Đồng tử Hạo Thiên co rút mãnh liệt, tiếp theo lại một tiếng bạo rống. Phương thiên họa kích chợt quay về, cùng hoàng kim cự kiếm đan xen thành ngàn vạn quang mang che phủ khắp toàn thân.
Hắc hồng thủy hỏa kiếm quang đánh tới, ngay lập tức đem kim sắc quang mang vỡ ra tứ tán.
Ngao Tuệ cùng Chiến Tuyết thao túng kim kiếm cùng mộc kiếm đem Hoàng La Cự Tán khổng lồ xé thành nát bấy!
Đạo quang mang cuối cùng là thổ kiếm của Nhạc Vũ, thổ hoàng sắc kiếm hoa trầm hùng dày nặng giờ phút này giống như mang theo vạn tòa núi cao đồ sộ nghiền áp tới.
Hạo Thiên cắn chặt răng, thân hình lóe ra, lúc này thần thông cơ hồ hoàn toàn vô dụng, kiếm quang chặt chẽ tập trung trên thân thể hắn, vừa quét ngang liền đánh nát bên bụng trái của hắn! Cánh tay trái cầm hoàng kim cự kiếm liền gãy đến tận gốc!
Trong mắt Hạo Thiên càng tràn ngập lệ ý, toàn thân nổi đầy gân xanh, vẻ mặt dữ tợn, pháp lực tràn ngập bên ngoài cơ thể bành trướng thêm mấy lần, khí tức như muốn nứt toác.
Tuy liên tục bị Ngũ Hành kiếm luân phiên đập vào, phương thiên đại kích trong tay vẫn lóe ra khí mang thẳng chém vào bên trong thời không thông đạo, hừ lạnh nói:
- Hồng Mông chí bảo thì thế nào? Hôm nay giữa ta với ngươi không chết không ngừng! Nhìn xem ta chết dưới kiếm trận của ngươi trước, hay thân hình của ngươi không chịu nổi Tổ Long nguyên hồn trước!
Cương khí lợi hại trực tiếp đem thời không thông đạo chém thành vô số vết rách, thời không năng lượng cuồn cuộn chảy vào bên trong, khiến cả thông đạo biến thành rối loạn, vô số thời không loạn nhận va chạm khắp nơi, nhưng vì có linh trận duy trì nên vẫn chưa hỏng mất.
- Chẳng thể trách ngươi dẫn dụ mấy tên phế vật kia rời đi! Là lo lắng bị chúng ta cùng vây công sao? Hôm nay có thể thấy được Hồng Mông chí bảo thật là vui mừng lớn, ta có vật ấy, muốn thành thánh nhân cũng có thể!
Hạo Thiên lạnh giọng cười, thân hình bên trái bỗng dưng khôi phục lại, trong chớp mắt đã khôi phục như ban đầu, cánh tay cũng duỗi ra. Đang định chộp tới hoàng kim cự kiếm, chỉ thấy Nhạc Vũ chợt cười khẽ một tiếng, không hề có chút ý kích động.
- Phải đi, cũng không phải là ta, mà là Thiên Đế bệ hạ đâu!
Thanh âm mềm nhẹ lại như hồng chung chấn vang bên tai Hạo Thiên, Ngũ Hành kiếm khí vặn xoắn mà đến, hắn còn đang chật vật chống đỡ, thời gian linh trận bên dưới bỗng dưng nổ tung.
Một đoàn hắc quang mạnh mẽ bành trướng về phía trước, liền đem thân hình Hạo Thiên mạnh mẽ cắn nuốt, cuốn vào bên trong thông đạo thời không phong bạo kia!
Thân hình Hạo Thiên nhất thời không cách nào tự chủ, hắn chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập, chỉ trong khoảnh khắc liền hiểu rõ hết thảy.
Người này bố trí thời không linh trận cũng không phải vì chạy trốn mà là vì chính hắn mà bố trí!
Trong lòng hận ý mãnh liệt lẫn không cam tâm, thân hình Hạo Thiên giãy dụa cố gắng thoát khỏi thời không năng lượng trói buộc, còn chưa kịp động thủ chỉ thấy bảy đầu long hồn xoay quanh đập xuống, đem thân thể hắn hoàn toàn đánh văng vào bên trong thời không thông đạo!
Nhạc Vũ đồng thời ngâm khẽ một tiếng:
- Ngũ kiếm hợp nhất! Giết!
Tiên thiên Hồng Mông kiếm khí trong tay Ngao Tuệ cùng Chiến Tuyết và hai cỗ hóa thân của Nhạc Vũ đồng thời bay vút lên, cùng thổ kiếm huyền phù giữa không trung tụ họp cùng một chỗ.
Ngay sau đó cùng Diệt Tuyệt trận đồ hợp thành một thể, hóa thành Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm!
Một đoàn ngũ sắc quang hoa tán ra bốn phía, khí tức bá tuyệt khiến người ngạt thở tràn lan khắp nơi.
Ngay sau đó ngũ sắc kiếm quang chiếu xuống, tuôn vào bên trong thời không thông đạo đem thân hình Hạo Thiên kể cả hoàng kim giáp trụ trực tiếp xỏ xuyên qua.
Lập tức liền phân hóa ngũ kiếm cắt xé, trong nháy mắt đã chém thân hình hắn biến thành hơn mười mảnh nhỏ!
Nhạc Vũ lớn tiếng cười to, toàn bộ thân hình hóa thành long hình cùng Tổ Long nguyên hồn hòa thành một khối.
Toàn bộ nguyên lực linh khí của Vạn Long đại trận cơ hồ giờ phút này đều tụ tập vào thân thể hắn.
Ngũ Hành thần thông cùng Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp, Cửu Chuyển Huyền Công, Tứ Cửu Huyền Công, Hồng Mông kiếm ý…hơn mười loại thần thông đại pháp giờ phút này đều tan thành một thể, hóa thành một đoàn hôi quang sáng lên.
Ngay sau đó long trảo lớn hơn mười vạn trượng mạnh mẽ xuyên vào bên trong thời không thông đạo.
- Đại Phách Nguyên Long, tru tiên diệt thần!
Một thanh âm long ngâm rền vang, hôi sắc quang hoa lóe lên rực rỡ, trực tiếp oanh kích vào tàn hài của Hạo Thiên, hơn phân nửa huyết nhục còn đang chịu đựng thời không loạn nhận cắt xé liền bị Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp đập vào, liền diệt vong!
Còn lại một bộ phận trong lúc nhất thời không còn lực lượng phản kháng, chỉ có thể tùy ý cho thời không loạn lưu cuốn đi, xuyên vào tận sâu trong thời không xa xôi, chỉ vọng lại từng tiếng rít gào không cam lòng còn truyền đến!
Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ nhìn thấy, trong lòng mừng rỡ, đều biết Hạo Thiên thượng đế kia đã hoàn toàn bị tống xuất ra khỏi Long mộ thế giới, ít nhất trong vài ngày thời gian không còn uy hiếp được ba người.
Trấn Thiên Tỳ xem như đã chân chính rơi vào trong tay họ!
Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ buông lỏng, sau đó ánh mắt nhìn qua hoàng kim cự kiếm, chỉ thấy thanh hậu thiên chí thánh tiên binh đang đuổi theo chủ nhân, chui vào trong thời không thông đạo.
Hắn cười lạnh một tiếng, liền dùng Ngũ Sắc Thần Quang tầng hai mươi mốt đại viên mãn bắn ra, liền làm thanh kiếm bỗng dưng rơi xuống, nguyên linh lạc ấn của Hạo Thiên bên trong đã bị xóa bỏ.
Tiện tay khẽ vẫy, Nhạc Vũ cầm trong tay, nhìn thấy trên thân kiếm ghi rõ vài chữ "Hạo Thiên kiếm", không ngờ cũng đầy đủ ngũ hành, còn bao hàm không gian lực lượng.
Thanh hậu thiên chí thánh binh khí này ngay cả Nhạc Vũ cũng ham muốn, nhưng sau một lát vẫn mượn dùng ngũ hành kiếm trận lấy đại pháp lực phá hủy chữ Hạo Thiên kiếm, sửa thành Tuệ Vũ kiếm lại dùng pháp lực đưa tới trước người Ngao Tuệ.
Ngao Tuệ kinh ngạc, sắc mặt tràn đầy vẻ khó tin, tiếp theo mặt mày liền hớn hở, cầm thanh kim sắc cự kiếm cẩn thận nắm chặt trong tay. Đặc biệt hai chữ "Tuệ Vũ" làm nàng phảng phất như được uống mật, ngọt tận tâm phổi. Chiến Tuyết thản nhiên nhìn qua, trong mắt thoáng hiện tia dị sắc, nhưng nháy mắt liền khôi phục như thường nói:
- Sư huynh, Hạo Thiên mặc dù bị thương nặng nhưng nơi này cũng không thể ở lâu. Việc Hồng Mông chí bảo hiện thế sớm muộn gì cũng bị những thái cổ đại năng hay biết. Càng sớm rời Long mộ sẽ càng thêm an toàn!
Vẻ mặt Ngao Tuệ chợt tỉnh, thầm gật đầu đồng ý. Thế giới Long mộ cực kỳ đặt biệt, còn độc lập với hồng hoang, có thể che giấu hết thảy khí tức.
Nếu không như thế, vài vị thượng cổ Hỗn Độn Kim Tiên đã chết bên ngoài cũng không thể sau khi giành được vòng dây của Hỗn Độn Chung lại chạy tới nơi này tránh né.
Nhưng cuộc chiến vừa rồi lại tạo ra động tĩnh thật sự quá lớn.
Thân phận hiện tại của Nhạc Vũ cũng tràn đầy nguy hiểm, tuy dùng thân phân Long tộc huyết mạch tạm thời giấu diếm được Hạo Thiên, nhưng cũng có thể không bao lâu hắn có thể đoán ra được thân phận chân chính của Nhạc Vũ.
Tuy thân phận An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc vẫn tạm thời không ngại, nhưng vẫn còn vô cùng hung hiểm.
Long tộc di bảo lần này chưa lấy được tới tay, mặc dù có chút đáng tiếc nhưng nếu so sánh với an nguy của ba người lại không thấm vào đâu.
Nhạc Vũ co rút lại long hình hóa thành hình người, nghe vậy hơi nhíu mày, trong mắt ẩn thấu ý cười nói:
- Tự nhiên là phải nhanh chóng rời đi. Nhưng trước khi đi còn một vật chưa lấy!
Tổ Long nguyên hồn sau lưng hắn hiện tại chưa từng thoát ly, ngược lại bị vô số hắc tuyến càng trói càng chặt, sau đó hắn đánh ra hơn mười tiên thạch, chỉ một lát thời không trận phục hồi hơn phân nửa.
Trình độ trận đạo của Chiến Tuyết mạnh hơn Ngao Tuệ rất nhiều, giờ phút này cũng nhận ra linh trận hiện tại có chút bất đồng so với lúc trước.
Trong lúc nàng còn đang cảm thấy kinh ngạc, Nhạc Vũ đã dùng linh trận trợ giúp không bao lâu đã xuyên qua vô số thời không hàng rào.
Nhạc Vũ vừa định rời đi, nhưng bỗng nhiên ánh mắt lướt qua trên người thiếu niên đang nằm hôn mê trên mặt đất.
Hắn thoáng do dự, cuối cùng đánh ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang đem toàn bộ cấm chế trên người thiếu niên đều bài trừ, sau đó lấy ra chút Thanh Lộ Linh Tuyền Thủy bắn vào thân hình thiếu niên.
Nhìn thấy khí tức của thiếu niên đã thoáng khôi phục, Nhạc Vũ cũng không do dự mang theo Ngao Tuệ cùng Chiến Tuyết xuyên vào bên trong thời không thông đạo.
Sau một lát thân ảnh Nhạc Vũ lại xuất hiện, vẫn còn ở bên trong thế giới Long mộ, thân hình phiêu phù giữa không trung, Côn Luân Kính lơ lửng trên đỉnh đầu che phủ thân hình ba người.
Hắn liếc mắt nhìn quanh, khắp nơi đều trống trải, ngoại trừ xương cốt thi hài cũng không còn gì khác.
Chỉ có xa xa có hai đạo lam hắc độn quang đang hướng bên này bay tới, người phía trước là Thái Huyền tiên tử, người đi sau chính là Vô Sinh thánh mẫu.
Về phần hai vị Hỗn Độn Kim Tiên khác tuy là chẳng biết đã đi đâu, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Thái Huyền tiên tử rõ ràng đang hoảng hốt chạy bừa, hướng bên này chật vật bay tới. Vừa tiếp cận khoảng cách trăm vạn trượng, bỗng dưng bừng tỉnh nhìn qua bên này nói:
- Ngươi là người phương nào? Vì sao ngăn đón ta?
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi cười lạnh, rời khỏi động thiên thế giới, lực lượng Tổ Long nguyên hồn hắn chỉ có thể sử dụng bảy thành, nhưng vẫn đạt tới Hỗn Nguyên Đại La Thánh Nhân cảnh giới!
Vẫn xem như cùng cảnh giới với Hạo Thiên!
Long trảo mạnh mẽ đánh ra, vô số hôi quang quấn quanh long trảo, Ngũ Hành kiếm trận cũng ẩn bên trong huyết nhục, trong ánh mắt hoảng sợ của Thái Huyền tiên tử, đánh thẳng ra ngoài trăm vạn trượng.
Quyền thế vô song, dập nát hết thảy! Chỉ một quyền liền đem thân hình Thái Huyền tiên tử oanh kích dập nát! Huyết nhục văng tung tóe lại bị Diệt Thế lực lượng đập vào lập tức hóa thành bụi bặm!
- Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp!
Sau lưng Thái Huyền tiên tử, bên trong hắc sắc độn quang vang lên tiếng thét kinh hãi, Vô Sinh thánh mẫu ngay lập tức dừng lại độn quang, tiếp theo không chút do dự xoay người điên cuồng bỏ chạy.
Nhạc Vũ lại cười hăng hắc, Côn Luân Kính chiếu ra xa xa, thân ảnh Vô Sinh thánh mẫu liền bị cố định giữa không trung, thân hình cứng ngắc, long trảo hóa quyền thành trảo hướng Vô Sinh thánh mẫu chộp tới!