Cái này bất quá cũng chỉ là kết quả của quân kỷ nghiêm minh mà thôi, thế nhưng, từ biểu tình trên mặt mỗi binh sĩ lại thấy được, tất cả đều rất tự hào! Đây chính là quân lực thống nhất! Một cánh quân chia năm sẻ bảy, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự tự hào nào trên mặt của các binh sĩ!
Đối mặt với đội quân chỉnh tề, khí thế cường đại như vậy, cho dù là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia cũng cảm thấy hoảng sợ.
Phải biết rằng lúc Quân đại thiếu hắn rời đi, trong tay Quân Vô Ý cũng chỉ có nguyên chúc quân(quân chính quy) là kỷ luật nghiêm minh mà thôi, con đâu trong đại quân vẫn đầy rẫy quân đội riêng của các gia tộc đi theo bảo tiêu cho các vị công tử, thiếu gia. Những người này rất khó quản, nếu có nói là ngang bướng, không tuân lệnh cũng không quá đáng. Nghĩ thế nào cũng không tưởng được, bất quá mới trong vòng ngắn ngủi một tháng thôi mà mấy kẻ này đã biết vâng lời như vậy!
Xem ra, Tam thúc cầm quân thật mát tay nha.
Nhưng đối với một người vốn không có quen thuộc quân vụ như Quân đại thiếu gia lại có chỗ không biết, cái này đâu có đơn giản chỉ là "mát tay" mà thôi! Tuy "mát tay" nhưng nếu Quân Vô Ý muốn thay đổi một người, chỉ sợ cũng phải hao tâm khổ lực một phen!
Quân Khương Lâm suất lĩnh hai trăm năm mươi hộ vệ của hắn tiến lên nghênh đón đại quân. Nhưng đón tiếp hắn là một khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, mặc dù luôn kiệt ngạo, bất tuân như Quân đại thiếu gia, khi đối diện với sự lạnh nhạt này cũng chỉ có thể đứng thẳng ưỡn ngực, cố nặn ra một nụ cười, bởi vì, chủ nhân của khuôn mặt đó chính là Quân tam gia Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý nhìn cháu trai của mình, tuy sắc mặt tỏ ra nghiêm nghị, nhưng trong lòng hắn đúng là đang dở khóc dở cười. Trong lịch sử các tướng làm tiên phong, có ai làm tiên phong như hắn? Cầm quân đi tiên phong mà giống như thả dê khỏi chuồng vậy, gần như nhoáng một cái đã vô ảnh vô tung, biến mất không thấy tăm hơi đâu! Ngay cả nửa điểm cơ bản nhất của tướng tiên phong là truyền tin về cho đại quân hắn cũng không làm, hai là đi tiên phong mở đường hắn cũng tự quyết mọi thứ, và cũng chằng thèm quan tâm coi đại quân phía sau thế nào... Làm tiên phong như hắn ít nhất trước giờ chưa gặp qua người nào!
Kỳ thực Quân đại thiếu gia lĩnh ấn tiên phong đi trước mở đường thành tích cũng không tệ. Trên đoạn đường này, từ khi hành quân cho tới nay, toàn bộ những phiền phức bất kể lớn nhỏ, tiềm ẩn hay không đều bị hắn dùng độc môn thủ pháp giải trừ toàn bộ. Không cần biết là quang minh chính đại hay không, nhưng quả thực hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của một tướng tiên phong. Vì thế, đại quân một đường đi tới, xác thực không có gặp nhiều cản trở. Chỉ với điểm này thôi, cũng đã làm cho Quân tam gia cảm thấy rất hài lòng rồi. Thậm chí đối đối với những lão tướng quân trong quân doanh mà nói, đối với thành tích này của Quân đại thiếu cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất cũng không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Thiếu sót duy nhất chính là không có giữ liên lạc thường xuyên với đại quân.
Cái này là sao đây? Chắc chắn người khác sẽ cho rằng, tiểu tử này hoàn toàn không có nửa điểm trách nhiệm! Đoạn đường này đi tới tuy trong quân không có bất cứ dị nghị, rắc rối gì, nhưng phỏng chừng cũng là do danh tiếng của Quân đại soái, thậm chí là Quân lão gia tử có được mà thôi.
Tuy nhiên vấn đề càng nghiêm trọng hơn chính là: Người không biết thì không nói, nhưng người biết chuyện thì tuyệt đối không ít, trong số một trăm người được hỏi, ít nhất sẽ có chín mươi chín người trả lời rằng: "Ai bảo "người ta" có một hảo tam thúc, hảo gia gia a!"
Cái này chính là liên quan tới vấn đề phục chúng, quân kỷ trong quân: Hắn vô tổ chức, vô kỷ luật như vậy, nếu không xử phạt, há có thể làm mọi người tin phục?
Kết quả cuối cùng, Quân Tam gia không còn lựa chọn nào khác, đành phải chọn cách trực tiếp nhất đó là vừa thấy mặt Quân đại thiếu gia liền mắng té tát một trận! Quân Khương Lâm bộ dạng ngượng ngùng, cúi đầu lắng nghe, khúm na khúm núm, vâng vâng dạ dạ, mơ mơ màng màng. Mặc dù cũng có đôi chỗ Quân tam gia khen hắn làm việc không tệ, nhưng cơ hồ toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện hắn nghe vào tai bên này, đi ra tai bên kia, đợi tới khi nghe giáo huấn tới mức gật gù ngủ gật mới chính thức xong việc.
Quân tam gia vừa mới phát ti3t một trận, đang định nói tiếp lại nhìn thấy ánh mắt ám chỉ mãnh liệt của Quân Khương Lâm, Quân Vô Ý đành bó tay, không biết làm gì hơn là cùng chúng tướng bàn qua về doanh địa, rồi lại phân phó vài câu đơn giản, sau đó mới cho chúng tướng lui ra.
- Hừ hừ hừ... Quân đại nguyên soái, thực là hảo uy phong, hảo sát khí a! Hơn mười năm không gặp, so với năm ấy không ngờ còn uy phong hơn nha! Bắt cháu mình lĩnh ấn tiên phong làm nhiệm vụ mở đường, mặc dù nó hoàn thành nhiệm vụ vô cùng toàn vẹn nhưng vẫn bị ăn một trân mắng té tát vào mặt a! Không ngờ nửa câu động viên cũng chẳng có, quả không hổ danh thiết huyết nam nhi, rất vô tình a!
Quân Vô Ý mày kiếm nhất thời cau lại, trong mắt hàn quang ẩn hiện:
- Ai? Ra đây mau!
- Hừ, đi ra thì đi ra, chẳng lẽ còn phải cần đại nguyên soái ngươi phê chuẩn sao?
Xoát một tiếng, trong doanh trướng nhất thời xuất hiện ba người.
- Đông Phương đại ca?
Quân Vô Ý kinh hỉ kêu lên, nhưng ánh mắt vừa chuyển:
- Đông Phương nhị ca! Tam ca! Hóa ra là các huynh!
Sau lúc kinh hỷ đó, trong mắt hắn bỗng hiện lên sự hổ thẹn vô cùng, thoáng chốc hắn cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào để đối mặt với ba người bọn họ.