Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Chương 222: PN4-1 Một viên kẹo hồ lô



Mùa xuân năm Hi Bình thứ hai, đào hồng liễu xanh, cỏ dày chim bay. Trên đường cái đế đô Trung Châu, một mảnh phồn hoa như gấm, trên mặt người người tràn đầy ý cười cảnh xuân, dường như ngay cả không khí cũng tràn trề mùi vị thịnh vượng phồn vinh.

Tân đế kế vị một năm có thừa, "tân chính Thừa Tộ" cũng khai triển đến khí thế hừng hực, bách tính dưới chân thiên tử trước tiên được lợi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ chính sách công thương nghiệp phát triển khiến cho cửa hiệu hai bên đường mở một gian lại một gian như măng mọc sau mưa. Ngay cả kẹo cũng có cửa hiệu riêng biệt, một đám trẻ con thèm chảy nước miếng vây xung quanh.

Một thiếu niên nho nhỏ trên dưới mười ba tuổi, mặc quần áo màu vàng nhạt nhìn cũng không đặc biệt, nhưng nếu người có tâm nhìn cẩn thận, quần áo thiếu niên là vải bông vô cùng quý giá, mặc dù không có quá nhiều bội sức, thế nhưng vạt áo viền ống tay áo, đều thêu hoa văn cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn liền biết không phải đồ bình thường.


* Bội sức là trang sức đeo ở đai áo thời xưa.

Đôi mắt tròn trịa linh động của thiếu niên nhìn xung quanh, tựa như tràn ngập tò mò và hứng thú với mọi thứ trên đường. Khi nó xa xa nhìn thấy bảng tên cửa hiệu kẹo "Giang Phúc Ký", trong ánh mắt gần như lóe lên ý cười sáng rỡ như ánh mặt trời.

Cùng toát ra nụ cười, còn có bọn nhỏ xung quanh cửa hiệu kẹo, lớn lớn nhỏ nhỏ không dưới mười đứa, vừa nhìn thấy thiếu niên đến gần, chạy tiến lên như ong vỡ tổ, trong miệng không ngừng gọi "Tứ ca ca! Tứ ca ca!..."

Thiếu niên được gọi là "tứ ca ca" cười vỗ vỗ đầu đứa này, xoa xoa mặt đứa kia, biểu lộ cực kỳ vui vẻ hiền lành; thuận tay ôm lấy một tiểu cô nương năm sáu tuổi, thiếu niên đi tới trước cửa hiệu kẹo, nói với một người đàn ông trung niên ý cười vui vẻ bên trong, "Phúc thúc, muốn mười lăm khối bánh nhân táo hạch đào mới ra lò!"


Phúc thúc trung niên cười ha hả nói, "Tứ thiếu gia, ngài lại mua kẹo cho bọn chúng ăn hửm? Đếm rõ ràng chưa? Nhị thiếu gia đã hạ nghiêm lệnh, không cho phép ngài ăn nhiều!"

Thiếu niên đổi thành bộ dạng ủ ê, đáng thương nhìn chủ hiệu nói, "Người còn không ngại mà nói! Lần trước ta chỉ ăn nhiều hơn một chút xíu, người liền tố giác với ca ca, trở về chẳng những bị phạt quỳ, còn uống trà khổ đinh ba ngày liên tiếp!"

Phúc thúc một bên cười ha ha ha, một bên động tác nhanh nhẹn chuẩn bị mười lăm khối bánh nhân táo hạch đào, nói, "Nhị thiếu gia cũng vì sức khỏe của ngài, đây, đây là bánh nhân táo hạch đào của ngài với bọn họ." Phúc thúc đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bọn họ", nhìn thiếu niên bên này nhận lấy hộp giấy tinh xảo, bên kia vẻ mặt ai oán, chủ hiệu thật sự cảm thấy không nhìn nổi, len lén lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong quầy, kín đáo đưa cho thiếu niên, nói nhỏ, "Tứ thiếu gia..."


Hai mắt thiếu niên tỏa sáng, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhận lấy cái hộp nhỏ, trong chớp mắt giấu kỹ "chứng cứ phạm tội", sau đó hai mắt híp lại thành một đường chỉ nói, "Vẫn là Phúc thúc thương ta nhất, cảm ơn Phúc thúc!"

Chủ cửa hiệu kẹo cười ha hả.

Thiếu niên xách hộp theo, đứa nhỏ như vua kêu gọi đám tiểu đồng bọn đến bậc thang đường đối diện, bản thân nó ngồi trên một bậc thang, những đứa bé kia thì lại rất ngoan ngoãn vây thành một vòng, hoặc ngồi bệt hoặc ngồi xổm.

"Được rồi, nói từng cái từng cái, đã làm chuyện gì tốt, quy củ đều biết chứ?"

"Biết... Không thể nói dối!" Bọn nhỏ trăm miệng một lời trả lời.

"Tốt, tới, Đậu nhi ngươi nói trước đi!"

"Đêm qua ta giúp cha ta xay đậu hũ!" Đứa bé trai tám chín tuổi tên gọi Đậu nhi, trong nhà kinh doanh một phường đậu hủ, tuy có thể kiếm một chút tiền, nhưng chung quy cũng chỉ là nỗ lực mưu sinh.
"Tốt, tới, kế tiếp!"

Tiếp đó, một bé trai khác nói nó giúp đỡ mẹ nó chăm sóc đệ đệ vừa mới sinh ra; một bé gái nói gần đây bé học được kéo sợi... Một đám nhóc mặc vải thô áo gai từng đứa từng đứa nói chuyện tốt bọn nó làm giúp trong nhà giúp hàng xóm, thiếu niên thì lại kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng bình luận cổ vũ một phen.

Trên đường phố người đến người đi, nhưng dường như ai ai cũng đã quen cảnh tượng như vậy, nhìn thiếu niên ra tay hào phóng, lại vui vẻ tràn trề, chỉ tò mò lai lịch nó.

Một vòng mười bốn đứa nhỏ nói hết, cũng dùng không ít thời gian, đợi đứa cuối cùng nói xong, rốt cuộc dưới mười bốn đôi sáng trong suốt nhìn chăm chăm, thiếu niên mở hộp ra, sau đó phân phát từng khối từng khối bánh nhân táo hạch đào vào tay bọn nó. Đứa nhỏ được nhận trước tuy thèm nhỏ dãi, nhưng cũng liều mạng khắc chế, đợi sau khi thiếu niên phân phát hết mười bốn khối, mới ăn chung cùng nhau trong tiếng cười vui vẻ.
Nhưng có một bé gái tên gọi Tiểu Liên lấy ra một cái khăn sạch sẽ, tỉ mỉ gói bánh ngọt lại.

"Tiểu Liên, sao muội không ăn?" Thiếu niên nhìn thấy sau đó hỏi.

"Tứ ca ca, ca ca muội bị bệnh, phải uống thuốc rất rất đắng, muội muốn mang về cho ca ca ăn." Tiểu cô nương tên gọi Tiểu Liên sợ sệt nói.

Thiếu niên biết, trong nhà Tiểu Liên phụ thân mất sớm, chỉ có mẫu thân và một ca ca mười lăm tuổi, là nam đinh duy nhất trong nhà, ca ca bé làm công cho người ta, nuôi mẹ và muội muội, là hiếu tử người người khen ngợi.

Thiếu niên nhìn nhìn khối "hàng lậu" cuối cùng trong hộp vốn định để lại cho mình, cười đưa cho Tiểu Liên nói, "Tứ ca ca tặng cho muội, muội có thể ăn, khối này của tứ ca ca cho ca ca muội ăn!"

Trong đôi mắt thật to của Tiểu Liên có khát vọng, nhưng do dự một lúc vẫn lắc đầu, nói rằng, "Đây là... của tứ ca ca..."
Thiếu niên một chút suy nghĩ, lấy hộp về nói, "Được rồi, đây là của tứ ca ca. Về phần của Tiểu Liên, muội nguyện ý cho ai thì cho người đó!"

Tiểu cô nương gật đầu cười.

Mà không có ai biết rằng, buổi tối hôm đó, có một đại phu nổi danh nhất Đồng Nhân Đường kinh thành đến ngõ nhỏ kia, chẩn bệnh cho ca ca Tiểu Liên; chẳng những không thu tiền xem bệnh, mà chỉ lấy đi một hộp kẹo hạt thông Tiểu Liên thèm đã lâu thật lâu...