi vào bên trong nhà, Lý Ngọc Hồi quan sát chú ý đến thái độ của Phượng Nghi đối với Doãn Hân Nghiên, quả nhiên hai người đã bắt đầu có dấu hiệu xa cách, tức là mối quan hệ của họ đã bắt đầu có rạn nứt.
Kế hoạch của Lý Ngọc Hồi và Uông Tráng đã đi được đến bảy mươi phần trăm rồi, bây giờ chỉ cần để Phượng Nghi ra tay trừ khử Doãn Hân Nghiên và hạ bệ Uông Mạc nữa thôi, chỉ cần như thế thì Uông gia sẽ đổi chủ ngay thôi.
Doãn Hân Nghiên nhìn vẻ mặt đắc chí của Lý Ngọc Hồi mà chỉ biết nhịn cười, hai người họ nghĩ rằng mình thông minh, nhưng thật chất cũng chỉ là con cờ ở trên bàn mặc cho Doãn Hân Nghiên đùa giỡn thôi.
Cô còn nhìn sang Phượng Nghi, cô ấy cũng chậm rãi chớp mắt một cái. Đây chính là ám hiệu cho thấy rằng… Mọi chuyện đều đã xong rồi.