Quân Lâm Binh Vương

Chương 789: Gần như là tĩnh mịch!



- Hừ, nhưng mà hắn từng nói qua, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ sẽ tới Quân gia ở thành Thiên Hương, tìm gặp Quân Vô Ý... 

Hạc Trùng Tiêu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội nói: 

- Hắn đã nói như vậy, Quân Vô Ý tất nhiên không thoát khỏi có quan hệ với hắn! Chúng ta chỉ cần theo đầu mối này, là sẽ tìm được hắn. Mà theo như đệ được biết, lần này vì đối phó với huyền thú triều chúng ta, Thiên Hương đế quốc phái ra chủ soái lĩnh quân chính là Quân Vô Ý đó! Hiện tại có lẽ người này đang ở trong Thiên Nam thành! 

- Hừ, nếu đã như vậy...Chúng ta nên nhân dịp này mà thử xem có thể lợi dụng Quân Vô Ý mà tìm hiểu tin tức của vị cao nhân thần bí kia không. 

Hắc bào nhân khẽ nói, khẩu khí trong thanh âm đã có chút…thay đổi. 

Thế nhưng Hùng Khai Sơn và Hạc Trùng Tiêu lại không cảm giác ra là thay đổi ở chỗ nào, giống như là thấy vậy mà không phải vậy. 

- Lão đại, đối với việc Quân Vô Ý, chúng ta nên cẩn thận tính toán, nếu như vạn nhất biến xảo thành vụng, ngược lại chọc giận người nọ, tựa như được không bù mấ...t 

Hạc Trùng Tiêu cẩn thận từng ly từng tí đề nghị.

- Đó là điều đương nhiên. 

Hắc bào nhân nói: 

- Hắn có thể trợ giúp các ngươi tiến giai, như vậy đối với ta, người này cũng rất quan trọng. Há có thể lỗ mãng, hừ? Chẳng lẽ chuyện nhỏ như vậy còn để ta nhắc nhở các ngươi sao? 

- A, ngài nói rất đúng, lão đại quả là cơ trí... 

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn liều mạng gật đầu. 

Hai người đều cảm thấy xấu hổ nghĩ: lúc trước ở trước mặt người ta khoa trương khoác lác, hiện tại thì tốt rồi, thời gian đã vượt quá một tháng, vậy mà vẫn còn chưa xong chuyện. Điều này làm cho hai người đều rất hổ thẹn. 

Nếu như gặp mặt người nọ, biết nói thế nào đây? 

Ngăn cản Huyết Hồn sơn trang Bắc thượng, chuyện này có thể nói là đã hoàn thành mĩ mãn, không chỉ khiến cho Huyết Hồn sơn trang không Bắc thượng, mà ngay cả Phong Tuyết ngân thành cũng không có Nam hạ... 

Thế nhưng còn một việc khác: Đánh gãy chân Lệ Đằng Vân, chuyện này còn chưa làm được, thậm chí ngay cả mặt Lệ Đằng Vân cũng chưa có thấy. Đây mới thực sự là chuyện làm cho người ta vội vã! Huống chi hiện tại trong lòng Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn giống như có lửa. Nếu như thật sự có cơ hội để bọn họ tóm được Lệ Đằng Vân, như vậy không chỉ đánh què hai chân hắn là xong chuyện! 

Khi đó không những Lệ Đằng Vân phải chết, mà còn chết rất thảm! 

Trước là cố kỵ Lệ Tuyệt Thiên, không dám làm hắn tuyệt hậu. Chuyện xảy ra quá lớn cũng không thể thu thập, thế nhưng hiện tại, Lệ Tuyệt Thiên lại dùng trăm phương ngàn kế muốn đưa Hùng lão tứ vào chỗ chết, song phương khẳng định sẽ không chết không thôi, cho nên hai người này dưới sự tức giận của vị huyền thú chi vương hung tính đại phát, sao có thể dễ dàng không giết Lệ Đằng Vân? 

Hiện tại mượn chuyện Lệ Tuyệt Thiên! Cũng là cơ hội tốt để đả kích mấy lão bất tử kia... 

Ba người nhìn nhau, dường như đều hiểu, đều tách ra đồng thời đều tự có hành động. 

Đúng lúc này đột nhiên ở phía xa truyền tới từng đợt thanh âm rối loạn, Hùng Khai Sơn lập tức nhíu mày, nói: 

- Là từ bầy báo, không biết là xảy ra chuyện gì? Đám gia hỏa này thật không khiến người ta yên tâm chút nào! 

- Quần báo? 

Hai người khác cũng nhíu mày nhìn về phía xa. 

Hai thân thể kiện tráng một đường chạy nhanh về phía bên này, toàn thân tuyết trắng, hai mắt lóng lánh, đúng là hai đầu bát giai đỉnh phong huyền thú Kim Nhãn Tuyết Báo. Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tiến tới gần. 

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? 

Hùng Khai Sơn cảm thấy rất mất mặt, sau khi Báo Vương mất tích, hắn liền phụ trách việc lãnh đạo Báo Tộc, lúc này thấy hai đầu báo tuyết trưởng thành lại không hề có kỷ luật xông vào, hắn không khỏi giận dữ lên tiếng hỏi. 

Hai đầu Kim Nhãn Tuyết Báo ô ô hai tiếng, phục trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, tiếp đó quay đầu lại. Từ trên lưng rơi xuống một tiểu báo toàn thân tuyết trắng, lăn trên mặt đất, tựa hồ như nó đang rất sợ hãi, toàn thân run rẩy. 

Hai đầu Kim Nhãn Tuyết Báo trong miệng "Ô ô" Hai tiếng, phủ phục trên mặt đất, cái đầu to gật gật hai cái, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau, thoáng cái biến mất vào trong rừng. 

- Là một tiểu Thiết Dực Báo. Nhìn bộ dáng tựa hồ vừa mới đầy tháng, tiểu gia hỏa thật đáng yêu, hử? 

Hắc bào nhân vừa nói xong, đột nhiên toàn thân chấn động! Cả người tựa hồ như trong nháy mắt đông cứng lại. 

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người cũng cứng ngắc cả người, con mắt cơ hồ lồi ra khỏi hốc mắt, gắt gao nhìn tiểu gia hỏa đang co thành một đống nhỏ ở trên mặt đất, tựa hồ như phát hiện ra một bảo vật hiếm có vậy! 

Tiểu gia hỏa này còn không phải là Tiểu Bạch Bạch sao? 

Tiểu Bạch Bạch ngày đó nghe được tiếng triệu hoán của huyền thú vương giả. Liều lĩnh vọt ra, đây cũng là bản năng trời sinh của nó, tuyệt đối không thể trái lại. 

Vốn định hộ tống đại đội huyền thú chi vương trở về, kết quả là báo nhỏ vừa định rời đi liền phát hiện có điểm không ổn, lại bị bắt tới nơi này...Thoáng cái nhìn thấy ba huyền thú chi vương đứng trước mặt mình chỉ cách trong gang tấc, vẻ kính sợ thiên tính trong lòng nó lập tức bùng phát, nhu thuận co lại trên mặt đất. Thân thể lẩy bẩy run lên. 

- Lão đại! Lão đại! Con mẹ nó còn chưa có dứt sữa Thiết Dực Báo đã là bát giai! Bát giai! Bát giai oa, ta dkm nó, điều này sao có thể? Con mụ nội nó, đây quả thực là nằm mơ rồi. Tam ca, ngươi mau tát ta một cái đi, ta nhất định là đang nằm mơ rồi, quá khó tin đi. Ta, trời ạ, chuyện này là thế nào? 

Hùng Khai Sơn hô to gọi nhỏ, kinh ngạc đến nỗi quên cả bản thân đang ở đâu. 

Trên mặt Hạc Trùng Tiêu mồ hôi nhỏ thành dòng. 

Trong đường tràng hoàn toàn yên tĩnh! 

Gần như là tĩnh mịch!