Dưới Phương Trượng sơn có một tòa thiên thành lơ lửng, Nhạc Vũ theo Duệ Vân đi vào, tới trước cổng thành thì sững lại nhìn bên cổng có một tờ cáo thị, bên trong vẽ hình ảnh hắn cực kỳ sinh động, bên dưới còn có cả con dấu của Thiên Đình, mười vị Hoàng Cân lực sĩ đứng canh bên cạnh.
Nhạc Vũ nhìn lại thì thấy văn tự bên trong bố cáo quả nhiên là một tờ lệnh truy nã, cáo thị tội danh tàn sát đệ tử Xiển Giáo của hắn, chỉ cần người nào có thể chém đầu sẽ lấy được phẩm vị Thiên Đình hoặc là một kiện Hậu Thiên phẩm Linh Bảo, người có thể cung cấp tin tức phương vị của hắn cũng có thể được thưởng một kiện Hậu Thiên nhất phẩm kiếm khí, không khỏi cười nhạt, lệnh truy nã này của thiên đình không dán vào lúc hắn tru sát mấy trăm vạn đệ tử Xiển Giáo lại dán vào lúc này, quả nhiên đã có người sinh nghi với hắn.
Có thể gần như vô thanh vô tức tiến vào mật cảnh Long đài cướp đoạt trì dịch thiên long, sau đó lại xông tới không gian long mộ, đương thời chỉ khoảng vài người, Nhạc Vũ hắn cũng miễn cưỡng có được tư cách này, những đại năng thái cổ dù chưa xác nhận nhưng cũng mặc định sinh nghi, Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.
Cũng may lúc trước đã diệt khẩu toàn bộ mấy người trong Long mộ, tuy hắn không thể thoát khỏi hiềm nghi nhưng Hạo Thiên cũng không hơn gì, trừ khi chính miệng nói ra Ngũ Hành Kiếm Trận trong tay hắn còn không khó tránh khỏi bị người khác nghĩ vừa ăn cướp vừa la làng.
Cũng không mấy ai tin tưởng chuyện Thiên Đế có thể bại trong tay một Đại La Kim Tiên.
-- Với tính tình của Hạo Thiên, quả quyết không có khả năng nói ra điều này, tóm lại thế cục hiện giờ loạn thành một đoàn, hết thảy những chuyện xảy ra trong Long mộ vẫn được giấu kín.
Nhạc Vũ cười lạnh, cũng không để ý quay đầu đi chỗ khác, với tu vi hiện giờ của hắn, nếu có thể tái tiến một bước thì dù thân có Hồng Mông chí bảo bị người khác biết được cũng không sao. Vốn thân phận kia hành tung phiêu hốt bất định, người bên ngoài khó có thể tìm được, cũng khó ám toán.
Hắn không tin mấy vị đạo tổ Thánh Nhân tới nay vẫn không biết hắn chính là Huyết Lục Thiên quân, cũng đồng dạng có Hồng Mông tử khí.
Ngược lại thần sắc Duệ Vân tỏ vẻ phức tạp, thêm vài phần bất mãn liếc nhìn tờ cáo thị:
- Vị Huyết Lục Thiên quân này quả thật là một nhân vật hào kiệt, bất quá cũng không biết thiên đình có dụng ý như thế nào lẫn Xiển Giáo có thủ đoạn gì để cho thiên đế cúi đầu đem cáo thị bố khắp Hồng Hoang.
Tiếp đó hắn lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Thần thông Lục Áp đạo quân tuy mạnh nhưng cũng không bằng mấy vị trước kia, nếu không người của Thiên Đình sao dám tới Phương Trượng sơn?
Nhạc Vũ kinh ngạc nhìn Duệ Vân, trong chớp mắt còn tưởng rằng Duệ Vân có liên quan với hắn, nghe câu sau mới thở phào, chắc là tán tu vốn phản cảm với thiên đình nên cũng không nghĩ thêm mà tiến vào thành.
Trên cổng thành có một mặt kính, chế tạo phỏng theo Côn Luân Kính, cũng khong biết chiếu vào nơi nào, chung quanh đồng dạng có mười vị tướng lĩnh thiên đình mặc huyền bào, tất cả đều cảnh giác như lâm đại địch, chỉ cần người vào thành đều bị chiếu vào một luồng quang hoa để kiểm tra huyễn pháp và hóa hình thuật.
Nhạc Vũ không hề ngần ngại đi qua, dù chỉ với Côn Luân Kính vừa mới chữa trị trước kia đã vượt xa đồ phỏng chế này, huống chi hôm nay đã dần hồi phục nguyên khí, chỉ kém một bước đã lại đăng nhập Tiên Thiên Chí Thánh?
Cùng đồng hành với Duệ Vân tuy không khiến cho người khác sinh ra nghi ngờ nhưng lại khiến cho bản thân Duệ Vân hơi ngạc nhiên.
Vốn hắn cũng không phải đoán được thân phận của người đồng hành, chỉ là mơ hồ biết được người bên cạnh đã đổi dung mạo, tuy nhiên hiện giờ lại bình yên đi qua quang hoa khiến bất giác nghi ngờ có phải bản thân đã đoán sai, lắc đầu một hồi rồi mới theo sát Nhạc Vũ vào thành.
Vô luận về quy mô hay khí tượng thì Phương Trượng tiên thành đều không kém hơn Địa Tiên thành, số lượng tiên tu hiện giờ lại càng vượt xa.
Nhạc Vũ cảm giác được chỉ riêng Đại La Kim Tiên đã có hơn trăm vị, hiển nhiên là đến vì vật mà Lục Áp đạo nhân đấu giá lần này.
Nhân vật trong đó phần lớn cũng không phải thần thú Yêu tộc mà là Kim Tiên Nhân tộc chính thức có trong danh ngạch Tam Thiên Đại Đạo, thân có đại thần thông.
-- Hồng Hoang tuy vì Hồng Quân hạn chế nên tất cả sinh linh dưới thần thú chỉ có Tam Thiên Đại Đạo, bất quá qua mấy vạn năm Kim Tiên tiến vào đại đạo lại còn nhiều hơn Huyền Tiên Chân Tiên.
Nam Hải này từ lúc thiên đình Đế Tuấn đã là chỗ của tán tu Nhân tộc tụ tập, Kim Tiên nhân tộc tự nhiên lần này đến đây không ít.
Hồn niệm Nhạc Vũ quét qua một vòng trong thành, vô thanh vô tức đánh ra hai phù chiếu rồi tiếp tục cùng đi với Duệ Vân.
Thân phận hiện giờ của hắn thật sự có chút bất tiện, biến cố Long mộ vừa xảy ra không lâu đã tới Phương Trượng tiên sơn, dù là An Thiên Huyền Thánh Đại Đế Uyên Minh hay Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ đều làm cho người ta nghi kị.
Cũng may Hậu Thổ đối với chuyện thứ hai đã sớm có an bài, việc mua vật gì cũng không cần hắn quản đến, chỉ cần ngồi xem đoạt bảo mà thôi
Duệ Vân dọc đường cũng nói một số tin tức lại càng hắn không có ý cáo biệt.
--- Tán tu Nam Hải và rất nhiều tông môn ở đây chừng ba thành đi vào con đường bàng môn tà đạo, xưa nay hành sự đều gan lớn, mấy vị đại năng của Phương Trượng sơn cũng cố ý dung túng, vì vậy cướp đoạt Hạ giới cũng vô cùng hung hoành, không tránh nhân quả, hàng năm đều có vô số động thiên phúc địa cùng nguyên thần tinh hạch xuất từ Nam Hải, chiếm tới chín thành Hồng Hoang.
- Nói đến buồn cười, tuy ta không xem trọng mấy vật này nhưng sản nghiệp kinh doanh ít ỏi nhà ta mấy năm này đều dựa vào đó nên rất rõ nội tình.
Thấy Nhạc Vũ vẫn thản nhiên đi bên cạnh, Duệ Vân không khỏi cười nhẹ:
- Thế nhân chỉ nói nguyên thần tinh hạch cùng Động Thiên hiếm thấy, lại không biết chuyện mua bán này sớm đã bị mấy đại thương gia ở Phương Trượng sơn thao túng, khống chế số lượng bán ra hàng năm. Ta biết mấy nhà tích lũy được không ít, nếu như đạo hữu cần số lượng không nhiều thì có thể tự đi tìm người mua bán, còn nếu cần số lượng nhiều thì Duệ Vân có thể giới thiệu vài chỗ. Ta thấy đạo hữu hình như đang muốn xây dựng Động Thiên Tiên Phủ hay mở thế giới Tiểu Thiên đúng không?
Duệ Vân đột nhiên dừng chân nhìn sang, Nhạc Vũ cũng động tâm, dù Duệ Vân suy đoán không trúng nhưng cũng không nhìn ra người này giả dối, trong lòng liền cho hắn là người dẫn mối cho nhà nào đó.
Duệ Vân lập tức ngầm hiểu, liền dẫn Nhạc Vũ theo một con đường, không bao lâu sau thì tới cửa sau một lầu các chín tầng.
Kiến trúc của Phương Trượng tiên thành cao nhất cũng chỉ chín tầng nên vừa liếc qua cũng biết nơi này rất có thực lực.
Duệ Vân dường như cũng giao rất rộng trong thành, hơn nữa còn rất có danh tiếng, trên đường có vô số người hướng hắn hành lễ.
Vừa đi vào cửa sau liền thấy bên trong có một vị đồng dạng là Thái Thanh Huyền Tiên, mặc đồ chấp sự đi tới cười nói:
- Duệ Vân lão ca hôm nay sao rảnh rỗi tới Thiên Vật các? Thực là vẻ vang cho kẻ hèn này, những năm qua ta đã nhiều lần mời nhưng huynh đều không đến.
Duệ Vân cười khổ một tiếng nói:
- Xích Chân lão hữu, nếu còn muốn vì chủ nhân chiêu lãm thì đừng nhắc tới, Duệ Vân cũng không phải không muốn, chỉ là đạo thống sư môn cần truyền thừa nên không thể nào hiệu lực cho Thiên Vật các, hôm nay đưa vị đạo hữu này tới đây là muốn mua chút nguyên thần tinh hạch cùng động thiên phúc địa.
- Lão ca cứ yên tâm, chuyện chiêu lãm sẽ không nhắc lại, dù hôm nay Duệ Vân ngươi tình nguyện thì ta cũng không dám.
Lão giả kia bật cười, lúc này mới chú ý tới Nhạc Vũ, thấy người trước mặt tuy chỉ là Chân Tiên nhưng lại cùng sánh vai với Duệ Vân, khí độ thâm trầm khó dò nông cạn nên chần chừ hỏi:
- Tìm mua nguyên thần tinh hạch? Lão ca cũng biết được quy củ ở đây?
- Quy củ gì chứ?
Duệ Vân không khỏi cười mắng:
- Ta không muốn ngươi ưu đãi giảm giá gì, cũng tự hỏi không có tư cách, vị đạo hữu Vân Minh này cần rất nhiều, cũng không ngại giá cả, chỉ cầu thành thật giao dịch, chớ làm lừa gạt là được.
Lão giả kia vẫn có chút không tin, nhìn sang Nhạc Vũ thấy hắn khẽ gật đầu:
- Càng nhiều càng tốt, chỉ cầu giá thị trường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lão giả lúc này mới nhoẻn miệng cười, đưa tay mời vào rồi bước nhanh vào trong, qua một lúc thì tới một khố phòng trùng trùng điệp điệp cấm chế, ba người vừa định tiến vào thì đột nhiên có một thân ảnh thần tình bối rối vội vàng đi tới, trông thấy Duệ Vân thì hơi vui vẻ, đến gần thì thầm mấy câu, thấy Duệ Vân biến sắc, do dự rồi thi lễ với hai người:
- Nhị vị đạo hữu thứ tội, Duệ Vân có việc gấp nên không thể ở lại phụng bồi.
- Ta thật không hiểu nổi ngươi, nếu là trước kia cũng là thôi, hiện giờ phương bắc có chỗ dựa lớn như vậy lại không nguyện cầu trợ. Lão ca cứ đi đi, ta sẽ không để đạo hữu Minh Vân chịu thiệt, ta thân bất do kỷ không giúp được ngươi.