Quan Khí​

Chương 22: Một cảm giác rất kỳ quái



- Chánh văn phòng Vương tới sao còn mang theo quà vậy?

Khi mở cửa ra, Lữ Khánh Phân như chờ từ trước, nhiệt tình mời Vương Trạch Vinh vào trong.

Tất cả thiết kế không thay đổi, Vương Trạch Vinh rất quen thuộc với nơi này. Trước kia khi còn yêu nhau, cứ hàng ngày Vương Trạch Vinh lại đến đây. Lúc trước Lữ Khánh Phân cũng nhiệt tình như vậy. Đi một vòng rồi lại trở về, Vương Trạch Vinh có cảm giác như đang nằm mơ.

- Anh đến.

Lữ Hàm Yên đứng sau lưng Lữ Khánh Phân nhẹ nhàng nói, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

- Cô Lữ, chút quà nhỏ mà thôi.

Vương Trạch Vinh đặt hoa quả lên bàn.

- Hàm Yên, mau rót trà cho Chánh văn phòng Vương.

Lữ Khánh Phân nói với con gái đang đứng cạnh Vương Trạch Vinh:

- Chánh văn phòng Vương, cậu mau ngồi xuống đi.

- Cô cứ gọi cháu Tiểu Vương là được, không nên khách khí như vậy.

Vương Trạch Vinh nghe Lữ Khánh Phân gọi mình là Chánh văn phòng Vương, đúng là rất chói tai.

- Vậy thì tốt, cô gọi cháu là Tiểu Vương.

Lữ Khánh Phân không hề khách khí nói.

Phòng tuy nhỏ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, chỉnh tề.

Bố Lữ Hàm Yên mất sớm nên cuộc sống của Lữ Khánh Phân cũng không dễ dàng. Từ sau khi chồng chết đi, Lữ Khánh Phân không kết hôn nữa, một tay nuôi Lữ Hàm Yên lớn đến bây giờ.

Đã hơn một năm rồi không đến đây. Một lần nữa đến làm Vương Trạch Vinh không khỏi cảm khái trong lòng.

- Anh uống nước.

Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói.

- Hai đứa nói chuyện, tôi ra ngoài mua đồ.

Lữ Khánh Phân nhẹ nhàng đẩy Lữ Hàm Yên ngồi xuống ghế, mình thì lập tức đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, hai người đều giật mình.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương. Lữ Hàm Yên rất đẹp, đôi mắt sáng ngời, hàng mi khom khom, lông mi dài hơi rung động, làn da trắng nõn không chút tỳ vết lộ ra màu hồng nhạt. Đôi môi mổng mềm mại như cánh hoa hồng, dáng người quyến rũ chết người, mái tóc dài vắt ngang vai, đôi chân thôn dài kết hợp với chiếc váy màu vàng làm lộ hết dáng người tuyệt đẹp.

Nhìn Lữ Hàm Yên đã từng là người yêu của mình, Vương Trạch Vinh ngây ra một lát rồi nói:

- Em có khỏe không?

- Không tốt.

Lữ Hàm Yên nũng nịu nói.

Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không tìm được lời gì để nói. Tình huống của Lữ Hàm Yên, hắn vẫn đang âm thầm chú ý. Bởi vì nàng rất đẹp nên người trong xã thậm chí là huyện đều đến theo đuổi nhưng nàng không đồng ý nói chuyện tình yêu với ai. Vì việc này, Lữ Khánh Phân không ít lần ầm ĩ với Lữ Hàm Yên. Vương Trạch Vinh biết nàng chỉ dùng cách của mình để chống lại mẹ của mình.

Trầm ngâm một chút, Lữ Hàm Yên nói:

- Ý của mẹ em, anh biết rõ rồi chứ?

- Ý gì cơ?

Vương Trạch Vinh giả vờ hồ đồ mà nói.

Lữ Hàm Yên khẽ đấm Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Mẹ đồng ý chuyện của hai chúng ta.

Lữ Hàm Yên xấu hổ nói.

Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh có một cảm giác rất kỳ quái, căn bản không phải là vui mừng khi hạnh phúc chợt đến, ngược lại là một cảm giác không thể nói rõ.

Mặc dù trong lòng hắn vẫn không quên Lữ Hàm Yên, cũng hy vọng lấy nàng và có con. Nhưng chuyện bây giờ hắn lại có tâm trạng rất phức tạp.

Lữ Khánh Phân sở dĩ đồng ý chuyện của mình và Lữ Hàm Yên không ngoài việc mình lên làm chánh văn phòng. Hơn nữa Lữ Khánh Phân cảm thấy mình còn có thể lên chức nữa mới quyết định như vậy. Chẳng may ngày nào đó mình bị đánh về vị trí cũ, thái độ của Lữ Khánh Phân có thay đổi hay không?

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn Lữ Hàm Yên, hắn thấy trên mặt nàng đầy vẻ hạnh phúc.

Nghĩ đến đã hơn năm mà Lữ Hàm Yên không nói chuyện yêu đương với ai, vẫn lấy cách đó để chống lại Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh không khỏi có cảm động.

Đến bây giờ Vương Trạch Vinh cũng không hiểu được vì sao Lữ Hàm Yên lại cố chấp với mình như vậy?

- Như vậy thì tiếp tục?

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói. Hắn thật sự không thể có tình cảm thuần khiết như trước nữa.

Lữ Hàm Yên lớn mật nhìn Vương Trạch Vinh.

Hai người đang định ôm nhau thì bên ngoài có tiếng cửa mở. Hai người nhìn nhau cười, Lữ Hàm Yên đứng lên.

Khi tiếng mở cửa vang lên, Lữ Khánh Phân cầm một túi đi vào. Hai mắt càng nhìn về phía con gái và Vương Trạch Vinh. Thấy hai người ngồi ở hai bên bàn uống nước, Lữ Khánh Phân không khỏi có chút bất mãn với Lữ Hàm Yên. Lữ Khánh Phân thầm nói bà này đã tạo cơ hội cho hai đứa, hai đứa này làm gì không biết.

- Anh ngồi chờ chút, em xuống bếp giúp mẹ.

Lữ Hàm Yên vui vẻ đi xuống bếp, vừa đi vừa ngâm nga hát.

- Tiểu Vương, cháu ngồi xem Tv, cô đi nấu ăn.

Lữ Khánh Phân thực ra cũng có suy nghĩ của mình. Vốn thấy Vương Trạch Vinh không có tiền đồ nên yêu cầu con gái cắt đứt quan hệ với hắn. Nhưng một năm trôi qua có khá nhiều người đến làm quen nhưng Lữ Hàm Yên vẫn ngoan cố. Lữ Hàm Yên còn nói với Lữ Khánh Phân rằng ngoại trừ Vương Trạch Vinh ra thì không lấy ai hết. Ép quá thì Lữ Hàm Yên còn dọa sẽ tự tử. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh có tiền đồ, Lữ Khánh Phân cũng vui vẻ. Nếu như theo tốc độ phát triển này của Vương Trạch Vinh thì có lẽ còn có chút hy vọng.

Trên Tv đang phát thời sự trên thành phố, Vương Trạch Vinh thấy Bí thư huyện ủy đang ngồi trong phòng hội nghị chăm chú ghi chép.

Nhớ lần trước cùng Hòa Quốc Hùng đi lên gặp phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh, trong lòng hắn liền nghĩ đến một vấn đề đó là Trịnh Chí Minh có thể đấu lại Cố Hồng Quân không? Nếu Trịnh Chí Minh không đấu lại, Hòa Quốc Hùng sẽ xui xẻo, như vậy mình cũng xui xẻo. Gần đây trong xã đấu tương đối rõ ràng. Từ việc Chu Hồng Thiên nhảy qua mình trực tiếp bố trí công việc của Trương Chính Cường là có thể thấy được Chu Hồng Thiên có cái nhìn vì mình dựa vào Hòa Quốc Hùng.

Trong chốn quan trường không phải là bạn chính là kẻ thù. Vương Trạch Vinh vốn quan hệ khá tốt với Hạ Sơn và Chu Hồng Thiên. Bây giờ càng lúc càng xa bọn họ, điều này là quy luật tất yếu trong chốn quan trường.

Màn hình Tv chuyển sang tin khác, phát ra tin tức huyện của Vương Trạch Vinh. Cố Hồng Quân dẫn đoàn người đi kiểm tra công việc của mấy tiểu khu thí điểm nông thôn mới.

Phía sau Cố Hồng Quân là một đám người, từ trên người Cố Hồng Quân có thể thấy được hình tượng của một lãnh đạo cao tầng.

- Tiểu Vương, cháu có nghe thấy ban kế hoạch hóa gia đình sẽ điều chỉnh như thế nào không?

Lữ Khánh Phân đi ra ngồi trên sô pha mà hỏi.

- Có gì điều chỉnh cơ ạ, không phải mới điều chỉnh sao?

Vương Trạch Vinh cau mày nói. Câu hỏi của Lữ Khánh Phân làm Vương Trạch Vinh khó hiểu. Vương Trạch Vinh thầm nói chẳng lẽ lại có tin tức muốn điều chỉnh sao. Mình không nghe Hòa Quốc Hùng nói qua mà.

- Tiểu Vương, người một nhà không nói hai lời. Cháu còn giấu cô, cô hiểu rất rõ trưởng ban kế hoạch hóa gia đình lão Lương là người của Lưu Vệ Quốc. Lần này mặc dù không động đến lão ta, nhưng có lẽ cũng là do lão ta có chút tình với Hạ Sơn. Tình huống bên trong xã rất rõ ràng, Hạ Sơn là phái yếu nhất, người của Hạ Sơn không nhiều nên sớm muộn cũng động người của hắn. Lão Lương cũng không thể trốn thoát.

Lữ Khánh Phân càng nói càng kích động giống như tất cả chuyện trong xã như nằm hết trong tay bà vậy.

Lão Lương, Lương Tường Chí. Vương Trạch Vinh lập tức nhớ đến tư liệu về Lương Tường Chí. Đúng như lời mà Lữ Khánh Phân nói, Lương Tường Chí vốn là người của Lưu Vệ Quốc, sau không biết như thế nào mà có quan hệ với Hạ Sơn. Lần trước khi điều chỉnh nhân sự, Hạ Sơn đúng là nói giúp nên Lương Tường Chí mới không bị điều chỉnh. Lúc ấy Hòa Quốc Hùng cũng muốn kéo Hạ Sơn về phía mình nên mới nhân nhượng.

Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Khánh Phân, quan khí của bà ta có màu trắng nhưng rất nhạt. Dù nói như thế nào thì chuyện Lữ Khánh Phân phân tích cũng ít nhiều có điểm đúng. Xem ra bà ta cũng có chút nghiên cứu chốn quan trường.

- Bây giờ không có biến hoá gì, có động tĩnh cháu nhất định sẽ nói cho cô trước.

Vương Trạch Vinh chỉ có thể trần an Lữ Khánh Phân một chút.

Lữ Khánh Phân này có thể suy đoán ra một vài việc trong xã, khó tránh người khác không đoán ra được. Xem ra trong xã rất mẫn cảm với chuyện của chính quyền.

Lời nói của Vương Trạch Vinh làm Lữ Khánh Phân khá hài lòng, vì thế nụ cười trên mặt càng nhiều hơn.

- Tiểu Vương, chuyện giữa cháu và Hàm Yên nhà cô, cô cũng không ngăn cản. Hai đứa nói chuyện đi. Hàm Yên vẫn luôn thích cháu. Cháu phải đối tốt với Hàm Yên nhà cô đó.

Lữ Khánh Phân trực tiếp nói rõ ra.

- Mẹ nói gì thế?

Lữ Hàm Yên xấu hổ. Nghe Lữ Khánh Phân nói với Vương Trạch Vinh rằng mình vẫn thích người ta. Mặc dù hai người đã hôn nhau nhưng nàng vẫn xấu hổ, mặt ửng hồng.

- Thế ai ầm ĩ nói phải gả cho Tiểu Vương, bây giờ người ta tới cô lại xấu hổ gì chứ.

Lữ Khánh Phân nói càng làm cho Lữ Hàm Yên thêm đỏ mặt.

Thấy Lữ Hàm Yên xấu hổ như vậy, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy tình cảm lại nhảy lên.

Vương Trạch Vinh bắt đầu phê bình mình. Có một người đẹp như vậy nguyện ý gả cho mình, mình còn nghĩ gì nữa chứ.

- Tiểu Vương, cháu và Hàm Yên nhà cô đã có quan hệ như vậy, bình thường cháu phải chú ý một chút. Cô nghe nói Giang Anh Hà cùng văn phòng của cháu đi lại khá gần với cháu đó.

Khi hai người đang nói chuyện, Lữ Khánh Phân đột nhiên nói.

Vừa nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiện ra vẻ không hài lòng. Hắn thầm nói tôi chưa lấy con gái bà, vậy mà bà đã quản chuyện của tôi. Cho dù tôi có chuyện với Tiểu Giang thì cũng không đến lượt bà quản.

Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nói:

- Trạch Vinh, anh không cần để ý người khác nói gì về mình.

Nói xong Lữ Hàm Yên quay sang nói với mẹ:

- Mẹ đó, nghe mấy thứ đấy làm gì. Trạch Vinh làm việc cùng văn phòng với cô ấy, trước kia không có gì, bây giờ đột nhiên có dư luận. Đây là có người ghen ghét Trạch Vinh.

Nghe xong Lữ Hàm Yên nói, Vương Trạch Vinh không khỏi cảm thấy áy náy với nàng. Hắn cẩn thận suy nghĩ thì biết chuyện của mình và Tiểu Giang khó mà nói. Việc này cũng không phải bịa đặt, thời gian gần đây hai người đi lại hơi gần.