Quân Lâm Binh Vương

Chương 489: "Ngươi đánh đủ chưa?"



"Vậy là tốt rồi!" Quân Khương Lâm hừ hừ hai tiếng, nói: "Hải Trầm Phong, ta muốn khống chế tất cả lực lượng ngầm của kinh thành, điểm này sau khi ta giúp ngươi trị liệu, ngươi sẽ bắt tay vào xử lý, làm đến tận cùng thì thôi, không làm được cũng phải làm!" 

"Không thành vấn đề!" Con mắt Hải Trầm Phong cũng không nháy một cái, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một đạo đường cong tàn nhẫn. Đối với một vị cao thủ Thiên Huyền trung giai như hắn mà nói, thực lực của hắn chỉ sợ còn cao hơn một bậc so với Quân Vô Ý, với thực lực như vậy, đối phó với đám lưu manh, bang phái ngầm trong kinh thành quả thực giống như dùng đao mổ trâu để giết gà, không nói chơi chứ, một điểm cũng không gặp trở ngại gì. 

"Ngươi khả năng còn có chỗ hiểu lầm, ý của ta là, ta chỉ cần tình báo của cỗ lực lượng này, thế nhưng lại không thể tự mình khống chế! Cho nên ta cần một người thay ta khống chế." 

Sắc mặt Quân Khương Lâm trở nên thâm trầm, ánh mắt âm u, nói: "Không quản gặp sự tình gì, chính ngươi phải tự mình đi xử lý. Hơn nữa theo tình báo của ta, Mộ Dung thế gia cùng Lý gia. Hiện tại đều đang chú ý tới những bang phái này, mà những bang phái này, nguyên vốn cũng phụ thuộc vào hai nhà kia, chỉ có điều hai nhà lại ẩn thân vô cùng nghiêm mật. Mà thực lực cũng tuyệt đối không yếu kém. Tin tưởng trong những người này, thực lực tịnh không yếu hơn ngươi." Quân Khương Lâm nói tới đây, coi như đã bàn giao xong với Hải Trầm Phong. 

"Không thành vấn đề!" Hải Trầm Phong nói xong, sau đó cũng mân mê khuôn miệng, không nói thêm nữa. Tối thiểu nhất. Hắn tuyệt đối có thể nắm chắc việc thu phục Kim Dương bang, một khi thu phục chiếm được Kim Dương bang, sau đó mang danh nghĩa bang phái này đi thu phục đám còn lại, dù sao Kim Dương bang là lão đại thế lực ngầm ở thành Thiên Hương. Nói bắt đầu tiến hành từ bang phái này là rất hợp tình hợp lý. 

Hải Trầm Phong cũng không cho rằng chuyện này chỉ có mình và Quân Khương Lâm hai người có thể làm được. Dù sao, phía sau hai người lại là một đại gia tộc, một chí tôn, một thảo nguyên ưng thần. Còn có vị sư phụ bí hiểm của Quân Khương Lâm nữa, thậm chí còn muốn vượt xa thực lực của chí tôn! 

Trên đời này còn có lực lượng nào có thể sánh với liên minh hùng hậu này? Nếu còn không đủ, Hải Trầm Phong có thể nắm chắc được chuyện Sư Bác úy lam chí tôn giúp đỡ mình. Ưng Bác Không sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, lại nợ một cái nhân tình lớn của thầy trò Quân Khương Lâm, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn, cho dù tình thế thật sự rất khẩn cấp. Vượt qua khống chế, cũng không sao, chỉ cần sư phụ của Quân Khương Lâm ra mặt, thiên hạ nhất định sẽ yên lặng trở lại." 

Cho nên Hải Trầm Phong có mười phần nắm chắc. 

"Ta sẽ không can thiệp vào bất luận hành động cùng quyết định gì của ngươi." Quân Khương Lâm khép hờ mắt, nói: "Thế nhưng chính ngươi cũng nên có chừng mực." Chừng mực hai chữ này, Quân Khương Lâm rất nhấn mạnh. 

Hải Trầm Phong mạnh mẽ gật đầu. 

"Sau này ngươi cứ chờ tin tức của ta, một khi có cơ hội tăng cường thực lực cho ngươi, ta sẽ nhanh chóng báo cho ngươi biết! Hiện tại sư phụ ta đang luyện chế một loại đan dược có thể làm cho tu vi Huyền khí tăng lên, nghe nói hiệu quả cực kỳ tốt! Chính điều này là nguyên nhân mới khiến ta dám đánh cược, khiến ngươi có thể chiến thắng cao thủ chí tôn!" 

Quân Khương Lâm thâm trầm cười nói: "Theo ta, ngươi sẽ không hối hận!" 

Quân Khương Lâm ném ra ngoài một cái lợi ích rất lớn. Vị sư phụ của hắn tự nhiên chính là Quân đại cao nhân hắn. 

Hai mắt Hải Trầm Phong rõ ràng phát sáng, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn cực độ. Một vị cao nhân thiên hạ hiếm có, luyện ra đan dược, há lại giống như vật phàm? 

Hải Trầm Phong ảo tưởng trong lòng, chính mình trong tương lai có một ngày sẽ đè Ưng Bác Không ra mà đấm đá, hắn không khỏi đắc ý hắc hắc cười rộ lên. 

Không tới một canh giờ, cửa mật thất rốt cục cũng mở ra, Quân Khương Lâm mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi ra. 

"Tiểu tử kia đâu!" Ưng Bác Không hỏi. 

Quân Khương Lâm lắc đầu thở dài. 

"Chết rồi?" Trong lòng Ưng Bác Không trầm xuống, sắc mặt lập tức trở nên âm u.

"Ngươi mới chết đó!" Quân Khương Lâm trừng mắt liếc nhìn hăn, nói: "Bổn thần y một khi đã xuất thủ, sinh tử của hắn còn có thể do người khác tính sao?" 

Đúng lúc này, Hải Trầm Phong cũng nghiêm mặt từ trong mặt thất đi ra. 

Ưng Bác Không đang muốn phản bác lại Quân Khương Lâm, đột nhiên mở to hai mắt. Há to miệng, ô ô mà kêu. 

Vừa rồi còn là một người nửa chết nửa sống, mắt thấy tùy thời đều có thể tắt thở ra đi, bỗng nhiên một canh giờ sau lại có thể như sinh long hoạt hổ đi ra? Cho dù là thần y cũng không thể chữa nhanh như vậy chứ? 

Thế giới này thật sự là quá điên cuồng đi, hôm nay không phải là gặp quỷ chứ? 

"Tốt không?" Ưng Bác Không dụi dụi mắt, nói: "Toàn bộ đều tốt chứ? Công lực cũng đã khôi phục?" 

"Toàn bộ đều tốt!" Hải Trầm Phong còn có chút tức nhìn Ưng Bác Không, khuôn mặt âm trầm trả lời: "Đã phiền Ưng sư thúc quan tầm rồi, được thần y sử dụng diệu thủ, công lực đã hoàn toàn khôi phục rồi." 

"Vậy ngươi còn nghiêm mặt làm gì? Lúc này mới là ta nghiêm mặt đó! Mẹ cha sư phụ của ngươi, ngươi cũng không có cung kính được một chút sao? Ngươi có biết hay không, vì chậm chễ cứu chữa tiểu tử ngươi, lão tử đã nhịn rất nhiều rồi đó, bị tên hỗn đản ngươi chơi đùa, hừ!" Một tia nhẫn nại của Ưng Bác Không lúc này bị dập tắt, bạo phát ra, hơn nữa lại có một đối tượng phù hợp để bạo phát, lúc này mà còn không phát thì đợi tới lúc nào? 

Hải Trầm Phong nghiêm mặt, còn chưa kịp trả lời. Ưng Bác Không đã hô lên một tiếng rồi bổ nhào tới, một chộp chặt, tiếp đó là một trận quyền như mưa rào, cước như gió táp, đổ ập xuống, điên cuồng đáng xuống không chút dừng lại. 

Hình ảnh ngược đãi này vừa lúc lại rơi vào mắt Đường mập mạp đang co quắp nằm đó, trên đùi mập mạp mới tích cóp được chút khí lực, vừa vặn bị dọa cho mất tiêu, trên người vừa rồi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, lúc này mồ hôi lại bộp bộp rơi xuống đấ...t 

Nhìn một màn này, khuôn mặt núng nính mỡ của Đường Nguyên co giật liên hồi." 

Thật lâu sau... 

"Ngươi đánh đủ chưa?" Quân Khương Lâm hô to.