- Cái gì "làm sao mà có được"? Muội chỉ cần qua hai năm nữa cũng lớn lên, có lẽ so với tỷ tỷ còn lớn hơn nữa đấy.
Độc Cô Tiểu Nghệ đang ôm hai má, hồn du thiên ngoại, không nghe thấy lời của nàng, lẩm bẩm nói:
- Lớn như vậy, mềm như vậy, Khương Lâm ca ca sờ lên nhất định rất thoải mái a. Ta đêm qua sờ lên cũng rất thoải mái. Ta sau này cũng có thể lớn như vậy sao? Có thể thật sao?
Quản Thanh Hàn vừa thẹn vừa vội, một tay che miệng nàng lại:
Độc Cô Tiểu Nghệ bị nàng bịt miệng, vậy mà lại có thể nước mắt chảy ròng, từng giọt từng giọt rơi trên tay Quản Thanh Hàn, thần thái có chút ý tứ đau đớn đáng thương. Quản Thanh Hàn cả kinh, còn cho là do mình đem miệng nàng che lại khiến nàng đau đớn, vội vàng buông tay ra.
Độc Cô Tiểu Nghệ nước mắt càng ngày càng nhiều, từ từ mím chặt đôi môi lại, thần sắc trong mắt mờ mịt bất lực, hiển nhiên đã thương tâm đ ến cực điểm.
- Tiểu Nghệ... muội... muội làm sao thế? Mau nói cho tỷ tỷ đi.
Quản Thanh Hàn luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, lo lắng hỏi.
Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cục thương tâm khóc lên:
- Muội biết tỷ tỷ đang an ủi muội. "Chỗ đó" của muội sẽ lớn lên nhưng cũng không lớn bằng của tỷ, cũng không mềm bằng của tỷ. Hu hu hu... Hơn nữa đêm qua có cơ hội tốt như vậy, muội lại buông tha. Muội thật là ngốc nghếch mà, muội thật là ngu xuẩn mà, ngu xuẩn muốn chết a a a!
Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ khóc một lúc liền thở không ra hơi, không ngừng thút tha thút thít.
Quản Thanh Hàn triệt để câm lặng.
Đúng lúc này, khuôn mặt của Độc Cô Tiểu Nghệ đang hướng ra ngoài, đột nhiên phát hiện một thân ảnh, liền lập tức ngừng khóc, tựa hồ không tin vào ánh mắt mình, dùng sức xoa nhẹ, ngạc nhiên thấp giọng kinh hô:
- Khương Lâm ca ca?
Độc Cô Tiểu Nghệ kêu lên "Khương Lâm ca ca". Bốn chữ này, tràn ngập sự bất ngờ cực độ không thể tưởng tượng, giống như là giữa ban ngày ban mặt lại gặp phải quỷ vậy.
Quản Thanh Hàn vốn không muốn quay đầu lại, nhưng nghe thanh âm của nàng lại có thể biến thành bộ dáng như vậy, rốt cuộc cũng không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thân ảnh mặc áo trắng từ từ tiến tới từng bước một từ phía mặt trời mới mọc, giống như ngọc thụ lâm phong, chậm rãi đến gần. Nhưng theo sự tới gần của hắn, một cỗ khí tức trầm lắng như ập tới phả vào mặt. Một cỗ khí tức huyễn hoặc khó hiểu này, khiến Độc Cô Tiểu Nghệ suýt nữa cho là mình gặp được hoàng đế!
Đúng! Chính là loại cảm giác này!
Đây là một loại cảm giác siêu nhiên đối diện với người tay cầm cực độ quyền thế, cúi nhìn dân chúng trăm họ mà chỉ nhân gian đế vương mới có!
Phong thái cực độ quân lâm thiên hạ!
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, lại giống như là gõ lên tiếng trống làm vang động cả hồng trần nhân gian, làm cho hàng tỉ sinh linh trong thiên hạ theo bước chân của hắn mà phấn khởi, mà sợ hãi, mà quỳ lạy!
Đây... đây còn là tên Quân Khương Lâm trong lòng mình nhớ mãi không quên kia sao? Còn là tên Quân Khương Lâm cả ngày miệng lưỡi trơn tru làm việc không hề đứng đắn, Khương Lâm ca ca của ta sao? Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời hốt hoảng, cảm giác mình như đang nằm mơ, trong đôi mắt đẹp lại càng thêm b ắn ra sắc thái cuồng nhiệt, có chú...t mê say!
Giờ khắc này, hình tượng của Quân Khương Lâm cùng ước mơ trong lòng của thiếu nữ thuở nhỏ lại hoàn toàn trùng hợp.
Phu quân của ta, phải là một anh hùng cái thế như vậy, đem tất cả quần hào thiên hạ dẫm nát dưới chân, quân lâm đại địa. Nhưng chỉ riêng đối với ta lại nói năng ngọt ngào, hết sức thân thiết, có thể trong lúc ta buồn trêu chọc cho ta vui, khi ta thương tâm ôm ta một cái, lúc ta cao hứng lại cùng ta vui cười.
Đây mới là phu quân trong lý tưởng của ta.
Mà Quản Thanh Hàn bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Hình tượng giờ khắc này của Quân Khương Lâm, thậm chí khiến nàng quên mất ấn tượng về Quân Khương Lâm hoàn khố bất kham trước kia. Trong nháy mắt khi nàng thấy đó là Quân Khương Lâm liền muốn chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nhưng không biết làm tại sao, lại bị phong thái của hắn thu hút mãnh liệt, thậm chí ánh mắt không thể dời đi chút nào!
Đúng lúc này, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Khương Lâm chuyển dời nhìn tới đây, vừa lúc cùng ánh mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Quản Thanh Hàn đối diện với nhau!
Quản Thanh Hàn cả người chấn động! Từ sau đêm hôm đó, nàng vẫn là lần đầu tiên dưới lúc ban ngày ban mặt nhìn thấy Quân Khương Lâm. Trong lúc hai mắt nhìn nhau này, trong nội tâm nàng đột nhiên bốc lên một ý nghĩ: "Chẳng nhẽ lại là một người khác sao!"
Nam nhân tràn đây khí phách, tràn đầy khí thế kinh người duy ngã độc tôn, tràn đầy tà dị sát phạt quả quyết này, chính là nam nhân đêm qua đã đoạt lấy tấm thân xử nữ của mình, người đã từng là hoàn khố đệ tử sao?