Quân Lâm Binh Vương

Chương 803: Ta phải giết ngươi!



Công kích kiểu này chẳng khác nào một quả bom nguyên tử nổ mạnh, trong màn đem mờ mịt, đột nhiên bay lên một đám mây đen kịt!  

Lực lượng mạnh mẽ như thế, khiến không khí bị bóp méo vặn vẹo, tựa hồ như ác ma ngủ say đột nhiên lặng lẽ mở mắt! Lại tựa hồ như phiến không gian này đột nhiên xuất hiện một không gian hắc động thần kỳ có thể thôn phệ hết mọi vật xung quanh!  

Cùng lúc đó, theo tâm trạng giận giữ mà nàng rống to lên, âm ba kéo dài, khi cao khi thấp khiến tất cả đám huyền thú chấn động mà thức giấc!  

Trong nháy mắt sinh lực cùng sức chiến đấu bộc phát ra mãnh liệt không gì sánh kịp!  

Lại có hai tiếng thét dài cơ hồ đồng thời vang lên, dường như lên tiếng ủng hộ Xà Vương. Tiếng kêu gào không dứt. Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai đại Thú Vương đã xuất hiện trước mắt Xà Vương. Tam đại Thú Vương đứng thành thế chân vạc, sắc mặt người người đều là một mảnh ngưng trọng.  

Ở chỗ sâu trong Thiên Phạt sâm lâm, trong một cái hang thú nhỏ, một đoàn sương trắng đậm đặc bao phủ lấy một hình thể, sương trắng mờ mịt luân chuyển, cơ hồ như tụ thành thực chất! Nếu như để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên!  

Đây chính là!  

Thiên linh địa chấn, hóa thành lực lượng để bản thân sử dụng, phong hổ vân long ở trung tâm!  

Cảnh giới cảnh giới bực này, phóng mắt nhìn khắp cả Huyền Huyền đại lục cũng không có nhiều cao nhân vượt qua được người này! Tu vi bực này, trên toàn bộ đại lục, mà ngay cả tam đại thánh cùng tất cả các gia tộc ẩn thế cũng không có quá mười người vượt qua!  

Sương trắng càng xoay càng nhanh, dần dần hình thành một đoàn gió lốc, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm "Hưu hưu" Kịch liệt. Hiển nhiên người này đang luyện công tới giai đoạn mấu chốt!  

Hết lần này tới lần khác, lúc này Xà Vương Thiên Tầm thét dài, trong đó ẩn chứa vô tận hoảng loạn, cực kỳ phẫn nộ truyền xa tới mấy trăm dặm. Tuy nhiên dần dần âm lượng cũng yếu bớt, thế nhưng trong tiếng gào lại bao hàm một cỗ khí thế phá thiên khiến người ta kinh hãi!  

Tối thiểu đối với người ở trong sương mù mà nói, tiếng thét này không thua gì sấm sét giữa trời quang!  

Sương trắng tức thì run lên, tốc độ xoay tròn cũng chậm lại, thậm chí, vụ khí dần dần tán loạn. Tiếp đó, Xà Vương tung ra một kích toàn lực, cùng với một tiếng thét tràn đầy thê lương, phẫn hận! Bất luận kẻ nào cũng có thể nghe ra, trong một tiếng thét dài này ẩn chứa vô cùng vô tận tuyệt vọng!  

- Oa!  

Trong sương mù màu trắng, một ngụm tinh hồng tiên huyết phun ra nhỏ xuống nền đất, một mảnh huyết vụ bao phủ, trong nháy mắt biến thành một mảng đỏ hồng! Nguyên bản đám sương trắng gần thành thực chất trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không thành dạnh gì cả.  

Sương mù khi yếu khi đạm, bên trong truyền ra thanh âm th ở dốc, một hồi lâu sau, một thanh âm mệt mỏi vô lực cùng với vô tận bi thương truyền ra:  

- Thiên ý, đúng là thiên ý trêu người.  

Thanh âm này vừa ngừng lại, một trận ho lại tiếp tục vang lên, giọng nói có vẻ suy yếu, lẩm bẩm:  

- Năm đó Thánh vương từng lưu lại bốn câu "Phạt thiên vô tầm, Thú Vương quy thiên, thiên phạt vạn năm, thành bại một người". Mấy trăm năm qua từ lúc ta còn chưa hóa hình đã suy nghĩ tới mấy câu nói này, thế nhưng thủy chung không có lời giải, hôm nay, ta rốt cuộc cũng rõ rồi. Nguyên lai là báo trước kết cục của Thiên Phạt sâm lâm ta! Ha ha, quả nhiên không thể lường được.  

- Phạt thiên vô tầm, hôm nay Thiên Tầm trông coi Phạt Thiên Thánh Quả quả nhiên xảy ra chuyện, chắc là Thánh quả đã bị trộm rồi, nếu không Thiên Tầm tuyệt sẽ không thất kinh như thế, về phần câu thứ hai, Thú Vương quy thiên, chắc hẳn chính là báo trước ngày chúng ta quy thiên! Vạn năm thiên phạt thành bại một người. Hiển nhiên là nói tới người tới đánh cắp Thánh quả.  

- Ngày Thánh quả bị đánh cắp, không ngờ chính là ngày huyền giả tề tụ đánh thiên phạt! Nguyên bản ta vẫn một mực dựa vào nguyên lực sắp đột phá mà ở khâu trọng yếu này, lực lượng bình tức trong cơ thể ta sắp đột phá tới nguyên lực. Sẽ thoải mái mà nghênh chiến với Lệ Tuyệt Thiên. Lúc này tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu, thế nhưng một tiếng hét dài của Thiên Tầm này. Chứng tỏ Phạt Thiên Thánh Quả bị trộm. Trọng bảo bị như vậy há có thể khiến ta an tâm? Rắc rối ngày hôm nay, khiến tâm huyết kích tiết, cho dù cả đời này cũng không thể đột phá được nữa! Thôi đi thôi đi. Thánh vương di ngôn thì ra là thế, thì ra là thế, nhưng mà Lệ Tuyệt Thiên, ta cũng tuyệt sẽ không...  

Thanh âm của người nọ rất nhỏ, càng nói càng dồn dập, dần dần thấp xuống, cuối cùng lại nhỏ đến nỗi không thể nghe, thế nhưng một cỗ oán khí mãnh liệt lại bốc lên.  

Lệ Tuyệt Thiên! Đều tại ngươi! Ta phải giết ngươi!  

- Cửu muội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?