- Quả nhiên không hổ là Huyết Y đại tướng danh chấn thiên hạ, chỉ cần mỗi khí độ đó thôi cũng đã làm cho thiên địa khiếp sợ, người người kính phục không thôi! Tại hạ Tư Không Ám Dạ vô cùng bội phục! Bởi vì lúc trước không thể ra cửa thành nghênh đón Quân tướng quân được nên trong lòng cũng rất lấy làm áy náy! Nếu như Quân tướng quân có rảnh. Tư Không gia xin mời tướng quân tới chỗ này hảo hảo tâm sự, cạn đôi ba chén!
Tiếng cười hùng tráng đầy hào sảng vang lên, theo tiếng cười đó, một đại hán ngang tàn từ trong trướng bồng của Tư Không thế gia đi ra, lưng hổ eo gấu, dáng người vô cùng cao lớn, thế nhưng lại làm cho người trước mặt có cảm giác thân hình hắn vô cùng cân đối. mặt mày thô kệch, hai bên má được phủ bằng bộ râu quai nón rậm rạp.
Vừa mới nhìn qua, Quân Khương Lâm nhận định, người này ít nhất phải cao hơn hai thước. Đứng trước trướng bồng, nhìn hắn tựa như một pho tượng thiêt tháp đồ sộ, vững vàng, nhưng lại giống như cả một ngọn núi nguy nga rất khó vượt qua!
Người đó cũng chính là Tư Không thế gia đệ nhất cao thủ, Tư Không Ám Dạ!
- Tư Không huynh nói quá lời! Tiểu đệ thân là địa chủ nhưng lại đến cuối cùng, quả thật rất là không phải, trước tiên nên hướng tới các vị tiền bối, chúng gia huynh đệ xin lỗi mới đúng. Chỉ cần Tư Không huynh có hứng thú. Chúng ta tùy thời đều có thể vui vẻ uống rượu! Quân Vô Ý âm thanh thong thả vang lên, giọng điệu nhã nhặn.
- Hảo! Hảo! Tư Không Ám Dạ cười ha ha.
- Ha ha, bổn gia.... yêu mến nhân tài.... đang muốn nói chuyện, lại bị ngươi... ngươi... ngươi tranh trước, Quân Tam tướng quân, tại hạ là Mộc thế gia.... gia.... gia chủ, Đoạn Mộc Sao Phạn cũng xin bái kiến!
Người này lời nói kéo dài, hết lần này tới lần khác tự làm cho bản thân ăn nói có chút cà lăm, thế nhưng trong khi nói chuyện lại luôn làm bộ tỏ ra mình nguy hiểm, siêu phàm. Tuy nhiên cứ theo khẩu khí nói chuyện của hắn, dường như bản thân hắn đang rất thích thú với điều đó thì phải.
Quân Khương Lâm bật cười "xì" một tiếng. Vừa nghe đã biết, nói chuyện kiểu này, ngọai trừ cái vị Đoạn Mộc Sao Phạn mà Đông Phương đại gia đã nhắc tới lúc trước, thì còn có thể là ai khác nữa đây.
Siêu phàm chỗ nào thì không biết, nhưng hiện tại tự cái chuyện tự cho mình là siêu phàm thì chính xác thấy rồi!
- Đoan Mộc gia chủ thực quá khách khí rồi. Khi nào có thời gian Vô Ý nhất định sẽ tự mình đến bái kiến!
Mặc dù Quân Vô Ý âm thanh bất hỉ bất nộ, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thấy một sự thân thiết, hòa ái, tựa như chồi non đang khoan khoái vươn mình đón gió xuân vậy.
- Không.... " Không khách... khách khí!
Đoan Mộc Sao Phạn đột nhiên"ngạch" một tiếng, nở nụ cười, đang muốn nói chuyện tiếp, đột nhiên có một giọng nói đầy âm dương quái khí vang lên:
- Này hai vị, có cần thiết phải làm ra bộ dáng kiêu ngạo như vậy không? Người đến cuối cùng, chắc chắn chỉ có thể là người của Thiên Hương đế quốc Quân gia, Quân Vô Ý đúng không?
Quân Khương Lâm theo tiếng nói nhìn lại thì thấy người vừa nói chuyện tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, dáng người cao sừng sững, khí độ quả thật là không tầm thường. Mặt mày anh tuấn, nhưng mi tâm mơ hồ mang theo một tia hung ác, nham hiểm, đang đứng dưới trướng của Huyết Hồn sơn trang. Trên người mặc cẩm y trường bào, hông đeo một thanh trường kiếm, trên bao kiếm có đầy hoa văn cổ xưa, chỉ cần nhìn qua cũng đủ làm cho người ta biết được, đây tuyệt đối là một thanh hãn thế thần binh; hiện tại, cứ theo ánh mắt coi thường mọi người của chủ nhân nó là đủ hiểu rồi.
Trong nháy mắt, Quân Khương Lâm đã biết được đối phương là ai. Ngoại trừ cái tên "cóc mà đòi ăn thịt thiên nga", nhi tử của Lệ Tuyệt Thiên- Lệ Đằng Vân, thì còn có thể là ai khác nữa đây? Một tên tiểu bạch kiểm dựa hơi phụ thân, hèn hạ đến cực điểm, nếu như không phải do tiểu tử ngươi sao có thể xảy ra lần "Nhân thú chi chiến" này? Ngươi cứ chờ đó, sẽ có ngày lão tử đem ngươi phế đi!
Quân Khương Lâm đứng dậy, ha ha cười.
Thiếu niên tranh phong, làm sao bậc trưởng bối như Quân Vô Ý có thể ra mặt được, cho nên tất nhiên Quân Khương Lâm sẽ ra tay. Hắn nhẹ nhàng, từ tốn nói:
- Vị này mắt để trên đỉnh đầu, mục hạ vô nhân, vênh vênh váo váo, thiết nghĩ chính là Huyết Hồn sơn trang Thiếu trang chủ đúng không? Hơn nữa lại chính là địa đầu xà ở đây, luôn ỷ thế hiếp người, Lệ Đằng Vân Lệ Thiếu trang chủ, đúng không?
- Ngươi! Hừ, đối với các ngươi, ta còn phải cậy thế sao?
Lệ Đằng Vân trong mắt lộ ra một tia hung ác, nham hiểm, khinh miệt, âm trầm nói:
- Tình hình trước mắt khẩn cấp như vậy, mà Quân gia các ngươi thân là địa chủ lại đến trễ như vậy, rốt cuộc là có mưu đồ gì? Các ngươi làm như vậy, lẽ nào người khác không thể không hỏi?
- Quân tình khẩn cấp, chúng ta tự nhiên biết rõ; còn về phần nguyên nhân chúng ta tới trễ thì, thứ nhất ngươi nên đi hỏi bệ hạ của chúng ta, sao người không hạ thánh chỉ sớm, thứ hai, cũng nên tự hỏi Huyết Hồn sơn trang các ngươi đi, nếu tình huống khẩn cấp như vậy, tại sao lại đến tận bây giờ mới cầu viện? Vì sao không làm sớm hơn?
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, nói:
- Đúng rồi. Huyết Hồn sơn trang vẫn luôn coi trọng mặt mũi a, nếu không phải các ngươi cuồng vọng tự đại, tự mình mạnh mẽ kháng cự, thì mọi chuyện sao có thể kéo dài tới tận bây giờ, đồng thời làm cho nó hầu như trở thành vô phương thu thập như thế này? Một khi nhận ra bản thân vô năng, vô lực rồi mới nghĩ đến tìm người giúp đỡ, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao, không ngờ vẫn còn mặt mũi đến hoạnh họe người khác? Chúng ta làm gì, ở đây ai cũng có thể hỏi, duy chỉ có ngươi và Huyết Hồn sơn trang là không có đủ tư cách để hỏi!
Quân Khương Lâm cười cười:
- Mà cứ cho là muốn chất vấn chúng ta cũng không sao. Thế nhưng, ở đây cũng có rất nhiều tiền bối cao thủ như vậy, không tới lượt ngươi tra hỏi đâu? Ngươi đừng quên, Tuyệt Thiên Chí tôn là cha ngươi, chứ không phải là ngươi! Ngươi có tư cách hỏi sao, ngươi náo loạn cái gì?
- Ngươi dám nói như vậy với ta? Thật to gan! Ngươi là ai?
Lệ Đằng Vân ánh mắt ngưng trọng, bản thân cảm thấy đấu võ mồm không phải là đối thủ của người trước mắt, liền trực tiếp đổi đề tài, vặn hỏi thân phận đối phương, tâm cơ quả không đơn giản.
- Ca ca chính là Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm đắv ý cười:
- Chắc chắn ngươi đã nghe qua đại danh của ca ca rồi! Hiện tại có phải ngươi cũng muốn nói như thế này, "Nghe đại danh đã lâu, như sấm động bên tai, hạo nguyệt đương không. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ a.", đúng không?