“Thì đã sao?” Tô Bạch Y nắm chặt tay Nam Cung Tịch Nhi, “Chỉ cần sư tỷ có thể sống là được!”
Tô Tiễn và Mộc Niên Hoa nhìn nhau, đều không hề mở miệng khuyên can, bởi vì bọn họ hiểu, có khuyên can cũng sẽ không có tác dụng. Mộc Miên Hoa phất tay: “Các ngươi ra ngoài chờ trước, khi nào ta gọi thì các ngươi lại vào.”
“Vâng.” Nại Lạc dẫn các đại phu trong Dược Vương các lui ra ngoài.
Tô Bạch Y nhắm hai mắt lại, cảm nhận luồng chân khí cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể Nam Cung Tịch Nhi, hắn từ từ vận pháp môn kia lên, đưa chân khí trong cơ thể Nam Cung Tịch Nhi vào trong cơ thể mình.
Dù là Tô Tiễn, đứng nhìn một bên cũng có vài phần kinh ngạc: “Trên đời thế mà thực sự có pháp môn hấp thụ công lực của người khác.”
Mộc Niên Hoa gật đầu: “Trước đây mới chỉ nghe qua trong tiểu thuyết thoại bản, nhưng ngoài hiện thực đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Theo lý thuyết thì nội lực của hai người khác nhau là không thế dung hợp, giống như là một vật đi tới một vật chứa mới, vì khó có thể thích ứng mà điên cuồng chạy loạn, cuối cùng làm nổ cả vật chứa mới.”
Trên trán Tô Bạch Y hơi thấm ra mồ hôi, đỉnh đầu có hơi nước bốc lên, mà Nam Cung Tịch Nhi, sắc mặt cũng dần dần dịu xuống, khuôn mặt vốn trắng bệch cũng tăng thêm vài phần huyết sắc, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt, vẫn hôn mê không tỉnh lại. Hồi lâu sau, Tô Bạch Y mới mở mắt, hắn thở một hơi dài: “Ta cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.”
Mộc Niên Hoa cúi người xuống, giơ tay bắt mạch Nam Cung Tịch Nhi, nhíu mày nói: “Nội lực trong cơ thể nàng đã được ngươi hút hết hoàn toàn, nhưng mấy luồng chân khí kia lại vẫn còn trong cơ thể nàng.”
“Ta đã thử rất nhiều lần, đều không được.” Tô Bạch Y buông lỏng tay ra.
Mộc Niên Hoa lại bắt mạch cho Nam Cung Tịch Nhi lần nữa, sau đó sắc mặt cũng nhẹ nhàng hơn chút: “Nhưng mà cũng tốt, chí ít hiện giờ trong cơ thể Nam Cung cô nương chỉ còn lại một luồng chân khí, tuy vẫn sẽ có chút vấn đề, nhưng ít ra tạm thời tính mạng không lo. Tô công tử ngươi có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát, chúng ta quay ra nghĩ kỹ lại cách cứu Nam Cung cô nương như thế nào đi.”
Tô Bạch Y giơ tay lau mồ hôi trên trán Nam Cung Tịch Nhi: “Ta còn muốn thử lại, làm sao để hút nốt luồng chân khí kia ra.”
“Hút không ra.” Tô Tiễn bỗng nhiên nói, “Thiên Địa Đồng Bi là vật nhận chủ, luồng chân khí này đương nhiên cũng thế.”
“Vậy thì có biện pháp gì?” Tô Bạch Y hỏi.
Tô Tiễn trầm mặc không nói, chỉ cười lạnh: “Biện pháp đương nhiên là có, chỉ là nếu tên tiểu tử thối ngươi đã giấu ta việc đó, thì ta đây việc gì phải nói cho ngươi tất cả?”
Tô Bạch Y vội la lên: “Ta giấu ngươi chuyện gì.”
“Kiếm thuật kia.” Tô Tiễn trầm giọng nói, “Kiếm thuật vừa rồi ngươi dùng ra, có được từ đâu?”
“Thành chủ Tức Mặc Kiếm thành Tức Mặc Hoa Tuyết tặng cho ta, nàng nói nó là cuốn kiếm pháp trong Tiên Nhân Thư năm đó, do phụ thân nàng —— kiếm tiên Tức Mặc Tĩnh Trúc cất giữ.” Tô Bạch Y trả lời.
“Ngươi nói dối, năm đó Lữ gia được xưng là võ học cửu cường, nhưng trong cửu cường này, căn bản là không có kiếm! Bởi vì kiếm, là sở trường của Tô gia ta. Võ nghệ của Lữ gia tung hoành thiên hạ, nhưng duy chỉ có ở phương diện kiếm đạo, là không dám ngẩng đầu trước mặt Tô gia, cho nên sau này bọn họ không còn luyện kiếm nữa. Ở bức vẽ trên tường năm đó có ghi lại đoạn chuyện xưa này. Cho nên nếu ngươi nói Tiên Nhân Thư là võ công của Lữ gia, vậy thì không nên có cuốn kiếm pháp!” Tô Tiễn lạnh lùng nói.
Tô Bạch Y hoài nghi: “Vậy kiếm pháp này là cái gì? Nhị tẩu không có lý do gì mà gạt ta cả.”
“Kiếm khí cực hàn, đương nhiên đến từ nơi cực bắc. Kiếm pháp của ngươi được truyền từ bắc Côn Luân, tên là Thiên Ngưng, bởi vì kiếm pháp này xuất ra, có thể ngưng kết cả thiên địa!” Tô Tiễn lạnh lùng nói.
Tô Bạch Y vốn cũng không hiểu sự tức giận của Tô Tiễn từ đâu mà ra, nghe tới lúc này mới có chút tỉnh ngộ: “Hay kiếm pháp này chính là kiếm pháp của Tô thị nhất tộc chúng ta?”
“Phải. Nhưng chỉ có người được chọn làm thủ hộ giả phương bắc mới có tư cách tu luyện Thiên Ngưng kiếm pháp, mà Thiên Ngưng kiếm pháp……” Tô Tiễn lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp nhỏ màu vàng vô cùng tinh xảo, “Chính là vật vốn được cất giữ trong Thiên Ky Hạp.”
Tô Bạch Y vội vàng giải thích: “Nhưng đây thật sự là Tức Mặc thành chủ cho ta.”
“Vậy thì là ai ngày xưa đã đưa nó cho vị Tức Mặc kiếm tiên ấy?” Tô Tiễn hỏi.
Tô Bạch Y suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng nhiên có một đáp án: “Chẳng lẽ là……”
“Tuy rằng ta cũng không quá hiểu biết đối với một số việc trên giang hồ, nhưng vừa rồi nghe tiền bối nhắc tới kiếm pháp có thể ngưng kết cả thiên địa, gia phụ cũng từng nói qua.” Lúc này Mộc Niên Hoa bỗng dưng mở miệng, hắn nhìn về phía Tô Tiễn, “Hắn từng thấy Tô Hàn đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung chém ra một kiếm ở bờ Nam Hải, vậy mà kiếm khí có thể đông cứng mặt biển lại.”
“Thì ra là thế.” Tô Tiễn thấp giọng lẩm bẩm nói, “Xem ra năm đó Tô Hàn tiểu tử kia đã trộm mở Thiên Ky Hạp ra……”
Tô Bạch Y chắp tay cúi đầu nói: “Tiền bối, tất cả việc Bạch Y biết đều đã nói hết, không giấu giếm chút nào. Việc chữa thương cho sư tỷ ta, xin tiền bối chỉ giáo!”
“Tiên Nhân Thư, Thiên Địa Đồng Bi, Thiên Ky Hạp, Lưu Quang Hoạ quyển, bốn thứ này là thánh vật mà tứ đại thế gia lưu truyền tới nay, bên trong cất giấu bốn môn võ học tuyệt thế. Chủ nhân của Thiên Địa Địa Đồng Bi cũng chẳng phải người khác, mà chính là của Diệp thị nhất tộc trấn thủ phương tây trong tứ đại gia tộc. Năm đó ta rời khỏi Duy Long Sơn, may mắn kết bạn được với một tiền bối của Diệp gia, còn học được Diệt Tuyệt thần công từ trong tay bọn họ. Mà trong Thiên Địa Đồng Bi này thì cất giấu Vạn Đạo Tâm Môn, còn xếp trên Diệt Tuyệt thần công, là khởi nguồn của mọi nội công tâm pháp trong thiên hạ.” Tô Tiễn thở dài một tiếng, cũng không hề tức giận về việc vừa rồi, bắt đầu giải thích cho Tô Bạch Y, “Đám người kia muốn hủy đi Thiên Địa Đồng Bi, là vì sợ môn võ công này lưu truyền hậu thế, uy hiếp đến người đứng sau lưng bọn họ, cũng chính là gia chủ hiện tại của Lữ thị. Dù sao có thể thắng được tứ đại thế gia, cũng chỉ có tứ đại thế gia. Năm đó bọn họ, cũng bị Thiên Ngưng kiếm pháp của Tô Hàn đánh đuổi.”
Tô Bạch Y bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế. Bọn họ lập ra bàn cờ này, không chỉ vì bắt ta, mà cũng muốn hủy đi Thiên Địa Đồng Bi. Nhưng người của Diệp gia, hiện giờ bọn họ đang ở nơi nào?”
“Diệp gia đã suy vong, lâu rồi bọn họ cũng không xuất hiện một cường giả võ đạo thực sự nào, thế cho nên không ai có thể kế thừa Thiên Địa Đồng Bi này, vốn dĩ muốn truyền cho ta, nhưng ta lại thất bại trước khảo nghiệm của lão nhân kia, cuối cùng chỉ có thể học Diệt Tuyệt thần công.” Tô Tiễn lắc đầu nói, “Còn gia hỏa tên là Tiết Thần Quan kia, chắc là đã thông qua khảo nghiệm của lão nhân ấy rồi, nhưng mà khả năng là khi đó lão gia tử đã đánh mất mặt nạ, thế nên Tiết Thần Quan cũng không luyện được toàn bộ tâm pháp, cho nên mới có việc hôm nay.”
“Vậy tiền bối, những việc này có liên quan gì tới thương thế của sư tỷ……” Tuy chuyện xưa rất thú vị, nhưng giờ phút này việc Tô Bạch Y quan tâm chỉ có một.
“Vừa rồi ta đã nói, có thể thắng được tứ đại gia tộc chỉ có tứ đại gia tộc, nếu muốn phá giải Thiên Địa Đồng Bi của Diệp gia, đương nhiên phải tìm lão tổ tông của Tô gia chúng ta hỗ trợ.” Tô Tiễn ngửa đầu nói, “Mà hắn, đang ở Côn Luân!”