Quân Lâm Binh Vương

Chương 1237



Thất vương Hầu vương vò đầu bứt tai nhảy dựng lên kháng nghị. Làm sao mà không kháng nghị cho được a. Chừng này là bao nhiêu cái mồm to? Nếu lại còn để cho mọi người uống thống thống khoái khoái giống như trong lời nói, như vậy thì nhưỡng tử của Hầu tộc trong vòng trăm năm qua sẽ không còn nổi lấy một bình.

"Tính toán gì? Là vì việc của đại tỷ cùng tỷ phu mà ngươi cũng đau lòng sao?" Cả đám Hùng Khai Sơn, Hồ Liệt Địa. Thạch Bất Sầu chẳng hề tử tế hỏi lại.

Nhất thời làm cho Hầu Thất sợ hãi, làm cho khuôn mặt cùng mông giống nhau mà đỏ chót "Ai …Ai lo ngại? Không …Chỉ là một chút rượu thôi sao… Uống thì uống... Uống đi... Ta mới không... Đau lòng... Ô ô..."

"Các huynh đệ! Mọi người uống sạch rượu đi! Hầu Vương hiếm khi hào phóng như vậy, mới vừa nói, mọi người có thể uống bao nhiêu thì uống, ngàn vạn lần không cần khách khí, uống không hết còn có thể mang về!" Hùng Khai Sơn vung tay hét lớn, khí thế đủ nuốt cả quả núi.

"Oa" Một trận âm thanh quái dị đủ các giọng điệu cao thấp gầm rú vang tận trời mây Thiên Phạt.

Hầu vương Hầu Thất thấy vậy mà khóc không ra nước mắt, hơn năm trăm người giải tán, giống như là hơn năm trăm tân nương tử. Y phục mầu đỏ trên nền tuyết trắng chiếu rọi tựa như từng đám lửa linh động, hướng về hầu tộc mà chạy tới.

Mai Tuyết Yên không khỏi nở nụ cười đứng lên, cùng Xà Vương Thiên Tầm đi xuống.

"Đại tỷ…" Hầu Thất đáng thương nhìn lên nàng.

"Hầu Thất …không phải là một chút rượu thôi sao? Cũng đâu đáng để đau lòng như vậy?" Mai Tuyết Yên lườm hắn một cái, thấp giọng nói"Lát nữa đem thần đan cấp cho ngươi hơn một viên đi, ngươi cũng không lỗ vốn đâu …?"

"Thật sự?" Hầu Thất trợn tròn mắt, chỉ một thoáng con người đỏ lên, giờ phút này cực kì giống Hỏa Nhãn Kim Tinh.

"Thật sự." Mai Tuyết Yên gật gật đầu, nhìn gã cười.

"Oa ha ha…Ô rống…" Hầu vương hú lên quái dị, nhảy dựng lên, liên tục lộn mười vòng trên không. Vù một cái chạy ra ngoài mà rống to "Uống! Mọi người tận tình uống! Nếu không đủ, chúng ta bên kia còn có một kho hàng bí mật lớn, nay sẽ mang ra chiêu đãi đủ…."

Thấy bộ dáng tức cười của Hầu Vương, trước sau đã biến chuyển như vậy, Xà Vương Thiên Tầm dù trong cõi lòng đầy tâm sự cũng không khỏi cười ha ha.

Xa xa, một đám cửu cấp huyền thú vừa mới hóa hình thành hình người đang khoác vải đỏ lắc mông đuổi nhau, một mùi rượu nồng đậm tại Thiên Phạt Sâm Lâm hoàn toàn ùa ra ngập trời đất…

Cùng lúc đó, ở một tòa tháp cách xa nơi người ở.

Nơi này, vốn nằm trong một dãy núi vây quanh bên trong là một ngọn núi độc lập. Nơi này rất gần Thiên Trụ Sơn, ở bốn phía dãy núi vạn khe hướng về phía trung tâm, vẻ đẹp ngọn núi này thật là siêu quần xuất chúng. Không chỉ được dãy núi bên ngoài vây xung quanh, nó còn được từng đám mây mù lượn lờ, những dải mây mù giống như một mảnh vải trắng noãn, ở giữa sườn núi mờ ảo lúc chìm lúc mờ ảo quay lại.

Một bóng người phiêu dật như thuận gió mà đi đến, từ chân núi lên cơ hồ không ngừng nghỉ, một thân ảnh giống cưỡi mây đạp gió mà lên thẳng đỉnh núi.

Ống tay áo vung lên, một đạo kình phong từ từ chậm rãi theo ống tay áo của hắn xuất hiện, mềm nhẹ thong thả, nhưng đống loạn thạch trước mặt lại đột nhiên vô thanh vô tức hóa thành bụi phấn bay đầy trời, hắn vung tay áo xuất một quyền lại đem đám bụi phấn bay ra ngoài rất xa. Mặt đất trên đỉnh núi tự nhiên xuất hiện một phương viên rộng rãi ước chừng năm mươi trượng.

Người nọ khẽ xoay mình cười một cái, hai tay huy động một cái thật mạnh, ở giũa nền phẳng bỗng một khối đá to chậm rãi bay lên, giống như tảng đá đã có sẵn ở dưới nền đất. Tảng đá lớn từ từ bay lên, hình dạng không ngừng biến hóa vi diệu, cuối cùng khéo léo hóa thành một bàn trà phẳng phiu sạch sẽ, bóng lộn đủ để soi gương.

Người nọ theo cách làm đó mà ở bên cạnh bàn trà nho nhỏ lại làm ra ba cái ghế bành. Ghế bành tuy là làm từ tảng đá, nhưng ngồi trên cũng rất thoải mái, đường nét hài hòa giống như tự nhiên sinh ra.

Người nọ ha ha cười, tùy tiện một trảo nắm vào tay một khối tảng đá lớn nhỏ, tùy tay nhào nặn, trong nháy mắt lại có thể biến thành một bình trà con, trên thân bình trà như thế nào lại xuất hiên hình Long Phượng, trông rất sống động, tin tưởng rằng cho dù là thợ chạm đỉnh cao, cũng chưa chắc có thể chế tạo được hình dáng tinh xảo như vậy.

Bình trà vừa làm xong, lại có mấy cái chén trà xuất hiện, lúc này hắn mới dừng tay lại, trong lòng từ từ lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong chính là một nắm lá trà, người nọ có chút cẩn thận ngưng trọng khi cho trà vào ấm trà, lập tức tay khẽ vẫy, tuyết trắng đọng trên núi từ từ hư không bay tới, trong chốc lát đã tràn đầy ấm. Người nọ vung tay lên, tuyết đọng trong hư không bỗng "chà" một tiếng bỗng chốc không còn thấy tăm hơi.

Người nọ hướng tới ba cái ghế bành ngồi xuống ghế chủ vị, đem bình trà cầm ở trong tay, trong ấm trà vẫn toát ra từng đợt nhiệt khí, một lát sau đó nước trong ấm trà đã hoàn toàn sôi trào, một cỗ hương trà nồng đậm hư không mà bay ra, thật lâu sau đó không tiêu tan.

Nhẹ nhàng nhấc bình trà lên, đầu tiên tự châm cho mình một ly, chỉ thấy nước trà ánh lên một màu xanh biếc, xanh thấy tận đáy, hương thơm nồng nàn bốn phía, chậm rại hớp một miếng, trên mặt thẳn nhiên mỉm cười một cái.

Người này nhìn tuổi cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, mặt trắng như ngọc, môi hồng răng trắng, mắt sáng như sao, lông mày cách đều,. Thân mặc áo bào trắng, bên hông đeo một cái đai lưng xanh nhạt, hơi có vẻ bó lại, lại càng lộ vẻ nhẹ nhàng khoan thai, tiêu sái xuất trần.

Hắn cứ ngồi như vậy, ngồi ở giữa dãy núi vạn khe, mà lại như là ngồi tại trong nhà mình tiêu sái dị thường. Gió núi lạnh thấu xương thổi lên tóc và áo bào của hắn, cả người hắn trông như là ngồi gió mà lướt tới…

Cho dù có ai nhìn qua, cũng chỉ biết đây là một vị thư sinh cẩm tú, phong tư siêu nhiên, ai cũng không ngờ tới, vị thư sinh này thế nhưng lại có một thân thần công kinh hãi thế tục!

Vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả mây mù trong sườn núi không chút lay động, cơ hồ cùng một lúc, bỗng xuất hiện hai cái bóng người quỉ dị xuất hiện phía sau Bạch y nhân, như là họ vẫn đang đứng ở đó từ rất lâu rồi…

"Tới rồi à". Bạch y nhân cũng không quay đầu lại mà thản nhiên nói: "Ta chuẩn bị trà ngon, mời các vị uống một chén, nước trà sôi ba lượt, thời gian vừa lúc. Đây chính là cây trà mười vạn năm tuổi duy nhất trong Tiên cung, hằng năm cũng chỉ thu hoạch hai lượt mà thôi, các người xem như là có phúc."