Quân Hữu Vân

Chương 261: Ánh Trăng



“Côn Luân?” Mộc Niên Hoa nghi ngờ, “Đó chẳng phải là thần sơn trong truyền thuyết sao? Trên đời thực sự có Côn Luân à?”

Tô Tiễn gật đầu nói: “Có. Côn Luân ở phía bắc Duy Long Sơn, muốn tới nơi đó phải đi xuyên qua ngàn dặm băng nguyên và ngàn dặm tuyết sơn liên miên, cho đến lúc ngươi cảm thấy mình đã đi đến điểm cuối của trời đất này, ngươi sẽ nhìn thấy một ngọn núi tuyết cực lớn. Núi tuyết cơ hồ có thể chắn hết ánh nắng, từ xa nhìn lại giống như là một con rồng lớn nằm ngủ, đó chính là Côn Luân.”

Trong giọng Mộc Niên Hoa vẫn mang theo vài phần khó tin: “Nhiều năm như vậy, có không ít người ý đồ tìm kiếm sự tồn tại của Côn Luân, nhưng bọn họ cũng giống như những lữ nhân đi tìm kiếm tiên sơn ngoài biển, chưa từng có ai trở về.”

“Đó là bởi vì bọn họ không biết đi như thế nào, cho nên đã chết trên mảnh băng nguyên kia.” Tô Tiễn trầm giọng nói.

Tô Bạch Y ngẩng đầu: “Tiền bối, ngươi biết à?”

Tô Tiễn không trả lời, giơ ngón tay nhẹ nhàng ấn lên chiếc hộp vàng, chiếc hộp vàng kia bỗng nhiên mở ra, biến thành một mảnh vàng hình chữ nhật, Tô Tiễn cầm nó lên, sau đó phất tay áo một cái, trên mảnh vàng từ từ hiện ra một tấm bản đồ.

“Đây!” Tô Bạch Y cả kinh.

“Đây, chính là bản đồ đi Côn Luân.” Tô Tiễn đắc ý nói.

Mộc Niên Hoa nhìn qua bản đồ, giơ quạt xếp chỉ vào bản đồ: “Chuyến này, nơi Kim Phong Hào tới gần phía bắc nhất sẽ là Nhật Lạc thành, thời gian còn có hai mươi ngày.”

Trăng lên đêm tới.

Trên boong thuyền.

Hai người Tô Bạch Y và Mộc Niên Hoa đứng ở cạnh thuyền, gió đêm thổi trên sông, cả hai đều phát ngốc, nhìn bóng trăng dưới mặt sông, trầm mặc không nói lời nào. Tô Tiễn thì đã sớm về phòng mình, nằm xuống nghỉ ngơi.

“Thời gian qua, có nghe nói một vài việc về các ngươi.” Mộc Niên Hoa mở miệng trước, “Xem ra ngày đó lựa chọn giúp ngươi không hề chọn sai.”

“Có ý gì?” Tô Bạch Y hỏi.

“Đối với Mộc gia chúng ta mà nói, mỗi một lần lựa chọn đều là một lần buôn bán. Bây giờ nhìn lại, ngươi còn sống, mà cái Thượng Lâm Thiên Cung không ai bì nổi kia cũng đã chia năm xẻ bảy, cho nên mới nói, ta không chọn sai,” Mộc Niên Hoa nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, “Đương nhiên, đó là cách nói vô cùng nịnh hót. Đổi cách nói khác, thì ngươi còn sống, ta rất cao hứng”

Tô Bạch Y cũng cười: “Ta cũng cảm thấy, ta còn sống trên thế gian này, đúng là một kỳ tích.”

Mộc Niên Hoa cũng cười: “Sống trong thế gian, sẽ có rất nhiều tranh đấu không tránh được.”

“Lần này ta đã suy nghĩ rõ ràng một việc.” Tô Bạch Y ngửa đầu nói, “Chạy trốn không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, bởi vì chạy trốn chỉ có thể kéo dài, chứ không thể kết thúc. Cho nên tiếp tới, ta sẽ tự mình đi tìm Bạch Cực Nhạc.”

“Ngay cả sư phụ ngươi cũng không phải đối thủ của hắn.” Mộc Niên Hoa sửng sốt.

“Cho nên lần này đi Côn Luân, chờ sau khi ta về, ta nhất định phải tu thành tuyệt thế võ học!” Tô Bạch Y quát.

Mộc Niên Hoa nhìn trái phải xung quanh một vòng, sau đó tiến tới bên cạnh Tô Bạch Y, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cảm thấy, có vài lời của Ma Quân tiền bối là lừa ngươi. Cho dù Côn Luân thật sự tồn tại, người trên đó là tổ tiên của Tô thị các ngươi, nhưng việc đó và thương thế của Nam Cung cô nương, cũng chưa chắc đã có liên quan gì.”

Tô Bạch Y theo bản năng, cũng liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó thấp giọng nói: “Ta cũng đoán vậy. Xem ra một người ở trong u ngục mấy chục năm, kỹ xảo gạt người cũng không theo kịp thời đại này.”

“Ta vừa mới bảo các đại phu của Dược Vương các xác nhận, thương thế của Nam Cung cô nương đã không còn đáng ngại, tuy rằng nhất thời không có khả năng khôi phục lại võ công trước kia, nhưng cơ thể của nàng đã dần dần bắt đầu tiếp nhận những luồng chân khí đó.” Mộc Niên Hoa nói.

Tô Bạch Y gật đầu: “Nếu thật sự theo lời tiền bối nói, đi Côn Luân phải xuyên qua băng nguyên và tuyết sơn, vậy thì sư tỷ bị trọng thương như thế chắc chắn rất khó chịu nổi. Không biết Mộc công tử có nguyện giúp ta một việc không.”

Mộc Niên Hoa bĩu môi cười: “Việc này rất nguy hiểm, sư tỷ ngươi xinh đẹp như vậy, hơn nữa ngươi đã nhận cây trâm của ta.”

Tô Bạch Y nhún vai: “Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh này, thì ta đây cũng chỉ có thể nói một câu bội phục.”

Mộc Niên Hoa vươn vai, trong sắc mặt toát ra vài phần hưng phấn: “Vậy thì rất thú vị! Việc này, ta nhất định giúp.”

“Ngoài ra hiện giờ ta cần viết một phong thư, gửi nhanh cho Học Cung, báo bình an cho bọn họ, nếu không bọn họ lại đi khắp nơi tìm chúng ta, gặp phải người của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, thì sợ là sẽ rất phiền toái. Xin Mộc công tử hỗ trợ.” Tô Bạch Y nói.

“Không thành vấn đề, bồ câu đưa tin của Mộc gia chúng ta cũng là nhanh nhất thiên hạ, hôm nay ngươi viết xong thư, trưa mai, Học Cung đã có thể nhận được tin tức.” Mộc Niên Hoa đáp.

Tô Bạch Y ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Thật ra, khoảng thời gian sống ở Hạnh Hoa thôn cùng với sư phụ đó, ta cũng từng nghĩ, cứ sống bình yên như vậy, sau này tiếp quản thư viện, kế thừa y bát của sư phụ, trở thành thầy giáo trong thôn cũng không tồi. Nhưng sau đó lại ngẫm lại, ta còn có rất nhiều việc chưa giải quyết, thù giết dưỡng phụ dưỡng mẫu năm đó ta còn chưa báo, thân thế ta còn chưa được điều tra rõ, nên lại muốn có thể sớm ngày ra khỏi Hạnh Hoa thôn. Cứ sống trong mâu thuẫn như vậy, qua rất nhiều năm.”

Mộc Niên Hoa cười nhạt, hỏi: “Vậy sau khi ra khỏi Hạnh Hoa thôn thì sao?”

“Sau này ra khỏi Hạnh Hoa thôn, quen được sư tỷ, Phong sư huynh, Tạ sư huynh bọn họ, cảm thấy thế gian này cũng rất thú vị, thú vị hơn Hạnh Hoa thôn nhiều. Nhưng thế gian thú vị như vậy, lại tiềm ẩn nguy hiểm khắp nơi, mỗi ngày đều lo lắng người bên cạnh sẽ rời khỏi, lo lắng chính mình sẽ rời khỏi.” Tô Bạch Y lắc đầu nói, “Vui sướng nhiều, phiền não cũng nhiều.”

Mộc Niên Hoa thu hồi quạt xếp: “Bởi vì việc ngươi để ý nhiều, cho nên vui sướng nhiều, phiền não cũng nhiều. Tỷ như ngươi bây giờ cũng đang phiền não một việc.”

Tô Bạch Y dường như bị nhìn thấu tâm sự, vẫn nhìn ánh trăng kia, kéo sang đề tài khác: “Ánh trăng tối nay thật đẹp.”

Mộc Niên Hoa hít một ngụm khí lạnh, bĩu môi: “Lời này nói với ta, không quá hợp lý a? Tô công tử, ngươi chớ có làm ta sợ.”

Tô Bạch Y cười: “Mộc huynh ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta chẳng có ý gì cả, thật sự chỉ khen ánh trăng này thôi.”

Mộc Niên Hoa ý vị thâm trường nói: “Ngươi đang nghĩ, khi nào nói với nàng những lời này chứ gì? Dù sao ta cũng đã đồng ý giúp ngươi rồi, vậy thì thời gian còn lại cho ngươi, cũng không nhiều lắm a.”

Tô Bạch Y nở nụ cười gượng: “Mộc công tử ngươi không phải người tốt.”

Mộc Niên Hoa trợn trắng mắt: “Mơ mộng đến sư tỷ của mình, mới không phải người tốt chứ!”

Trong Dược Vương các, Nam Cung Tịch Nhi nằm trên giường bệnh, hơi thở nhẹ nhàng. Sau khi mấy đại phu canh gác xung quanh thăm mạch cho nàng vài lần không phát hiện được gì khác thường, liền dùng tay chống đầu, cuối cùng không nhịn được bắt đầu ngủ gật. Nhưng vào lúc này, sắc mặt Nam Cung Tịch Nhi lại lặng yên xảy ra biến hóa.

Màu đỏ, màu lam, màu xanh lá, màu cam, màu xanh lục.

Khuôn mặt nàng lặng yên đổi qua đổi lại giữa năm loại màu sắc này.