Cách làm của Lệ Tuyệt Thiên nào có xứng với khí độ của một bậc chí tôn mà thiên hạ công nhận? Ngang ngược kiêu ngạo bao che khuyết điểm, cường bạo, dã man bá đạo! Trừ một ít thần công của hắn ra, chẳng còn điểm nào đáng để người ta coi là chí tôn cả!
Về phần hai phương diện Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành liên thủ, Phong Quyển Vân càng xem thường. Ân oán cá nhân há có thể giải quyết vào lúc mấu chốt này?
Phải biết rằng trận chiến này có quan hệ tới lợi ích giữa huyền giả trên đại lục cùng Thiên Phạt sâm lâm! Thế nhưng đám người kia lại dùng âm mưu mang binh tới hãm hại chính tướng lãnh của bên mình, lương tâm ở đâu? Đạo nghĩa ở đâu!
Huống chi nếu như sau trận chiến với huyền thú này, loài người bất hạnh bị thua, tin tưởng thực lực mạnh mẽ như Lệ Tuyệt Thiên, Băng Tuyết Ngân Thành có khả năng thoát ra, thế nhưng nếu như huyền thú thừa cơ xâm lấn đánh sâu vào nội lục, đó chính là liên quan đến mấy ngàn vạn tính mạng của thường dân!
Đây mới thực sự là kinh thiên hạo kiếp, Lệ Tuyệt Thiên cùng đám chí tôn, Thần Huyền bọn người không nhìn thấy sao? Mặc dù Phong Tuyết ngân thành ở trong tuyết sơn chi hoành, tránh xa trần thế, thế nhưng chẳng lẽ có thể vĩnh viễn đặt mình ở bên ngoài thế sự sao?
Phong Quyển Vân tuy chỉ là một kiếm khách độc lai độc vãng. Nhưng mặt lạnh tim nóng, bên trong là một mảnh nhiệt tình, rất có phong phạm hiệp nghĩa. Xem thường nhất chính là loại người dùng âm mưu quỷ kế, huống chi là lấy mạnh hiếp yếu, dùng âm mưu lấy thế đè người, hèn hạ nhất vô sỉ nhất để đối đãi với một nhân vật anh hùng. Điều này càng đáng kinh hơn!
Tâm tính như thế há có thể xứng với cái danh chí tôn? Vạn nhất chiến bại khiến cho Nam Cương ngàn dặm lâm vào hạo kiếp, bị thiên cổ bêu danh chẳng lẽ có thể thoát được? Tuy là chí tôn thế nhưng liệu có thể gánh vác được không?
- Ta chẳng lẽ không biết trận chiến này ngay cả một phần cơ hội thắng cũng không có hay sao? Hừ, chỉ để bốn ngàn người xuất chiến, đi ra chiến đấu chẳng phải là chịu chết sao? Không biết chúng ta rốt cuộc là làm gì? Đứng xem tuồng sao?
Phong Quyển Vân cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:
- Phong mỗ lần này không quản xa xôi ngàn dặm mà tới, trợ chiến cho Thiên Nam, chính là muốn góp một phần khí lực giúp thiên hạ, cũng không phải là tới làm chó săn cho Huyết Hồn sơn trang! Tại sao đến đây lại không cho ta xuất chiến? Chỉ để một vài người Thiên Huyền, Địa Huyền tiến lên, rốt cuộc có là dụng ý gì?
Hắn vốn là người có tâm cao khí ngạo, đối với chuyện ngày hôm nay đã sớm không thể nhẫn nại, giờ phút này thấy đại chiến sắp tới, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa. Mặc dù phía trước có là Thiên vương lão tử, hắn cũng phải thống khoái nói ra.
- Rốt cuộc là có dụng ý gì? Ở đây chỉ sợ còn không tới phiên Phong Quyển Vân ngươi lên tiếng! Mà Huyết Hồn sơn trang ta cũng không mời nổi tên chó săn có cấp bậc cao như ngươi!
Lệ Tuyệt Thiên chắp tay mà đứng, y nguyên không có quay lại, nhàn nhạt nói:
- Nếu như Phong huynh thật sự nhìn không vừa mắt, hoặc cảm thấy không có đất dụng võ, có thể tự mình rời đi. Đương nhiên nếu như Phong huynh cảm thấy ta làm không đúng, muốn chỉ giáo một hai chiêu, Lệ mỗ cũng rất hoan nghênh.
- Chỉ giáo Tuyệt Thiên chí tôn, tại hạ còn không đủ tư cách, cũng không có đủ năng lực.
Phong Quyển Vân lạnh lùng nói:
- Cũng không phải không muốn chỉ giáo một hai chiêu.
Ngụ ý trong đó tự nhiên là: Nếu như ta đánh thắng được ngươi đã sớm đánh cho ngươi răng rơi đầy đất rồi.
- Phong Quyển Vân, ta kính ngươi là một trong những người tiền bối, nhưng ngươi lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ở đây là chỗ nào? Dám can đảm vô lý đối với cha ta như vậy, ngươi thật to gan!
"Bốp!" một tiếng, Lệ Đằng Vân té ngã lộn ra ngoài, trên mặt sưng phồng lên.
- Làm càn chính là tiểu tử hỗn đản ngươi đó! Phong Quyển Vân là cái tên mà ngươi có thể gọi sao?
Chát chát hai tiếng, thân ảnh như thiểm điện, xuất thủ chính là Ưng Bác Không, mọi người tại đây cũng chỉ có tốc độ của Ưng Bác Không là có thể nhanh hơn Phong Quyển Vân.
Hắn thấy Phong Quyển Vân đột nhiên giơ tay lên, chỉ biết là không ổn, vội vàng xuất thủ trước, đánh cho Lệ Đằng Vân một cái tát văng ra ngoài. Vừa rồi khi hắn tát xong, Phong Quyển Vân cũng vừa lúc đưa tay lên chuôi kiếm bên hông.
Phong Quyển Vân là ai? Há lại để một tên tiểu bối như Lệ Đằng Vân nhục mạ? Cho dù tên tiểu bối này là con của đệ nhị chí tôn, nhưng ở trong mắt của Phong Quyển Vân, hắn vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi! Nếu để cho Quân Khương Lâm đến nói, chỉ có một câu thơ cổ có thể hình dung Phong Quyển Vân: mười bước giết một người, ngàn dặm bất lưu hành!
Nếu như bàn tay của Phong Quyển Vân hành động trước Ưng Bác Không, rút ra trường kiếm, như vậy người trong thiên hạ không ai có thể cứu được Lệ Đằng Vân nữa! Cho dù là Lệ Tuyệt Thiên đích thân xuất thủ cũng không được! Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân một khi kiếm tới tay, đó cũng chính là ngang tay với nhân vật đứng đầu trong bát đại chí tôn, để đối phó với một tên Lệ Đằng Vân, căn bản không cần kiếm thứ hai!
Ưng Bác Không xuất thủ dạy dỗ Lệ Đằng Vân, cũng coi như là cứu Lệ Đằng Vân một mạng, nhưng mà cũng đồng thời cứu Phong Quyển Vân, dù sao một khi Phong Quyển Vân đánh chết Lệ Đằng Vân, tất nhiên sẽ gặp phải sự đuổi giết tử vong của Lệ Tuyệt Thiên, khi đó Phong Quyển Vân coi như xong rồi.
Vì một tên hỗn đản không ra gì Lệ Đằng Vân mà để mất đi một người cuồng phong Kiếm Thần quả là không đáng!
Ưng Bác Không đã trải qua hơn mấy chục năm trong chiến đấu cùng Phong Quyển Vân, sớm đã tạo thành sự tương tích. Hai người tuy vừa thấy mặt là muốn đánh nhau, thế nhưng trong nội tâm lại sớm coi nhau như tri kỷ. Tự nhiên là muốn thay hắn hóa giải phen nguy cơ này.
Mà người còn lại, chính là sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu. Hắn cũng có cùng suy nghĩ như Ưng Bác Không, thậm chí còn nghĩ xa hơn so với Ưng Bác Không. Nếu như hai đại chí tôn cao thủ sinh tử tương bác, sẽ tạo thành sự sụp đổ nghiêm trọng bên liên quân, nếu như liên quân tan vỡ, đối với toàn bộ đại lục cũng không phải là chuyện tốt, chẳng qua là thân pháp của Thạch Trường Tiếu kém hơn Ưng Bác Không một chút, cho nên đã chậm một bước.