Quân Lâm Binh Vương

Chương 1174



"Ôi… Chẳng lẽ nữ tử Đông Phương Thế Gia chúng ta… Cũng đều phái chấp nhận số phận bi thảm đó sao?" Đông Phương lão phu nhân ngẩng đầu nhìn trời, thở dài sắc mặt đau thương

" Sinh ra tại thế gia, được gả cho anh hùng! Nữ nhân được gả cho anh hùng… Rất khổ… Quá mệt mỏi… Quá buồn đau… Các ngươi ba người phải nhớ kỹ, là nữ nhi cuối cùng của Đông Phương thế gia, thà làm vợ thường dân, hơn làm vợ anh hùng! Ta tình nguyện gả các ngươi cho dân chúng bình thường, nam cày nữ cuốc, chồng làm vợ phụ, giúp đỡ lẫn nhau cho đến đầu bạc răng long, bình thản một đời! Cũng không muốn làm cho các ngươi lại trải qua cái tình yêu oanh oanh liệt liệt ấy!"

"Bởi vì chuyện như vậy… Nếu quả thực dính vào… Bình thường thì ngàn vạn tính mạng con người bị biến mất, cả thế gia bị diệt… Thấp nhất, cũng là cả gia tộc ảm đạm mây mù, cả đời không thể tiêu trừ"

Tuy nói là như vậy, nhưng thế gian nữ tử, lại có mấy ai là không muốn gả cho anh hùng đội trời đạp đất? Ai không hi vọng người đàn ông của mình có cái thế công lao, vạn người khâm phục và ngưỡng mộ?

Một người bình thường tốt tánh với một nhân vật anh hùng như Quân Vô Hối, đặt trước một nử tử mời nàng chọn, người nàng lựa chọn? Tin rằng đại đa số nữ tử chí tình chí thu, đều chấp nhận đau đớn một đời để đi theo anh hùng, cũng không muốn theo một người bình thường đến già bạc đầu!

Một người nghiêng nước nghiêng thành cái thế hồng nhan, há có thể cam lòng gả cho một người miền núi làm vợ? Thà rằng cả đời không lấy chồng, một đời cô đơn cho đến già cũng không chịu trái dối lòng nghe theo!

Đến như Mai Tuyết Yên, nếu như không gặp Quân Mạc Tà, chỉ sợ những năm cuối đời, cũng yên tịnh tại núi rừng mà ra đi một tuyệt đại phương hoa, cô độc hóa thành một cơn gió lạnh, mà quyết không tùy tiện tìm đại một người để lấy…

Từ xưa hồng nhan nhiều mệnh khổ, cũng là bởi như thế! Trong phòng lắng xuống, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lão phu nhân rốt cục chán nãn khẽ vẫy tay, dùng một kiểu khẩu khí tro bụi như chết lòng nói

"Các ngươi ba người… Mang nhau đi gặp mẹ hắn đi… Ta… Ta chắc…. Không qua khỏi…"Sau đó bà liền trầm mặc, ngồi ở trên ghế, cúi đầu, không chút động đậy…

Chỉ có tại lúc bà cúi đầu xuống, một vệt nước nhỏ trên mặt càng ngày cảng mở rộng… Đó là… Nước mắt mẹ hiền(Từ mẫu lệ)! Mọi người im lặng lui ra ngoài, lão phu nhân vẫn không nhút nhích, giống như một tượng gỗ uyển chuyển mềm mượt.

Cho đến khi đã đi thật xa, Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên vẫn có thể nghe thấy trong đại sảnh kia, âm thanh nước mắt lão phu nhân tí tách rơi trên mặt đất.

Từng giọt đều như phát ra từ sâu trong lòng…

Con gái vui tươi buồn khóc, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng người mẹ, trái tim người mẹ, vĩnh viễn cùng những trải nghiệm của con mà co rút… Cùng chịu nổi đau…

Ngay cả khi đã trưởng thành, ngay cả khi đã thành gia lập nghiệp, cũng là như vậy… Chúng ta có mấy người, từng trong lúc vô tình mà trông thấy mẹ mình hết sức đau lòng…

Người mẹ nào trong thiên hạ, cũng đều xót thương con như vậy! Cũng đau lòng vì con như vậy!

Trước mắt- cũng là một cái tiểu viện tĩnh lặng! Tiểu viện này bốn phía tường bao, xa xa so với nơi khác cũng cao hơn nhiều lắm, cũng dày hơn nhiều lắm, bên ngoài thì tuyết phủ dày, khắp nơi sáng chói, nhưng nơi này, lại là một mảnh xanh hiền hòa vui vẻ…

Thậm chí, tới ngay cả một mảng tuyết đọng cũng không có, sạch sẽ; ngoài ra còn có bảy tám đóa hoa mai đang đón rét mà nở rộ…

Vừa đi vào đến, liền cảm giác được một hồi vui vẻ chan hòa ấm áp.

"Thấy được không… Trong viện này, từ mười năm qua, cho dù là tuyết rơi lớn cỡ nào, vừa tiến vào viện đã hòa tan!" Đông Phương Vấn Tình nói cũng không phải giọng khoe khoan mà là… nặng nề

"Năm đó, tiểu muội nằm trên giường không dậy nổi, ngủ say không dậy; mẹ liền bán hết gia tài, không tiếc tất cả vốn liếng từ các nơi đại lục đem về nào noãn ngọc, ôn ngọc, lớn nhỏ, đều chôn ở trong viện này…"

" Cũng không biết rốt cuộc mua nhiều ít, dù sao chỉ cần có liền chôn xuống… Chỉ là ngắn ngủi nửa năm, Đông Phương thế gia cạn sạch tiền … Nhưng mẹ vẫn không chịu từ bỏ, bởi vì bà biết em gái thích phong cách … trăm hoa đua nở, nơi nơi xanh biếc bất kể ngày đêm… Nói tiểu muội ở trong nơi như vậy, có thể nhanh chóng ngồi dậy hơn…"

Quân Khương Lâm bị dọa cho hoảng sợ; rốt cục rõ ràng hiển hách như Đông Phương Thế gia trước kia, ngày nay vì như vậy mà khó khăn…

Trong lòng không khỏi sóng đánh tận trời dường như trổi dậy cuồng quay, trong lồ ng ngực tựa như có nguồn Liệt Hỏa thiêu đốt bên trong, xoang mũi cũng như bị cái gì đó nghẹn ứ, trong lòng chua xót muốn trào nước mắt…

Noãn ngọc, ôn ngọc kia là vật báu hết sức quý giá! Chỉ cần một khối lớn nhỏ cỡ bằng đầu ngón tay, đeo trên người, liền có thể một áo giữa trời đông rét lạnh mà trải qua, hoàn toàn không có bất cứ… ảnh hưởng gì! Nhưng Đông Phương thế gia tốn hao giá trên trời để mua, lại đều chôn ở trong viện này…

Là vì, muốn cho con gái1trong lúc ngủ say không hay biết được thoải mái một chút…

Mặc dù biết rõ nàng chưa chắc đã có thể cảm giác được…

Trong gian giữa viện, chính là một tòa tiểu lâu u tĩnh, trên mặt đất không có tới một hạt bụi, chung quanh vắng vẻ không tiếng động, đi vào nơi này, giống như là đi vào bên trong như đi vào trong mộng…

Hai người thị nữ áo trắng xuất hiện không một tiếng động, hướng mấy người hành lễ; Đông Phương Vấn Tình vung tay lên, nói: "Không cần đa lễ, vị này là người thân của tiểu thư chính là biểu thiếu gia cùng thiếu nãi nãi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều lui xuống hết đi."

Thân hình hai thị nữ đồng thời chấn động, ngẩng đầu lên nhìn Quân Mạc Tà, trong mắt lấp lánh mừng rỡ. Kích động nước mắt bất chợt lả chả rơi xuống. Nức nở nói

"Tiểu thư… Con trai tiểu thư rốt cục… Đến thăm nàng… Chỉ mong nàng có thể tỉnh dậy một chút…" Nước mắt lưng tròng nhìn Quân Khương Lâm một hồi, mới quyến luyến xin lui.

"Hai người kia, là thiếp thân thị nữ của mẹ cháu năm đó… Cuối cùng lúc mẹ của cháu trở về, một mực hai người bọn họ ở lại hầu hạ, suốt mười năm qua…" Đông Phương Vấn Tình nhẹ giọng nói.

Quân Khương Lâm vẻ mặt thay đổi, cảm kích nhìn hai bóng lưng nữ, nhẹ giọng nói: "Đa tạ…"

Thân thể hai người thị nữ rung lên, cũng không quay đầu lại, cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng trên mặt đường họ đi qua, hai hàng nước mắt trải dài trên mặt đất…

Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao mới một bước đến viện này, liền tay chân nhẹ nhàng, đến cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Một đằng thô lỗ nổi tiếng Đông Phương Tam gia, lại cũng như sợ kinh động đến cái gì đó, tất cả hành động mà Quân Khương Lâm làm là đưa mắt nhìn khắp nơi, lại thấy trong tiểu lâu bày biện trang nhã, đồ vật cũng không nhiêu lắm, nhưng lại không lộ ra nửa phần trống rỗng, càng không có một chút bừa bộn, mỗi một chỗ đều thu dọn sạch sẽ, mỗi một chỗ đặt vào hay lấy ra, cũng là bố trí sáng tạo.

Nơi ở của một người ngủ say suốt mươi năm không dậy, nhưng trong không khí nơi đây cũng không có chút mùi khác thường, hơn nữa, vẫn còn thoang thoảng một mùi hoa thanh nhã tràn ngập không gian…

Trong lòng Quân Khương Lâm cảm thán, ngay cả Mai Tuyết Yên theo sau Đông Phương Vấn Tình tay chân nhẹ nhàng chống cầu thang đi tới. Đông Phương Vấn Kiếm cùng Đông Phương Vấn Đao tâm tình kích động, không dám đi tới, sợ làm nhiễu loạn tiểu muội, liền ở lại dưới lầu…

Bước tới trước phòng ngủ liền, liền cảm thấy được hơi thở của ôn noãn ngọc phả vào mặt.

Đông Phương Vấn Tình thở dài, nói: "Lớn nhất, đầy đủ nhất là một khối ngọc lớn cứng rắn… Làm thành giường tiểu muội…"

Trong lòng Quân Khương Lâm chấn động! Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Đông Phương Vấn Tình trầm thấp nói: "Tiểu muội đang ở bên trong, căn phòng này… Ai…" Vừa nói, vừa thở một hơi dài.

Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên ngẩng đầu vừa nhìn, không kềm được cảm giác ầm ầm chấn động trong lòng!

Hai người biết, nơi đây chính là phòng ngủ mẹ Quân Mạc Tà, nhưng đưa mắt nhìn khắp chung quanh, nếu không phát hiện ở phía Nam hướng mặt trời mọc có một cái giường ngủ, thật chẳng nhìn ra đây là một căn phòng ngủ! Một người nữ nhân nằm ngửa trên giường, trên người nhẹ nhàng phủ một lớp chăn bông; từ nơi này cũng nhìn không rõ gương mặt, nhưng nàng ngủ có chút an tường ( an tĩnh cát tường ^^! Chắc vậy)…

Tại trước ngực nàng, có một gốc cây nhỏ, giống như là từ phỉ thủy khắc ra, từ từ phóng ra từng điểm huỳnh quang… Làm dịu thân thể Đông Phương Vấn Tâm, nhưng, cành lá, đã có chút muốn héo rũ…

Bốn phía trên vách tường, một vài bức vẽ chân dung, treo ngay ngắn, Quân Khương Lâm chỉ là nhìn lướt qua, bất chợt trong lòng chấn động mãnh liệt, tiếp theo nước mắt liền rơi như mưa!

Quân Vô Hối! Tất cả đều là chân dung phụ thân Quân Vô Hối! Quân Vô Hối mặc quân trang, Quân Vô Hối tung hoành sa trường, Quân Vô Hối ngồi trên lưng ngựa phi nhanh lướt gió, Quân Vô Hối mặc đồ bình thường, Quân Vô Hối mặc áo trắng cùng bội kiếm, Quân Vô Hối mỉm cười, Quân Vô Hối tức giận, Quân Vô Hối tâm tình chân chất… Quân Vô Hối thiếu niên, Quân Vô Hối trung niên…

Mỗi một bức tranh, cũng đều có bút pháp tinh tế, rất sống động, mỗi một bức họa đều như nhau, đều hết sức sống động, giống thật như đúc; bất cứ… bức họa nào, cũng giống như dùng toàn bộ tâm huyết mà làm thành, tựa như là vô số Quân Vô Hối, đang ở trong phòng hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc là đến là đi, ở cùng chính người mình yêu…

Từ trong những bức họa, hoàn toàn có thể nhận ra đầy đủ, cảm thụ, thậm chí như gặp Quân Vô Hối truyền kì kia lúc còn sống, thậm chí, là tính cách Quân Vô Hối… Tuyệt đối hoàn toàn không có bất cứ… Điểm nào sai sót…

Mỗi một ánh mắt trong bức tranh, nhìn kĩ hướng, chỉ có một nơi chính là chiếc giường đá nhỏ kia, chính là người mảnh mai nằm trên đó… Tựa như nhìn không đủ, vĩnh viễn nhìn không đủ… Tựa như từng đạo ánh sáng mặt trời, xuyên phá u minh, xuyên phá hoàng tuyền, cố chấp nhìn chăm chú vào nơi này, muôn đời không đổi!

"Ban đầu tiểu muội trở về, còn có thể cử động… Nàng mạnh mẽ thôi thúc cơ thể, ba ngày ba đêm không ngủ cũng không dừng, từng bút từng bút vẽ ra những… bức tranh này; mặc cho ai khuyên cũng không nghe, đoạn thời gian đó, nàng rất điên cuồng…Vẻ mặt thì lại rất bình tĩnh; mỗi khi vẻ xong một bức, nàng liền si ngốc nhìn một hồi, khóc một hồi cười một hồi, sau đó lựa nơi treo lên, sau đó lại vẽ tiếp…"

" Khi đó đều cho là, nàng vẽ đủ rồi, thì không vẽ nữa… Không ngờ, tiểu muội nàng vẽ xong một bức tranh cuối cùng, liền giống như là không còn bất cứ… Chút sức lực nào nữa, tất cả mọi người đứng cạnh trông nom nàng, nhìn nàng, nàng lại chẳng nhìn ai, chỉ là nhìn lên khoảng không trống vắng, sau đó nàng lại tròn xoe mắt nhìn… Giống như Quân Vô Hối… Đang đứng ở nơi đó… Cho đến khi…"

Đông Phương Vấn Tình giọng nói nghẹn ngào đứng dậy: "Cho đến tối hôm đó, nàng đột nhiên nói chuyện, tất cả mọi người vui mừng như điên; nhưng nàng nói ra vài từ cuối cùng, rồi chầm chậm khép đôi mi lại, từ đó về sau không con mở ra nữa… Đến bây giờ, đã mười năm! Suốt mười năm!"

Quân Khương Lâm nước mắt mông lung, mơ hồ nhìn ra được, chỉ thấy tại vị trí đỉnh đầu Đông Phương Vấn Tâm, có treo một tấm tranh chữ, đó cũng là duy nhất trong phòng, bức tranh duy nhất không có hình như chổ khác…

"Kim sinh vô hối, sinh sinh vô hối; quân ký vô hối, thiếp diệc vô hối; vấn tâm hà tại? Chung quy vô hối; thiên địa vô lạc, sinh tử vô hối Trền giường là người, vợ Quân Vô Hối, mẹ Quân Mạc Tà…"

Đông Phương Vấn Tâm an tĩnh ngủ, miệng nàng hơi cong, vẫn còn vài phần yên tĩnh dịu dàng; tựa như vẫn còn vài phần vui vẻ hạnh phúc, trong giấc mộng của nàng, Quân Vô Hối – người nàng yêu sâu đậm, một mực cùng nàng, một mực nhìn nàng… Vẫn còn cùng nàng nhìn nhau tâm sự, vần còn cùng nàng cử án tề mi( đá lông nheo à ^^!)… Ở trong mộng, bạc đầu giai lão, có thiếp, cũng có chàng.

Vấn tâm hà tại, chung quy vô hối! Vô hối vấn tâm, vấn tâm vô hối!( Hỏi lòng ra sao, cũng không hối hận! Hỏi lòng không hối hận, Vấn Tâm không hối hận!) Trong hiện thực mặc dù không tồn tại, vĩnh viễn mất đi, nhưng ở trong mộng, có thể mãi cho đến địa lão thiên hoang( đất già trời tàn), có thể mãi cho đến… Tận thế…

Cho nên mặc dù luôn bất tỉnh, nhưng nàng cũng rất khoái nhạc… Cũng rất hạnh phúc… Cho nên nàng không muốn tỉnh lại… Chết cũng không muốn tỉnh lại… Bởi vì một khi tỉnh lại, liền không còn…

Một lần mất đi vậy là đủ, mất mà cứu được, đã là may mắn lớn lao, nếu được mà lại mất, tình làm sao nổi? Cho nên nàng bất kể thế nào cũng không muốn tỉnh lại! Cửa lòng… Khép chặt!

Quân Khương Lâm đột nhiên cảm giác thấy chính mình trước giờ chưa bao giờ yếu ớt như hôm nay, thân thể lắc lư hai cái, bất chợt vô lực từ từ ngã xuống đất, nước mắt như suối phun ra…

Hắn dùng hai tay ôm lấy đầu mình, chỉ cảm giác thấy một mảng hỗn loạn; trong đầu, trong lòng, tất cả đều đang rung động, thiên địa tình thâm, tình yêu! Cái gì là tình yêu?

Giờ phút này, tĩnh tĩnh trên người Đôn Phương Vấn Tâm, thể hiện vô cùng rõ nét! Yêu, chính là tới chết cũng không thay đổi! Yêu, liền yêu, chính là âm dương cũng chẳng tách rời! Yêu, chính là không oán thù không hối hận! Yêu, là yêu; trời đất lúc đó chẳng còn gì khác, có thể thay thế được chính người mình yêu! Thay thế chính người mình yêu! Vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp!

Có lẽ, đang ở trong mộng, tình yêu này vẫn đang tiếp diễn, vĩnh viễn luôn tiếp diễn… Nơi đó đoàn tụ sum vầy, nơi đó thâm tình lưu luyến, nơi đó đĩa lão thiên tàn đá mòn sông cạn!

Nữ nhân a, một đời sớm tối chân tình, đáng cho một người như nàng! Nhất là những… bậc khuynh quốc tuyệt sắc, cái thế hồng nhan… Càng là cố chấp dọa người, kiền trí đến đáng sợ!

Nhưng tình yêu như vậy, mới thật sự là chân tình, mới là vĩnh cữu! Có lẽ đúng như người thân nàng nói, như vậy, quả thật là ích kỷ; nhưng, Đông Phương Vấn Tâm cũng đúng, nàng cũng đã không thể tiếp tục băn khoăn…

Nàng không phải không quan tâm mẫu thân, không phải không quan tâm nhi tử, không phải không quan tâm đ ến máu mủ thân tình...

Mà là trái tim nàng, đã không còn… Đã chết… Tâm tình cũng không kém hơn như vậy, nàng đã không cách nào có thể lo lắng, đã không thể còn suy nghĩ…

Đông Phương Vấn Tình quệt nước mắt, nhẹ nhàng đi ra ngoài…

Mai Tuyết Yên nước mắt chảy ra không kìm được, tựa vào vai Quân Mạc Tà, khóc không tiếng động… Đối mặt với tình yêu như vậy, đối mặt với chân tình như vậy, ai có thể không rung động?

Hơn nữa hai người bọn họ, vốn là người có tình người! Mai Tuyết Yên đột nhiên có một loại cảm giác rõ nét… Nếu trên bức tranh, là Quân mạc Tà… Như vậy, bây giờ nằm trên giường, chính là Mai Tuyết Yên nàng…

Loại cảm giác mất hồn này, gợi nỗi thương tâm từ lòng nàng ra, trở lại sự nhanh nhã trước kia.

Quân Vô Hối, Đông Phương Vấn Tâm;một vị cái thế anh hùng, một vị tuyệt đại hồng nhan! Sự có mặt của hai người Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên, không ảnh hưởng chút nào đến hài khí trong phòng…

Đông Phương Vấn Tâm vẫn như cũ điềm đạm cười, bình tĩnh mà hạnh phúc, an tĩnh nằm… Quân Vô Hối trong tranh vẫn dùng ánh sáng thâm tình của mình chăm chú trên người ái thê của mình, không rời trong chốc lát, cố chấp mà tiếp tục…

Các bức tranh không giống nhau, ánh mắt cũng không giống; trông như là vì Đông Phương Vấn Tâm không dậy nổi mà lo lắng, trông như là vì thê tự nghịch ngợm mà cười dung túng; trông như vì Vấn Tâm không nghe lời mà bực bội, trông như là vì nhìn thê tử ngủ dễ thương mà cười dịu dàng, tất cả ánh mắt, tất cả đều là dịu dàng, lộ vẻ cưng chìu…

Quân Vô Hối mặc dù không còn thân thể, nhưng tình cảm của hắn, lại nồng nhiệt nóng bỏng, tràn ngập cả không gian, tràn ngập cả trời đấ… Thân thể Đông Phương Vấn Tâm vẫn còn, nhưng trái tim nàng đã mất, tình cảm cũng đa xa lìa cơ thể, đang ở giữa không trung, đang ở trong hư vô, cùng Quân Vô Hối lưỡng tình tương duyệt, thâm tình lưu luyến, phu xướng phụ tùy, tùy tiện dung túng...

Quân Khương Lâm yên tĩnh ngây người, cảm nhận cha mẹ trong lúc này đang vui sướng trong ai tình, đột nhiên rất mờ mịt; làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ? Ta phải lựa chọn như thế nào, có thể lựa chọn như thế nào!?

Bằng Hồng Quân Tháp cuồn cuộn linh khí, Quân Khương Lâm chắc chắn mười phần là có thể làm cho Đông Phương Vấn Tâm tỉnh lại…

Nhưng, tình rồi thì thế nào? Tỉnh lại rồi làm gì bây giờ? Quân Vô Hối đã không còn tồn tại! Đông Phương Vấn Tâm làm sao có thể sống một mình?

Ngược lại trong giấc mộng, bọn họ còn có thể ở gần nhau đến đại lão thiên tàn, cách này đối với mẫu thân còn tốt hơn không ít? Tại lúc nàng trước khi hôn mê thì ba con trai vẫn còn đẩy đủ khoe mạnh, tỉnh, sau đó nói với nàng… Ba con trai đã chết hết hai? Nử tử này lại buồn… Ngươi bảo nàng tình lại rốt cuộc, tình nào chịu nổi?

Vậy chẳng phải là còn hơn sống không bằng chết sao? Không nghĩ tới Quân Khương Lâm ta kiếp trước vốn là cô nhi, kiếp này mặc dù phụ thân xem như chết sớm, nhưng còn có một người mẫu thân có thể chờ đợi; mẫu thân mặc dù ngu say, nhưng chưa chết…

Quân Khương Lâm luôn khát vọng, luôn cấp bách, thậm chí, trong lòng còn chưa tưởng tượng được, nếu quả thật là được nằm trong lòng mẫu thân, đó sẽ là cái loại cảm giác gì? Ấm áp sao? Ngọt ngào sao? An tâm sao?

Nới tới được mẫu thân ôm trong ngực, rất phấn khích khi được mẫu thân ôm trong ngực… Có thể sao? Ta đã gặp được mẫu thân, nhưng lại gặp hai lựa chọn khó khăn…

Chẳng lẽ mục tiêu Quân Khương Lâm ta, sẽ nhất định thiếu đi diều ta muốn nhất? Kiếp nay tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công, từ đó không đọa luân hồi, ra ngoài tam giới, từ đó không còn sinh tử, nhưng… Tình thân chốn nhân gian… Lại một mình mà thiếu vắng thương của cha tình thương của mẹ, chẵng lẽ, từ nay về sau vĩnh viễn không còn cơ hội này nữa?

Mẹ ơi! Tình thương của mẹ! Con hy vọng suốt hai kiếp người, con khát vọng suốt hai kiếp người, cũng ảo tưởng hai kiếp người,

Quân Khương Lâm thất tha thất thểu đứng lên, chậm rãi đi tới trước giường, đột nhiên từ từ quỳ xuống, nhẹ nhàng tì trán vào tay phải của Đông Phương Vấn Tâm, đột nhiên gian trong lòng chua xót vô hạn, đau nhức muốn chết ….

Ta... Nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ a... Ai có thể nói cho ta biết! Quân Khương Lâm chỉ cảm thấy bàng hoàng, vô lực, bất lực...

Cảm thụ được trên trán cảm giác ôn nhu, đó là tay của me. Quân Khương Lâm thống khổ toàn thân co quắp đứng lên, hắn đã nghẹn ngào, đã nói không ra lời nói, tựa hồ trái tim đã ở bị xiết chặt trong nỗi đau mơ hồ...

Chỉ là yên lặng thầm hỏi Đông Phương Vấn Tâm đang nằm trước mặt "Mẹ... Ngươi bảo con làm sao bây giờ? Mẹ bảo con làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a... Mẹ..."

Kêu lên một tiếng này "Mẹ", Quân Khương Lâm chỉ cảm thấy trong lòng sầu muộn giống như nổ mạnh, trải qua thời gian dài khát vọng, hy vọng, giấc mộng... Vào giờ khắc này, liền toàn bộ trở về Hư Vô sao?

Ta không cam lòng a! Ta không cam lòng a! Ta thật sự không cam lòng a!

Quân Khương Lâm ngẩng đầu, không tiếng động tê rống, nước mắt tung hoành, giàn giụa tràn ra từ khóe mắt, chảy tràn vào trong miệng hắn. Nỗi đau khổ đó tựa hồ luôn nằn trong lòng... Còn nghĩ vĩnh viễn khổ mãi...

Ta... Thật khổ!! Thật khổ....